28.Tuy rằng rất khó hiểu nhưng Trương Cẩn Ngôn vẫn ngoan ngoãn nhẩm đếm trong lòng.
Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười……
Mười chín tám bảy sáu năm bốn ba hai một……
Đếm cực kì nghiêm chỉnh, trong đầu không nghĩ gì khác.
Thấy công tác dạo đầu đã khá ổn, Trương Dư Xuyên ôm chặt người kia vào lòng, lấy nụ hôn và những động tác vuốt ve âu yếm làm phân tán sự chú ý của cậu rồi nhẹ nhàng tiến vào vấn đề chính.
Anh vuốt ve sống lưng cứng ngắc của cậu, đôi mắt lạnh lùng vì kiềm chế tình.dục mà trở nên phiếm hồng, dù mới tiến vào một nửa vẫn cố dừng lại nhẫn nại an ủi: “Làm em đau à, tôi chậm lại nhé, đừng sợ.”
“Ừm…… đau.” Trương Cẩn Ngôn đau đến mức cắn chặt môi, nhiệm vụ đếm số đã bị quẳng lên chín tầng mây.
Không hổ là ông xã của tui, độ kiềm chế bất kể hoàn cảnh thật đáng kiêu ngạo, hơn nữa còn tâm trí để quan tâm tui có đau hay không!
Không giống với đám sếp tổng dung tục hơi một tý là mất khống chế ngoài kia một tý nào!
“……” Độ kiềm chế được Trương Dư Xuyên lấy làm kiêu ngạo có chút tan vỡ, gân xanh trên trán nổi rõ, vừa cố thả chậm tốc độ, vừa rít từ kẽ răng 4 chữ: “Đếm nhẩm tiếp đi.”
“A……” Nhưng mà sao anh biết vừa nãy tôi không đếm? Trương Cẩn Ngôn mơ mơ màng màng đếm tiếp, chút nghi hoặc trong lòng nhanh chóng bị cảm giác đau đau kì lạ lúc bị tiến vào đánh bay.
Vượt qua được cảm giác khó chịu ban đầu, một cảm giác ngứa.ngáy.tê.dại bắt đầu hiện ra từ nơi đó, theo từng đốt xương truyền dọc sống lưng Trương Cẩn Ngôn, dần dần tới điểm giới hạn nào đó liền bùng nổ, theo mạch máu lan khắp từng tấc cơ thể, mỗi tế bào bên trong đều đang điên cuồng kêu gào muốn nhiều hơn nữa. Từ trước đến giờ chưa bao giờ được nếm thử hương vị này, Trương Cẩn Ngôn mê man mở to đôi mắt hoa đào cong cong đã phiếm hồng tựa như vừa lấy bút màu vẽ qua, ánh nước rơm rớm đọng nơi khóe mắt, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.
Rõ ràng là một khuôn mặt quyến rũ đến mê người nhưng lại cố ra vẻ lạnh lùng cấm dục.
“Không được rồi, a……” Trương Cẩn Ngôn lấy tay che mặt, ngượng ngùng khẽ van xin: “Nhẹ một chút……”
“Muốn nhẹ thật à?” Trương Dư Xuyên gạt bàn tay đang che mặt ra thưởng thức khuôn mặt tràn ngập sự sung sướng của cậu.
Trương Cẩn Ngôn nức nở: “Thật mà……”
Đương nhiên là giả rồi tôi chỉ khách khí với anh thế thôi anh làm ơn đừng tưởng là thật đấy! Mau đem tên tiểu yêu tinh nói một đằng nghĩ một nẻo tôi đẩy mạnh tới tận đầu giường đi! Cho dù tôi có van xin nữa thì cũng chỉ là để gia tăng tình thú mà thôi thế nên tuyệt đối đừng có buông tha cho tôi đấy!
Ánh mắt Trương Dư Xuyên tối lại, động tác như muốn ăn tươi nuốt sống luôn người kia, giường đệm cao cấp cũng bắt đầu phát ra tiếng cọt kẹt kháng nghị. Trương Cẩn Ngôn nước mắt đầy mặt cầu xin: “Chậm một chút…… cầu xin anh…….”
AAAAA đúng rồi! Tôi đúng là muốn tốc độ mưa rền gió dữ thế này đây! Tuyệt đối đừng thương tiếc tôi đấy! Đất rộng bao nhiêu! gan lớn bấy nhiêu!
“Cẩn Ngôn!” Trương Dư Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Đếm tiếp!”
Sở thích của ông xã tui thật là quái đản……
Trương Cẩn Ngôn sắp sướng đến phát điên, với tay ôm lấy cổ Trương Dư Xuyên rồi mơ mơ màng màng đếm theo từng nhịp đẩy.
Một hai ba bốn, năm sáu bảy tám! Hai hai ba bốn, năm sáu bảy tám……
Biểu hiện tốt lắm, thêm lần nữa nào!
Trương Dư Xuyên: ……
Trải qua mấy tiếng đồng hồ vất vả cày cấy, Trương Cẩn Ngôn thở không ra hơi cuộn người nằm trong lòng Trương Dư Xuyên, hết sức thỏa mãn với chiến tích “bị.làm đến mức nát như cái sàng”.
“Cẩn Ngôn,” hai người ôm nhau nằm một lúc, Trương Dư Xuyên nhổm nửa người đè lên người Trương Cẩn Ngôn, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nói ấm áp như nước mùa xuân rót thẳng vào tai: “Em có điều gì muốn nói với tôi không?”
Trương Cẩn Ngôn cũng nhỏm người dậy vuốt ve khuôn mặt anh, nhưng lời nói đến miệng lại thôi: “Ờm……”
Tất nhiên là có rất nhiều điều muốn nói với anh rồi, nhưng mà nói ra thì ngượng lắm!
Trương Dư Xuyên nắm lấy bàn tay cậu đưa tới môi khẽ hôn một cái, ánh mắt càng thêm dịu dàng, nói: “Ví dụ như……. Tôi yêu em.”
Trương Cẩn Ngôn liếm liếm môi, hắng giọng: “Khụ, tôi…….”
Tôi Trương Cẩn Ngôn!
Đứng trước mây!
Đứng trước gió!
Đứng trước trời!
Đứng trước đất!
Đứng trước cầu vồng hoa xin thề!
Cả cuộc đời này của tôi!
Chỉ yêu Trương Dư Xuyên!
Một! Người! Duy! Nhất!
…… Tuy rằng rất muốn nói như thế một lần, nhưng mà như thế thì sến lắm.
Chậc…… Thôi thì đành nói một câu đơn giản là “Em yêu anh” vậy.
Cứ dùng giọng lạnh lùng xen một chút thâm tình, trong thâm tình lại có một chút xấu hổ để nói vậy!
Nhưng ngay khi Trương Cẩn Ngôn đang đắn đo cân nhắc thì bị anh ôm chặt vào lòng, hai cơ thể trần.trụi dán sát vào nhau, giọng Trương Dư Xuyên còn vương nụ cười bất chợt vang lên: “Tôi cũng vậy.”
Trương Cẩn Ngôn nghe xong liền đờ người: “…… Hình như tôi chưa nói gì mà?”
“Cả cuộc đời này của tôi,” Trương Dư Xuyên ôm chặt cậu trong lòng như sợ cậu bị dọa chạy mất, từng chữ từng chữ tiếp tục nói, “chỉ yêu Trương Cẩn Ngôn, một người duy nhất.”
“Anh……” Tim Trương Cẩn Ngôn lập tức thòng đến mông.
“Tôi cũng đứng trước mấy, đứng trước gió, đứng trước trời, đứng trước đất……” dường như Trương Dư Xuyên cũng cảm thấy mấy câu thoại này rất vui tai, nụ cười trên môi càng lúc càng sâu, “Đứng trước cầu vồng hoa xin thề, được không?”
Trương Cẩn Ngôn hít một hơi thật sâu, trong đầu trở nên trống rỗng, mạch máu toàn thân như đang chảy ngược: ……
Được! Cái! Beep! Ý!!!
Trương Dư Xuyên nhướn mày, mất hứng nói: “Được cái beep?”
Trương Cẩn Ngôn suýt nữa chết luôn tại trận: “Anh anh anh…… Anh bị làm sao thế?”
Biên kịch! Biên kịch đâu mau bò ra đây! Kịch bản thế này diễn kiểu quái gì?!
Trương Dư Xuyên nghiêng đầu, ánh mắt đầy vẻ trêu tức, bắt chước giọng học sinh tập đọc nghiêm chỉnh nhắc lại từng chữ: “Biên kịch, biên kịch đâu mau bò ra đây, kịch bản thế này diễn kiểu quái
gì.”
Trương Cẩn Ngôn như bị thiên lôi giáng trúng, mắt chữ O mồm chữ A.
Rắc một tiếng.
Tiếng khớp hàm của cậu bị trật……
Cứu mạng AAAAAA! Ông xã của tôi hình như biết đọc suy nghĩ này AAAAAA!
Trương Dư Xuyên bình thản đẩy cằm cậu về vị trí cũ, nhướn mày nhắc lại từng chữ: “Cứu mạng aaaaaa, ông xã của tôi hình như biết đọc suy nghĩ này aaaaaa.”
“…… Cái đệch.” Trương Cẩn Ngôn ngơ ngác mấp máy môi, cảm giác như linh hồn mình vừa bay thẳng lên trời.
Linh hồn đã được siêu thoát!
Một phút sau, vất vả lắm linh hồn Trương Cẩn Ngôn mới mò được đường về.
Cậu vươn hai tay, nhéo một cái thật mạnh lên hai bên má mềm mềm của mình, nghiêm khắc tự nhủ——
Trương Cẩn Ngôn! Bất kể lí do gì! Mày phải bình tĩnh cái đã!
Trương Dư Xuyên tán thành sâu sắc gật đầu: “Không sai, Cẩn Ngôn, bất kể lí do gì, em cũng phải bình tĩnh cái đã.”
“……” Trương Cẩn Ngôn lập tức lườm anh ta cháy mắt.
Đậu phộng anh có thể đừng nhại lại lời tôi không hả! Cứ thế này thì sau này còn có thể sống với nhau được nữa không?!
“Không nhại nữa, sống được sống được.” Trương Dư Xuyên giơ hai tay đầu hàng, “Tôi xin lỗi, tôi sai rồi.”
Trương Cẩn Ngôn rơi vào hoang mang tột độ nuốt nước bọt, mặt mày đờ đẫn khỏa thân ngồi trên giường, ngẫm nghĩ một lúc rồi chợt nhớ ra vấn đề quan trọng nhất trong vô số vấn đề: “Từ lúc nào thì anh biết đọc suy nghĩ?”
Đừng nói là vì vừa nãy bóc tem trai tân nên thức tỉnh siêu năng lực đấy nhá?!
Trương Dư Xuyên lắc lắc đầu khẽ cười: “Không phải tại lúc nãy bóc.tem, là khi sinh ra đã có rồi.”
Trương Cẩn Ngôn suýt nữa chết ngay tại trận: ……
Đậu má vừa nãy cái câu bóc tem trai tân gì gì đó cũng bị anh ta nghe thấy rồi!
Đầu tiên, Trương Cẩn Ngôn cẩn thận hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra: ……
Tự nhiên bị bắt đếm từ một đến mười, rồi lại từ mười về một ……. Chẳng lẽ là vì?
“Tôi sợ tôi không cứng được.” Trương Dư Xuyên thẳng thắn thừa nhận.
“Anh im ngay!” Bao nhiêu lạnh lùng cấm dục bị Trương Cẩn Ngôn quẳng lên chín tầng mây, ôm gối nức nở: “Những câu tôi không nói ra miệng anh phải coi như không nghe thấy cho tôi!”
Đây là câu nói thất lễ nhất từ trước đến nay của trợ lý Trương với sếp Trương……
Đúng là được chiều sinh hư!
“Được.” Trương Dư Xuyên nhẹ nhàng gật đầu, “Tôi sẽ coi như không nghe thấy.”
Trương Cẩn Ngôn lại lùi thời gian một chút, nghĩ tới ban ngày hôm nay, nháy mắt xanh mặt: “Thế buổi sang hôm nay lúc trong phòng làm việc tôi thử anh……”
“Một, Trương Dư Xuyên không phải đồ đần.” Vẻ mặt anh bình thản, giơ ngón tay đếm số, “Hai, thể theo yêu cầu của em, tôi đã dùng “đại bác Amstrong” oanh tạc em rồi. Ba, bài hát kia nghe rất hay. Bốn, ……” Trương Dư Xuyên hôn một cái thật mạnh lên môi cậu rồi nói, “em đã nói là em muốn thử tôi, sao tôi lại để lộ ra sơ hở được hở, nhóc ngốc?”
Mặt Trương Cẩn Ngôn nóng đến mức mang ra ấp trứng, rúc đầu xuống dưới gối.
Đệt, double đệt, triple đệt, đệt tới Thái Bình Dương!
Thế chẳng hóa ra là đống văn hóa phẩm đồi trụy trong đầu mình lúc trước cũng bị anh ta biết hết rồi?!
Cái gì mà xe-Lincoln-play cửa-kính-play bàn-bóng-play văn-phòng-play đình-nghỉ-play cầu-thang-play Santorini-play……
Trương Dư Xuyên im lặng gật đầu, ánh mắt nhìn cậu dịu dàng như nắng mùa xuân.
Trương Cẩn Ngôn hoàn toàn tuyệt vọng, vô cùng muốn đi nhảy lầu: ……
Bởi vì tất cả những play kia đang có một tên gọi chung đấy là nhục-nhã-play……
“Thế…… thế sao anh không nói cho tôi biết sớm?” Trương Cẩn Ngôn sụt sịt mũi, tủi thân không kể sao cho xiết, nước mắt từ rơm rớm đã thành từng giọt từng giọt rơi xuống ga giường, “Có phải anh chỉ cảm thấy kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo của tôi rất đáng cười thôi, đúng không?”
Chẳng trách anh đối xử với tôi chẳng khác nào người bình thường……
Trương Dư Xuyên nghiêm túc ngẫm nghĩ mất một lúc rồi nói: “Đó chỉ là 1 phần thôi.”
Trương Cẩn Ngôn đờ người: ……
Đậu má anh còn dám thừa nhận?
“Bộ dáng nghĩ một đằng nói một nẻo của em rất đáng yêu…… nhưng đó chỉ là một phần nhỏ nguyên nhân thôi,” Trương Dư Xuyên lấy ngón trỏ với ngón cái giơ ra một đoạn cực nhỏ, ánh mắt lại dịu dàng chưa tùng có: “Cẩn Ngôn, tôi đã gặp em từ rất rất lâu rồi.”