Thông báo về chuyến tuần tra đã được phát sóng ba lần liên tiếp trong toàn bộ thiên hà, tin nhắn từ Khang Song Trì theo sát sau đó.
[Sao chuyến tuần tra thiên hà bắt đầu sớm vậy chứ, những người này đang làm gì mỗi ngày thế này?]
[Hơn nữa tại sao trạm thứ nhất lại là hành tinh Lorens? Không lẽ quân Liên Minh cũng muốn tiền thưởng truy nã hả?]
Nói thì nói vậy thôi, ai mà không biết chủ tịch Liên Minh là người giàu có nhất trong toàn bộ thiên hà, một người như vậy sao có thể để ý tiền thưởng một tỷ này được.
Tập Uyên không trả lời gì cả khiến Khang Song Trì sốt ruột, lại gửi thêm cái nữa.
[Boss, anh quyết định xong chưa? Chừng nào xuất phát thì nhớ nói với em.]
Một lát sau, một tin nhắn mới gửi đến.
[Không vội.]
Trùng hợp quá nhiều thì không còn là trùng hợp nữa.
Tin tức Tập Uyên ở đây bị tung ra, đúng lúc này quân Liên Minh đến hành tinh Lorens.
Bây giờ hắn chỉ có hai chọn lựa, rời hành tinh Lorens, rất có thể sẽ bị bao vây và đuổi giết giữa đường.
Còn nếu ở lại Lorens, sẽ đụng phải quân Liên Minh đến tuần tra.
Bất kể là con đường nào cũng hết sức nguy hiểm.
"Cốc cốc ——"
Bên ngoài có người gõ cửa, tiếng rất nhỏ.
Tập Uyên đáp: "Vào đi."
Triệu Giang mở cửa vào, trên tay bưng một đ ĩa trái cây đã cắt sẵn.
Mới ngày hôm qua, Tập Uyên đưa cho Tề Lễ một số tiền lớn, đủ chi trả đủ loại thù lao trong khoảng thời gian này, Tề Lễ vội lấy ra mấy củ khoai lang quý giá cất kỹ nhà mình, cố ý luộc nóng rồi mới đưa tới.
Nguyễn Thu vẫn đang ngủ ngon lành cành đào trong ngực Tập Uyên, Triệu Giang đặt dĩa lên bàn trà, chỉ nhìn thoáng qua liền cúi đầu ngay tắp lự.
Xung quanh máy chiếu tivi còn sót lại dấu vết của dao động năng lượng mới được sử dụng không lâu, nhận ra điều này khiến tay Triệu Giang không hiểu sao hơi run rẩy.
Vừa nãy cậu ta...!Cũng nhìn thấy thông báo quân Liên Minh chuẩn bị tuần tra thiên hà.
Tất nhiên cũng bao gồm cả hình ảnh mới nhất của chủ tịch Liên Minh.
Ở một nơi xa xôi như hành tinh Lorens rất hiếm khi có cơ hội tiếp xúc với những thứ liên quan đến hành tinh chính, ấn tượng về những ông lớn cũng chỉ là được nghe nhắc về họ đôi ba lần thôi.
Nguyễn Thu là do Tập Uyên dẫn về, Triệu Giang và Tề Lễ vẫn luôn tưởng rằng cậu cũng là một tinh tặc.
Mãi cho đến khi nhìn thấy thông báo, Triệu Giang mới bị sốc bởi mái tóc bạc và đôi ngươi nhạt màu của Nguyễn Thu vô cùng giống với chủ tịch Liên Minh.
Một thủ lĩnh tinh tặc thôi đã đáng sợ lắm rồi, nay lại thêm một người có quan hệ với chủ tịch Liên Minh nữa.
Quân Liên Minh sắp đến Lorens, Triệu Giang có linh cảm sẽ có chuyện lớn xảy ra, trong lòng không khỏi lo âu.
Đưa trái cây xong cậu ta lặng lẽ ra khỏi phòng, chủ đáo đóng cửa lại.
Cùng lúc đó, Đường Khiêm cũng vô cùng lo lắng.
Ông đi theo sau Tư Tuân, thấp giọng nói: "Thưa ngài, lúc này dẫn những người đó đi bắt Tập Uyên liệu có hấp tấp quá không? Tình huống nguy hiểm như thế, nếu như người bên cạnh hắn thật sự là cậu chủ nhỏ..."
Song, tin tức Tập Uyên ở hành tinh Lorens đã bị tung ra, từ trước đến nay Tư Tuân nói một không hai, sẽ không thay đổi quyết định của mình.
Đường Khiêm chỉ lo là nếu Tập Uyên xảy ra chuyện gì thì Nguyễn Thu cũng sẽ bị thương.
"Vậy chẳng phải vừa đúng lúc à," Tư Tuân dừng bước, sắc mặt không thay đổi: "Dạy cho nó một bài học trước khi trở về."
Có lẽ Nguyễn Thu sẽ bị Tập Uyên vứt bỏ, hoặc tận mắt chứng kiến cái chết của Tập Uyên, vậy mới có thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ trước đó.
Cậu đã mười tám tuổi rồi, thuở bé đã bỏ lỡ cơ hội được nuôi dạy bên cạnh y, nếu tìm về ở tuổi này, phẩm hạnh và tính nết đều không biết được.
Sau khi được tìm về, có lẽ Nguyễn Thu sẽ chống cự và phản nghịch, chẳng biết được liệu cậu có chịu nhận người cậu là Tư Tuân đây hay không.
Mà Tư Tuân không nhắc đến một lời nào về việc lỡ như thiên phú của Nguyễn Thu không cao, lúc nguy hiểm đến không thể tự bảo vệ mình thì sao.
Y phảng phất đã ngầm thừa nhận rằng nếu năng lực của Nguyễn Thu không đáp ứng được kỳ vọng của y, thì y sẽ từ bỏ cậu.
Nhưng Đường Khiêm biết Tư Tuân không phải hoàn toàn không quan tâm đ ến cậu, nếu không y đã không xem ảnh của Nguyễn Thu nhiều lần như vậy, và y cũng sẽ không đích thân tham gia tuần tra.
Đường Khiêm im lặng thở dài, không nhiều lời nữa.
Đêm khuya, tinh hạm đen kịt yên tĩnh đứng lặng trong tuyết.
Có hai người từ khu vực từ trường trở về, dạo gần đây mỗi ngày họ đều đi xem xét tình hình, không phát hiện ai khả nghi.
Lớp tuyết dày tạo ra âm thanh sột soạt khe khẽ khi bước đi, đống đổ nát xung quanh bị tuyết bao phủ kín mít.
Một người đang nấp sau bức tường đá ở đằng xa.
Hắn ta giơ khẩu súng nhỏ trong tay lên và bắn mũi kim chứa đầy độc tố về phía hai người họ.
Song, gió tuyết quá mạnh đã làm lệch ống tiêm, ống tiêm chỉ c ắm vào trên nền tuyết.
Tinh thần lực của hai gã tinh tặc không thấp, lập tức nghe được tiếng động nhỏ nhoi này: "Ai?!"
Họ rút súng ra, chậm rãi đi về phía mũi kim đã b ắn ra, gã lính Liên Minh đang ẩn nấp trong bóng tối thấy sắp bị phát hiện, bèn chạy trốn từ phía sau.
Nhưng phi thuyền của hắn ta bị rơi rồi, hắn ta và một người đồng đội khác may mắn trốn thoát tránh được một kiếp nạn, thế nên trên người vốn không mang theo bất kỳ vũ khí nào, hắn ta nhanh chóng thua cuộc trước sự truy đuổi của hai người đó, bị bắt sống tại chỗ.
Nửa giờ sau, Tập Uyên nhận được tin tức đã đến tinh hạm ngay sau đó.
Quân Liên Minh đã bị tra hỏi một vòng nhưng không chịu tiết lộ chút tin tức hữu ích nào.
Thuộc hạ chỉ lục soát được một máy liên lạc đơn giản và một dụng cụ ngụy trang khuôn mặt từ trên người hắn ta, máy liên lạc đã hoàn toàn hư hỏng trước khi hắn ta bị bắt, không cách nào sử dụng và đọc được thông tin trong đó.
Mặt nạ mỏng trên mặt gã quân Liên Minh cũng bị lấy xuống, Tập Uyên cầm mặt nạ trên tay nhìn vài lần rồi đi đến trước mặt gã quân Liên Minh.
Hắn nhìn lướt qua bộ đồ cư dân trên người gã lính Liên Minh, rũ mắt nhìn xuống: "Mày là người của Tư Tuân."
Gã quân Liên Minh im như thóc, nhưng lời của Tập Uyên không phải câu nghi vấn, bởi lẽ hắn đã đoán được rồi.
Thuộc hạ chuyển một cái ghế đến để Tập Uyên ngồi xuống, hắn cúi người lại gần: "Tụi mày đến đây là vì Nguyễn Thu?"
"Muốn đưa em ấy đi, hay là..." Hắn nói tiếp: "Muốn giết em ấy?"
Gã quân Liên Minh tự biết không còn cách nào để thoát thân nữa, yên lặng nhắm mắt lại.
Nhưng chút thay đổi nho nhỏ trên mặt hắn ta không thoát được đôi mắt tinh ý của Tập Uyên, hắn vẫn đang nghiền ngẫm mưu đồ của đối phương.
Hai chiếc phi thuyền không trực tiếp tấn công mà chỉ ẩn nấp trong bóng tối để quan sát.
Không phải muốn đưa Nguyễn Thu đi, cũng không giết cậu...! Chỉ còn một khả năng cuối cùng, bọn họ muốn xác nhận thân phận của Nguyễn Thu.
Thế nên, rất có thể Nguyễn Thu không phải bị bỏ rơi mà là huyết mạch lưu lạc bên ngoài không rõ lý do, sắp bị gia tộc bắt về.
Có lẽ bản thân Nguyễn Thu không biết gì về tất cả những chuyện này.
Tập Uyên đứng dậy, không nhìn người trên đất thêm lần nào nữa, dặn dò đám thuộc hạ phía sau: "Tìm tiếp xem, có lẽ hắn có đồng bọn."
Trước khi đi, hắn yêu cầu thuộc hạ tìm một vài thiếu niên gầy yếu khoảng mười tám tuổi trong số những cư dân.
"Không được xằng bậy," Tập Uyên nói: "Tôi giữ lại có chỗ hữu ích."
Nói xong hắn quay người rời đi, một mình biến mất trong màn đêm.
Khi hắn về lại phòng, Nguyễn Thu vẫn đang say giấc trên giường nhỏ, không hề nhận ra có người vào.
Tập Uyên cởi áo khoác dính tuyết rồi lặng lẽ đến bên Nguyễn Thu.
Mỗi lần Nguyễn Thu ngủ đều bọc mình kín mít, kéo chăn lên che nửa mặt.
Tập Uyên ngồi ở mép giường nhìn cậu một hồi, vươn tay chậm rãi vén mép chăn, rồi cúi đầu hôn lên gò má của cậu.
Hắn hôn rất nhẹ, dịu dàng cọ vào làn da mềm mại mỏng manh, say đắm và bịn rịn không nỡ lùi lại.
Một lúc sau, Tập Uyên ngẩng đầu hôn lên môi Nguyễn Thu.
Vừa chạm vào lập tức cảm nhận được sự mềm mại, khác hoàn toàn với hôn chỗ khác, hô hấp của Tập Uyên gần như trở nên nặng nề hơn trong nháy mắt.
Hắn dằn sự hưng phấn ngày càng mãnh liệt, hơi thở nóng rực cọ nhẹ vào môi Nguyễn Thu, nhưng vẫn không khống chế được sức lực mà lỡ chạm mạnh vào.
Nguyễn Thu giật mình, quay đầu tránh đi ràng buộc giữa môi, mơ màng mở mắt ra: "...!Anh?"
Căn phòng quá tối, cậu không thể nhìn thấy gì sất, nhưng hơi thở đang gần kề vô cùng quen thuộc.
Tập Uyên "ừ" một tiếng, vuốt tóc Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu tỉnh dậy giữa chừng nên buồn ngủ muốn xỉu, ý thức vẫn còn mơ màng, không thể nhớ được vừa rồi Tập Uyên đang làm gì.
Lòng bàn tay chạm vào vành tai quá đỗi ấm áp, cậu nghiêng đầu dụi vào.
Dáng vẻ mơ màng dựa dẫm của Nguyễn Thu lọt vào trong mắt Tập Uyên, hắn không nhịn được vén chăn lên chen vào giường nhỏ.
Không gian giường nhỏ hữu hạn, hai người nằm thì hơi chật, Nguyễn Thu buộc phải nhích ra mép giường, lại bị Tập Uyên kéo về ôm chặt.
Cậu lờ mờ cảm thấy như vậy không ổn, nhưng bây giờ cậu buồn ngủ quá, ý thức rời rạc như đang nằm mơ, thế nên cậu không ngăn cản.
Hơn nữa Tập Uyên rất ấm áp, là người mà cậu quen thuộc nhất.
Nguyễn Thu dựa vào ngực hắn, an ổn nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, Nguyễn Thu tỉnh táo hoàn toàn thấy Tập Uyên nằm bên cạnh thì ngơ ngác.
Cậu thật sự đang nằm trên giường nhỏ của mình, nhưng sao Tập Uyên cũng ở đây vậy...
Nguyễn Thu cố gắng nhớ lại, mang máng nhớ ra đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Tập Uyên cũng thức dậy, đôi mắt lười biếng rũ xuống, lòng bàn tay ôm eo Nguyễn Thu, dựa lại gần như muốn hôn.
Nguyễn Thu kịp thời né tránh, vén chăn ngồi dậy, thản nhiên nói: "...!Em đi rửa mặt."
Tập Uyên hay hôn cậu quá đi mất.
Nguyễn Thu không biết tại sao mình bối rối không sao tả được, vội mặc áo khoác đứng dậy.
Vào buổi chiều muộn, không biết từ đâu mà Tập Uyên tìm được một ít thuốc nhuộm điều chế đặc biệt, muốn giúp Nguyễn Thu nhuộm tóc đen.
Nguyễn Thu khó hiểu: "Sao phải nhuộm đen ạ?"
"Tóc đen tiện hơn," Tập Uyên nói: "Bây giờ em quá gây chú ý."
Nguyễn Thu chợt hiểu rằng đây là chuẩn bị cho họ rời khỏi hành tinh Lorens.
Mặc dù còn rất lâu nữa đêm vùng cực mới kết thúc, nhưng Nguyễn Thu vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống để Tập Uyên giúp mình nhuộm tóc.
Thuốc nhuộm là chất lỏng màu đen, không có mùi khó chịu, thoa lên tóc nửa tiếng là xong.
Nguyễn Thu gội sạch thuốc nhuộm và sấy khô tóc xong thì cả người gần như thay đổi.
Hoàn toàn