Nguyễn Thu vẫn còn rất nhiều điều muốn nói, lúc này cậu ngồi trên sàn nhà trước sô pha, ôm chặt hộp máy trong lòng, thấp thỏm chờ đợi câu trả lời.
Lại qua vài phút, một tin nhắn mới cuối cùng cũng xuất hiện trên màn hình.
[Tôi cũng nhớ em.]
Nguyễn Thu nhìn chằm chằm tin nhắn này, dụi dụi đôi mắt khô khốc, từ trên sàn đứng dậy rồi ngồi lại sô pha.
Cậu kể ngắn gọn với Tập Uyên những gì xảy ra và tình hình gần đây, lại hỏi hắn đang ở đâu.
[Hình như cậu không muốn em liên lạc với những người khác, em sắp về hành tinh chính rồi.]
[Anh còn ở hành tinh Lorens không?]
Nguyễn Thu theo bản năng tin tưởng Tập Uyên hơn người cậu chỉ mới gặp một lần và có vẻ không thích mình cho lắm.
Với cả họ cũng ở bên nhau lâu hơn và gần gũi hơn, thế nên cậu gần như không giấu gì cả.
[Tôi đang ở một nơi khác.]
[Tôi sẽ nhanh chóng đến đón em.]
Nhanh chóng đến đón cậu? Nguyễn Thu chú ý đến những từ trong tin nhắn của Tập Uyên, hỏi thăm tiếp.
[Anh có khỏe không? Em lo cho anh lắm.]
[Em có thể nghe giọng của anh không?]
Chắc máy liên lạc có chức năng thực hiện các cuộc gọi và gọi video, nhưng dãy mã liên lạc Hộp Nhỏ cho cậu dường như chỉ gửi được tin nhắn văn bản thôi.
[Đừng lo cho tôi.]
[Cấp của mã liên lạc không đủ.]
Nghĩa là không thể trò chuyện, Nguyễn Thu mất mát, ôm gối ôm trong lòng rồi gục xuống sô pha.
Hộp máy đã quay về trạng thái ngủ đông, yên tĩnh nằm trong túi áo của Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu ôm gối, không biết đang cảm thấy thế nào trong lòng.
May là đã liên lạc được với Tập Uyên, biết hắn không sao là được rồi.
Chờ cậu thân với Tư Tuân hơn, có lẽ sẽ thuyết phục được y cho cậu đi tìm Tập Uyên.
Nhưng Nguyễn Thu vẫn chưa hiểu ý nhanh chóng đến đón cậu nghĩa là sao.
Tư Tuân là chủ tịch Liên Minh, lúc nào cũng có quân Liên Minh bảo vệ, mà Nguyễn Thu cũng được bảo vệ theo cách trá hình.
Tập Uyên đến đón cậu bằng cách nào? Hay là cậu hiểu sai ý hắn?
Trực giác của Nguyễn Thu mách bảo rằng hắn vẫn còn giấu mình chuyện gì đó, nhưng lúc này hai người đang chia xa, chỉ có thể dùng mã liên lạc thấp nhất để liên lạc, có lẽ có rất nhiều chuyện không thể giải thích rõ ràng.
Hơn nữa trong hoàn cảnh chưa quen thuộc hết, Nguyên Thu vẫn chưa quen với mọi thứ quanh mình.
Giống như chỉ mới hôm qua thôi, cậu vẫn đang đắp người tuyết trong sân, còn Tập Uyên ngồi trên hàng lang chờ sưởi ấm đôi bàn tay của cậu.
Nguyễn Thu ôm chặt gối, nhìn màn hình xanh nhạt trước mặt, muốn mường tượng ra Tập Uyên đang ở ngay trước mặt cậu.
[Anh à, em nhớ anh lắm.]
Trong khu vực nghỉ ngơi rộng lớn, Khang Song Trì đang sửa khẩu súng ion trong tay, ngẩng đầu lên phát hiện Tập Uyên đã nhìn chằm chằm vào màn hình liên lạc thật lâu.
Đôi mắt hắn rũ xuống, hơn nửa cơ thể ẩn trong bóng tối, màn hình chiếu màn xanh trước mặt tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Tuy rằng mỗi khi Tập Uyên ở một mình luôn lạnh tanh im lặng như vậy, khiến người ta khó đoán được hắn đang nghĩ gì.
Nhưng Khang Song Trì lại cảm thấy hắn đã khác trước, lại không thể nói rõ khác chỗ nào.
Cậu ta cất súng ion, đổi chỗ ngồi cách Tập Uyên càng gần, cẩn thận gọi: "Boss?"
Tập Uyên nghe gọi ngước mắt lên, đôi ngươi đen láy của hắn phản chiếu một tia ánh sáng xanh từ màn hình chiếu vào.
Lúc này Khang Song Trì mới thấy rõ ánh mắt của hắn, bị cảm xúc đè nén cáu kỉnh và hỗn loạn trong đó làm cho giật cả mình, suýt thì gọi người mang thuốc ức chế đến.
Nhưng Tập Uyên không có dấu hiệu mất kiểm soát, hững hờ hỏi: "Có việc gì?"
Khang Song Trì nhớ là tối hôm qua hắn vừa mới dùng thuốc ức chế, thoáng thả lỏng một chút: "Boss, tiếp theo nên làm gì đây?"
Trốn một thời gian để tránh đầu sóng ngọn gió hay lập tức về lại hành tinh Griffin?
Bây giờ ngoài kia hẳn là có rất nhiều người đang tìm Tập Uyên, thủ lĩnh già bên kia cũng đang phòng thủ nghiêm ngặt, Khang Song Trì không liên lạc được với đồng bọn ở hành tinh Griffin.
Huống chi trong lần tuần tra thiên hà gần đây nhất, các tinh hạm của quân Liên Minh đang đi lòng vòng trong thiên hà, lỡ gặp phải thì sẽ phiền phức lắm.
Họ có thể đợi cuộc tuần tra kết thúc, tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi chỉnh đốn và chờ thời cơ thích hợp.
Tập Uyên lại hỏi: "Hai bộ cơ giáp của tổ chức đều ở hành tinh Griffin à?"
Một bộ cơ giáp đủ để chống lại bốn năm tinh hạm hỏa lực cao cấp, nhưng cũng tiêu hao một lượng lớn năng lượng.
Hơn nữa cần ít nhất tinh thần lực cấp SSS mới có thể điều khiển.
Tập Uyên từng có một bộ cơ giáp cấu hình thấp, nhưng nó đã bị nổ tung trước khi gia nhập tổ chức tinh tặc.
Sau đó thủ lĩnh già tặng cho hắn một cái mới để giữ hắn lại.
Nhưng nói là tặng chẳng qua là giao quyền sử dụng cho Tập Uyên thôi, hơn ba tháng trước hắn nhận nhiệm vụ đến hành tinh Lorens, cơ giáp đã bị thủ lĩnh già tạm thời lấy lại bảo là tạm thời có tác dụng khác.
Mà trong tổ chức có một cơ giáp tiên tiến hơn, sức phá hoại mạnh hơn thuộc về thủ lĩnh già.
Khang Song Trì lập tức đoán được ý của Tập Uyên, ngồi thẳng người: "Vâng, tinh thần lực của ông già đó đã sớm cạn kiệt, cơ bản là không diều khiển được, cơ giáp còn lại cũng không ai dùng."
Trong tổ chức không một ai có tinh thần lực cao hơn Tập Uyên, những người khác sợ bị cơ giáp hút khô tinh thần lực nên bình thường chẳng có ai dám thử.
Tập Uyên nhìn máy liên lạc lần cuối rồi tắt màn hình chiếu đi, đứng dậy: "Về Griffin."
Hắn phải mau chóng giải quyết tất cả mọi chuyện để đón Nguyễn Thu về.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Nguyễn Thu tháo máy liên lạc trên cổ tay xuống rồi đặt nó cạnh gối.
Làm vậy nếu có tin nhắn mới thì cậu sẽ nghe thấy ngay.
Sau khi liên lạc với Tập Uyên hồi sáng, khi cậu muốn gửi lại tin nhắn cho hắn thì phát hiện ra mã liên lạc đã mất tác dụng.
Mãi đến khi hộp máy ngủ dậy đưa cho Nguyễn Thu một dãy số khác.
Nguyễn Thu không hiểu lý do, đoán làm như vậy có lẽ sẽ an toàn hơn.
Buổi tối cậu cũng liên lạc với Tập Uyên, đôi khi Tập Uyên không trả lời kịp, Nguyễn Thu ráng kìm cơn buồn ngủ đến bây giờ.
Hộp máy thò đầu ra khỏi túi chờ với cậu, nó lôi ra một cục pin tròn như đá cuội từ ngăn kéo, lôi lên giường để nghịch.
Nguyễn Thu thỉnh thoảng đẩy cục pin đi, nhìn hộp máy lon ton đến nhặt nó bằng đôi chân ngắn ngủn.
Hộp máy chơi không biết mệt, tay Nguyễn Thu đẩy cục pin đi ngày càng chậm chạp, khi nó nhặt pin lần cuối rồi quay về thì Nguyễn Thu đã nhắm mắt ngủ thiếp đi rồi.
Nó cầm cục pin chờ một lúc, lại phát hiện Nguyễn Thu vẫn không dậy, bèn cất cục pin đi, leo lên tủ đầu giường tắt đèn.
Trong bóng tối, máy liên lạc kêu "bíp bíp" hai lần, nhận được một tin nhắn mới.
[Chúc em ngủ ngon.]
Sáng hôm sau, Đường Khiêm đến thăm Nguyễn Thu, vẫn mang cho cậu chất bổ sung dinh dưỡng mới.
Chất dinh dưỡng quả nhiên có tác dụng, lúc trước Nguyễn Thu luôn cảm thấy buồn ngủ mệt mỏi, sau khi uống mấy ngày, các triệu chứng trên cơ bản đã biến mất, ngực cũng không còn đau nữa.
Đường Khiêm nhìn cậu uống xong thì hỏi: "Cậu chủ nhỏ, hôm nay có muốn đi dạo vườn hoa không?"
Vườn hoa trong khu vực chỗ ở của tinh hạm được bố trí vô cùng tinh xảo, trên trần nhà là một bức tường kính dày, khi tinh hạm di chuyển, có thể xuyên qua bức tường kính ngắm biển sao bên ngoài, ngoại trừ phòng của mình ra thì nơi mà Nguyễn Thu đi nhiều nhất chính là vườn hoa.
Người hầu tới lấy ly đi, Nguyễn Thu gật đầu: "Có ạ."
Hôm nay Đường Khiêm đến còn mang vài quyển sách cho Nguyễn Thu để cậu đọc khi rãnh rỗi.
Ông phát hiện Nguyễn Thu không biết rất nhiều thứ, bao gồm cả thiên phú về tinh thần lực, phân chia các khu hành chính của thiên hà và chức vụ của Tư Tuân.
Bây giờ cậu đã là cậu chủ nhỏ của nhà chủ tịch Liên Minh, Tư Tuân là cậu ruột của cậu, cũng là người giám hộ duy nhất, thậm chí có thể gọi là cha nuôi của cậu.
Thế nên có một số điều mà cậu phải biết.
Tư Tuân là chủ tịch của Liên Minh, và là người ra quyết sách cao nhất duy nhất của Liên Minh, nhưng không phải cả thiên hà đều nằm dưới sự kiểm soát của y.
Mấy năm gần đây, mấy hành tinh phụ phát triển càng nhanh chóng lớn mạnh, bắt đầu có quân đồn trú và thống lĩnh của riêng mình, dần dần thoát khỏi liên hệ với hành tinh chính.
Còn có một số tình huống phức tạp và nguy hiểm hơn, nhưng Đường Khiêm không nói với Nguyễn Thu vì không muốn khiến cậu lo lắng sớm.
Nguyễn Thu đi theo Đường Khiêm đi vào lối đi đến hoa viên, nghe mà cái hiểu cái không, không kìm lòng được hỏi: "Tinh thần lực của cậu cũng lợi hại lắm ạ?"
Có thể lên làm chủ tịch Liên Minh thì nhất định phải có thiên phú vô cùng lợi hại giống mẹ.
Song Đường Khiêm nghe vậy lại trầm mặc, ngập ngừng nói: "Ngài ấy...!Tinh thần lực của ngài ấy quả thật rất cao, nhưng khi còn nhỏ gặp phải một tai nạn khiến cơ thể ngài ấy bị khuyết tật không thể chữa khỏi, không thể sử dụng tinh thần lực được nữa."
Thiên phú của Tư Tuân vượt trội hơn nhiều so với Tư Huỳnh.
Hơn nữa thích hợp trở thành chiến sĩ hơn, nhưng tiếc là gặp tai nạn nên phải dừng lại.
Nếu không, Tư Huỳnh sẽ không cần phải nhẫn tâm với bản thân như vậy, Tư Tuân mất đi tư cách trở thành thượng tướng, vậy Tư Huỳnh nhất định phải thế chỗ y để có được chỗ đứng vững chắc trong thiên hà.
Sau đó Tư Tuân bỏ quân đội tham gia chính trị, đồng thời đầu tư một số khoản vào thương nghiệp, mới từ từ đi đến vị trí hiện tại.
Nguyễn Thu ở bên cạnh dừng bước, vẻ mặt dại ra: "...!Gì ạ?"
Đường Khiêm còn tưởng là cậu đang khiếp sợ vì tinh thần lực của Tư Tuân bị khiếm khuyết, trấn an rằng: "Trước đây ông chủ rất để ý chuyện này, nhưng lâu dần, ngài ấy đã buông bỏ rồi."
Nguyễn Thu hoàn hồn, không muốn bị Đường Khiêm nhìn ra gì đó nên vội vàng cúi đầu đáp: "Dạ..."
Ngay vừa rồi cậu nhớ đến một số ký ức đã bị lãng quên từ lâu, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao đôi khi lại có cảm giác quen thuộc đến khó hiểu rồi.
Chủ tịch Liên Minh quyền cao chức trọng thuở nhỏ gặp một tai nạn dẫn đến tinh thần lực bị khiếm khuyết, người em gái đã cố gắng hết sức để trở nên mạnh mẽ hơn vì gia tộc, nhưng lại đi bán muối trong trận chiến bảo vệ thiên hà.
Những đặc điểm này hoàn toàn phù hợp với một nhân vật trong quyển sách mà Nguyễn Thu từng nghe kể.
Trước đây cậu nằm viện, có một thời gian cô gái nằm giường bên cạnh thường kể truyện cho cậu nghe.
Có một lần cô kể về quyển sách mình đang xem dạo gần đây, bảo là cô vô cùng thích hai nhân vật phản diện trong đó.
Bối cảnh của truyện là về tương lai tinh tế, và một trong những nhân vật phản diện là chủ tịch Liên Minh.
Khi đó Nguyễn Thu vừa kết thúc đợt hóa trị, cảm thấy khó chịu khắp người, đầu óc cũng mê man nên không nhớ rõ lắm.
Cô gái không miêu tả quá nhiều cho Nguyễn Thu nghe, hình như ngay cả tên nhân vật cũng không nhắc đến, bởi vì sau khi đọc tiểu thuyết cô rất kích động, không kìm được muốn chia sẻ đôi ba câu với ai đó.
Cậu nhớ mang máng nhân vật phản diện chủ tịch Liên Minh này, là người vừa giàu có vừa quyền lực, và gần như đứng trên đỉnh núi.
Mà nhân vật phản diện khác đến từ tổ chức đáng sợ nhất trong thiên hà —— tinh tặc.
Hắn là thủ lĩnh của tinh tặc, có thiên phú chiến đấu rất cao.
Hai nhân vật phản diện này gần như ngang tài ngang sức, xuất hiện không nhiều nhưng kết cục cuối cùng lại vô cùng bi thảm.
Một người bị mất chức, bị dân chúng hắt hủi, phá sản trở thành kẻ bần hàn.
Còn người kia thì cực kỳ tài giỏi nhưng lại nghiện một loại thuốc ức chế dễ gây nghiện nào đó, cuối cùng chết vì bệnh tật ở hoang tinh.
Nguyễn Thu vẫn nhớ sở dĩ cô gái thích hai nhân vật phản diện này là vì cô cảm thấy nhân vật chính trong truyện thật sự không xứng làm nhân vật chính, tất cả đều là nhờ may mắn nhặt được siêu năng lượng có thể cường hóa tinh thần lực trên hành tinh rác, nếu đổi thành người khác nhặt thì cũng chả khác gì nhiều.
Ngoài ra, cô gái còn nhắc đến em gái của chủ tịch Liên Minh từng âm thầm mang thai rồi sinh con, tiếc là không lâu sau vì nhiều lý do mà đứa trẻ đó đã chết non.
Chủ tịch Liên Minh vốn có cơ hội phát hiện ra đứa trẻ và bảo vệ nó, nếu y làm vậy thì có lẽ kết cục đã khác, song khi y biết tin tức này thì quyển sách đã đi đến hồi kết mất rồi.
Về quyển sách kia, Nguyên chỉ láng máng nhớ bấy nhiêu thôi, còn về nhân vật chính là ai, tình tiết giữa truyện ra sao, cậu vẫn không biết.
Thế nên...!Thật ra cậu không phải xuyên đến thời không nào đó mà là xuyên vào sách ư?
Tư Tuân quá giống với người chủ tịch Liên Minh trong sách, chẳng lẽ là trùng hợp sao...
Nếu không phải trùng hợp, Tư Tuân là một trong những nhân vật phản diện trong sách, vậy thân phận của cậu là một nhân vật đã sớm không còn tồn tại nữa.
Đầu óc Nguyễn Thu rối loạn, nhất thời không nghĩ ra làm thế nào để xác thực suy đoán.
Cậu cúi đầu yên lặng bước đi, đi qua lối đi hẹp