Cậu Trợ Lý Nhỏ (Tiểu Trợ Lý)

Ngôi sao is watching you


trước sau

20.

Tuy rằng hơi khó hiểu nhưng Trương Cẩn Ngôn không làm lãng phí thời gian, ôm lấy con mèo nhỏ được bọc trong áo vào lòng, chạy đi bãi đỗ xe.

Cơ thể trong lòng yếu ớt mềm mại, nhẹ bẫng như dúm lông.

Tối muộn ngoài đường xe vắng người thưa, Trương Dư Xuyên lao xe như bay trên đường, 30 phút sau họ đã đến phòng khám thú ý mở cửa 24 giờ.

Trương Cẩn Ngôn ôm con mèo vào phòng khám, kết quả là tuy vết thương sâu nhưng rất may chưa tổn thương tới nội tạng, nếu lập tức cầm máu và khâu vết thương lại thì vẫn kịp cứu. Sau khi đóng viện phí, con mèo liền được đưa vào phòng phẫu thuật thú y.

Nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, Trương Cẩn Ngôn khẽ thở dài, cúi đầu nhìn đồng hồ thấy đã gần 12 giờ, vội ngượng ngùng xin lỗi Trương Dư Xuyên: “Sếp Trương, ngài lái xe về trước đi, lát nữa chúng tôi sẽ đi taxi về.”

Trương Dư Xuyên lắc đầu, ngồi xuống hàng ghế chờ ngoài phòng phẫu thuật. Nhìn anh lúc này như núi băng tan chảy vào mùa hè, khóe mi đường mày trông mềm mại hơn bình thường rất nhiều: “Tôi ở lại với cậu.”

“Nhưng mà……” Trương Cẩn Ngôn định từ chối.

“Không có nhưng nhị gì hết.” Trương Dư Xuyên ngắt lời, giọng điệu thêm càng phần chắc chắn, “Ngày mai không phải đi làm, về muộn chút cũng không sao, để tôi ở lại với cậu.”

“Ơ……” Tuy hoàn cảnh không mấy thích hợp nhưng Trương Cẩn Ngôn vẫn cảm giác được trái tim bé nhỏ của mình bị một luồng năng lượng ấm áp lấp đầy.

Lan tới đầu trái tim thì khẽ rung lên một nhịp.

Trương Cẩn Ngôn lắc lắc đầu xua đi mớ ý nghĩ không đúng lúc kia, rút ví trong túi quần ra, hỏi Trương Dư Xuyên: “Sếp Trương, phí phẫu thuật lúc nãy là ngài ứng đúng không?”

Trương Dư Xuyên khẽ nhíu mày: “Để tôi trả.”

“Sao lại thế được……” Trương Cẩn Ngôn nhăn nhó, “hôm nay đã làm phiền ngài nhiều lắm rồi.”

Trương Dư Xuyên không cho cậu từ chối: “Con mèo là do tôi phát hiện, mèo của tôi, đương nhiên là tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“……” Trái tim bé nhỏ của Trương Cẩn Ngôn lại bị luồng năng lượng ấm áp kia tấn công, cậu cất ví đi cứng nhắc ngồi xuống cạnh Trương Dư Xuyên. Hai người ngồi sát cạnh nhau, đến làn gió thổi qua cũng mang theo độ ấm cơ thể người kế bên.

Vừa có lòng hảo tâm lại vừa có tinh thần trách nhiệm, sếp Trương hôm nay 2 mét 8!

(2 mét 8: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, đại ý tán thưởng việc bạn làm hôm nay cực kì xuất sắc, hình tượng cực vĩ đại, còn có chỗ giải thích là hôm này mình yêu nhau đê.)

Không không không, câu này có đầy ngoài đường rồi, phải nói là hôm nay sếp Trương 28cm!

Cách nói này vô cùng phù hợp với con người cuồng.tình.dục kia…….

Trương Cẩn Ngôn hơi ngửa mặt nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, lẩm bẩm trong lòng.

Trương Thận Hành cầm chiếc áo đồng phục dính máu trong tay vo vo, ngồi xuống bên cạnh anh trai.

Sếp Trương ngài có muốn tiện tay chịu trách nhiệm nốt anh trai em không? Đừng nhìn mặt anh ấy liệt không nói năng gì, bằng năng lực hiểu anh trai của em gái, em dám khẳng định anh ấy đã bị vẻ đẹp trai của ngài làm cho không khép được chân vào rồi!

Biết vết thương của con mèo không quá nghiêm trọng, hai anh em thả lỏng người, hai bộ não nốc quá nhiều Fristy đang cùng nhau bay cao bay xa bay mất tăm.

Tuần trước đặt mua một cái máy đánh trứng sao vẫn chưa đưa hàng tới, hôm trước mua cái máy XXX sao đã tới rồi, cùng là máy sao phân biệt đối xử thế ……. by Trương Cẩn Ngôn.

Hóa ra lúc anh trai ở cạnh sếp Trương lại lạnh lùng như thế, thế chắc chắn sếp Trương không biết thật ra anh trai là một tiểu thụ tràn đầy ham muốn XXX rồi, sốt ruột quá đi mất …… by Trương Thận Hành.

Úm ba la xì bùa, độ thiện cảm của mình trong lòng sếp Trương mau nhảy vọt! by Trương Cẩn Ngôn.

Sếp Trương đáng thương, sao ngài lại không đọc được nội tâm ướt át nóng bỏng của anh trai em cơ chứ! by Trương Thận Hành.

“……” Trương Dư Xuyên mệt mỏi bóp trán tựa ra đằng sau, quay sang nhìn hai anh em, nói một câu như muốn đổi đề tài, giọng lạnh lùng: “Hai người đang nghĩ gì thế?”

“Tôi đang nghĩ……” Trương Cẩn Ngôn vội kéo bộ não quay về con đường người bình thường, “Sao trên đời lại có lắm người thích ngược đãi động vật thế nhỉ?”

Vẻ mặt Trương Dư Xuyên đăm chiêu suy nghĩ, khẽ ừ một tiếng.

“Đúng vậy đó!” Trương Thận Hành tức giận nói theo, “Anh còn nhớ hồi anh học lớp 5 tiểu học không, anh em mình cũng nhặt được một con… chẳng rõ là chó hay mèo nhưng hình như cũng là bị ngược đãi, cả người máu me be bét không cứu nổi. Lũ người ngược đãi động vật thật là đáng ghét.”

Người Trương Dư Xuyên khẽ run lên, đôi mắt ánh lên một tia sáng kì lạ.

“Còn nhớ chứ……” Trương Cẩn Ngôn khẽ thở dài, “Anh còn đập cả hộp tiền tiết kiệm cơ mà, nhưng mà con đó bị thương nặng quá, còn chưa kịp đưa nó đi chữa nó đã chết mất rồi.”

Lúc đó em gái vẫn còn đi nhà trẻ xách theo một chiếc túi cùng anh trai ôm hộp tiền tiết kiệm leng kenh toàn tiền xu chạy hồng hộc tới bệnh viện thú y.

Con vật bé nhỏ nằm im trong lòng Trương Cẩn Ngôn tựa như bị đau tới mức không thể chịu nổi nhưng lại sợ làm phiền đến cậu, phát ra từng tiếng kêu đứt quãng yếu ớt. Cơ thể bé xíu be bét máu tới mức không nhìn rõ hình dạng, nhưng nhìn rất kì lạ, vừa giống chó, lại hơi giống mèo, trên đầu lại có vật gì đó nhô lên cưng cứng, trông như cái sừng ……

Nhưng dù sao vẫn là một con vật lông mao bốn chân, cũng không khác con chó con mèo ở thành phố nên lúc đó Trương Cẩn Ngôn không suy nghĩ gì nhiều. Sau khi nó chết cậu còn lén lút chôn nó ở vườn hoa trong trường, bây giờ nghĩ lại vẫn không rõ nó là con gì.

Thế nhưng kì lạ nhất phải là đôi mắt của nó, đen đến mức không nhìn tới đáy, lại còn có hồn như mắt người. Cậu nhìn thấy được trong đó tràn ngập sự đau
đớn, sự van xin và cả bi ai, thứ cảm xúc ấy được biểu lộ một cách vô cùng mãnh liệt không hề thua kém con người, chỉ kém một điều là không biết nói.

Cũng chỉ vì ánh mắt lúc hấp hối của con vật đó, Trương Cẩn Ngôn nho nhỏ không cứu được nó mà cảm thấy áy náy vô cùng, còn buồn bã mất mấy ngày……

“Không sao đâu.” Bỗng giọng nói lạnh lùng của Trương Dư Xuyên vang lên từ phía trên, một bàn tay rộng lớn ấm áp khẽ xoa đầu cậu, “Đừng buồn.”

Cái xoa đầu kia khiến Trương Cẩn Ngôn đờ người, cậu lo sợ khẽ tránh ra, nói: “Cũng không đến mức buồn bã gì.”

Bàn tay Trương Dư Xuyên đặt trên đầu cậu xoa mạnh hơi một chút, tựa như đang an ủi đứa trẻ: “Tôi thấy cậu buồn.”

Trương Cẩn Ngôn: ……

Có một nỗi buồn mang tên Sếp thấy cậu buồn.

Thôi được rồi, đúng là lúc đấy cũng thấy rất buồn……

Thật ra bây giờ nghĩ lại thấy hơi tiếc, dù sao thì ánh mắt kia cực kì cực kì có hồn.

Nhưng mà mình là một thằng đàn ông mạnh mẽ rắn rỏi lạnh lùng, nhất định sẽ không thừa nhận.

Trương Dư Xuyên im lặng một lúc, tiếp tục nói: “Cậu đã làm rất tốt rồi, nó sẽ rất biết ơn cậu, ít ra thì cậu cũng không để nó chết đi trong cô độc.”

Trương Cẩn Ngôn liếm môi, vừa cảm động vừa 囧: “Sếp Trương, tôi thật sự không sao mà, ngài không cần an ủi tôi đâu.”

…… Đù móa, sao sếp Trương hôm nay giống nữ chính ngây thơ thánh thiện trong mấy phim thần tượng thế không biết, nếu theo đúng kịch bản có khi tý nữa còn có câu “Thật ra nó không chết đi mà biến thành một ngôi sao trên bầu trời dõi theo cậu, ngôi sao is watching you” gì gì nữa đấy đúng không.

Anh giai nam chính cầm nhầm kịch bản rồi mau trả lại cho em gái tôi đi!

Trương Dư Xuyên cúi đầu khẽ cười, hạ bàn tay đang đặt trên đầu cậu, nói: “Được rồi.”

Thấy xung quanh hai vị kia đang tỏa ra tym hồng, Trương Thận Hành cực biết điều chuồn đi: “Anh, em đi rửa tay đây.”

Trương Cẩn Ngôn nhìn hành lang không một bóng người, khẽ nói: “Em dám đi không thế? Có cần anh đi cùng không?”

Bởi vì hai ngày trước hai anh em chơi ngu bật phim ma lên xem, trong phim toàn mấy cảnh kinh dị trong nhà vệ sinh…….

“Sao không dám, anh yên tâm đê.” Trương Thận Hành cười trộm.

Thật ra anh trai cũng dung cảm phết đấy, chuột này nhện này rắn này sâu bọ gì đấy đều không sợ, chỉ sợ mỗi ma, nửa đêm hôm qua còn đập cửa phòng thiếu nữ mỏng manh yếu đuối dậy đi vệ sinh cùng! Buồn cười méo thể chịu nổi!

Thật ra thì nếu sếp Trương muốn theo đuổi anh trai thì lôi anh ấy về nhà xem phim ma, con người nhát ma kia nhất định sẽ rú lên rồi chui thẳng vào lòng sếp Trương há há há há há!

Trương Cẩn Ngôn nhìn đứa em gái không sợ trời không sợ đất kia, hơi bị GATO.

Mà Trương Dư Xuyên khoanh tay, lúc không ai để ý tới nhẹ nhàng gật gật đầu.

Trương Thận Hành đi rồi, trên hành lang chỉ còn lại hai người.

Trương Dư Xuyên nhìn nhìn Trương Cẩn Ngôn rồi thay đổi tư thế ngồi.

Hai người vác bộ mặt poker-face, ánh mắt đều lạnh như băng nhìn phòng phẫu thuật, đôi môi cũng cứng nhắc giống nhau, cùng khoanh tay giống nhau, đầu hơi nghiêng giống nhau, bộ tây trang trên người lẫn đôi giày da đều có màu sắc giống nhau, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng giống y như nhau.

Trừ vóc dàng với ngoại hình thì đúng là Ctrl C với Ctrl V ……

Trương Cẩn Ngôn lúng túng: ……

Đậu phộng, sao mình cứ thấy sếp Trương đang bắt chước mình thế.

…… Nhất định là do mình tưởng bở.

Không khí vừa có chút xấu hổ, lại vừa ấm áp.

Lúc này, Trương Dư Xuyên đánh vỡ sự yên lặng: “Trợ lý Trương.”

“Sếp Trương, sao thế ạ?” Trương Cẩn Ngôn quay sang nhìn anh.

“Không có gì.” Trương Dư Xuyên khép hờ mắt, bình thản nói: “Chỉ là tôi muốn gọi cậu thôi.”

Trương Cẩn Ngôn im lặng quay đi: ……

“Trương Cẩn Ngôn.” Trương Dư Xuyên lại gọi.

Trưởng Cẩn Ngôn hơi đau trứng: “…… Ừm, tôi ở đây.”

Sếp Trương hôm nay quả thực không bình thường một tý nào.

Lại im lặng một lúc, Trương Dư Xuyên lại gọi: “Cẩn Ngôn.”

Ngoài bầu trời đen thăm thẳm thổi tới một cơn gió, mang theo cả hơi ẩm sương đêm lùa vào hành lang, cùng với giọng nói của Trương Dư Xuyên khẽ phả vào gương mặt cậu, thế nhưng lại khiến cậu thấy ấm áp lạ.

Trương Cẩn Ngôn nghe thấy tiếng tim đập cực nhanh lẫn trong giọng nói khẽ khàng của chính mình: “…… Ừm, tôi ở đây.”

Đứng nhàm chán trong nhà vệ sinh 5 phút, Trương Thận Hành nấp ở góc tường thấy anh trai từ đầu đến chân đỏ như tôm luộc mà vẫn tỏ vẻ bình tĩnh trấn định.

…… Hay mình lại quay lại nhà vệ sinh đứng thêm 5 phút nữa nhỉ.

Trương Thận Hành im lặng nghĩ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện