Chia tay có lẽ là không bao giờ được gặp lại Nguyễn Thu nữa.
Tập Uyên vẫn không hiểu vì sao Nguyễn Thu lại quan tâm đ ến suy nghĩ của Tư Tuân đến vậy, dường như còn không muốn hắn làm hại Tư Tuân nữa cơ.
Nhưng với tình hình hiện tại, đúng là hắn không có cách nào đưa Nguyễn Thu đi.
Lần trước kế hoạch thất bại, lớp phòng ngự của hành tinh Song Loan tăng cường mấy lần, quân Liên Minh luôn theo sát bảo vệ Tư Tuân và Nguyễn Thu, càng đừng nói đến còn có cặp song sinh Nam Nhứ và Bắc Tuyết nữa là.
Nghĩ đến mình vẫn phải tiếp tục chia xa Nguyễn Thu, ý niệm giết Tư Tuân của Tập Uyên càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Hắn không hề che giấu sát khí, sự thù địch trong mắt hắn lại trỗi dậy.
Nguyễn Thu rất hiếm khi thấy cảm xúc của hắn bất ổn, liền rụt cổ lại: "Anh bình tĩnh lại đã..."
Tập Uyên không thể bình tĩnh nổi, hắn rất nhung nhớ Nguyễn Thu, tuy rằng bây giờ không hoàn toàn là Nguyễn Thu thật sự nhưng cậu vẫn đang ở trước mặt hắn.
Hắn cúi đầu áp sát cậu, muốn hôn Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu không thể tránh né, hình chiếu chân dung ảo không thể cảm nhận được thân nhiệt, cảm giác lạnh lẽo chạm vào da thịt khiến cậu khẽ rùng mình vì lạnh.
Cậu có chút chống cự, lúc này chế độ bảo vệ của khoang mô phỏng rốt cuộc có phản ứng.
[Đã phát hiện dấu vết xâm nhập! Không thể loại bỏ mục tiêu xâm nhập, sắp cưỡng chế offline để cài đặt lại hệ thống.]
Nguyễn Thu chưa kịp phản ứng gì thì ý thức chợt mơ hồ, thoát khoang mô phỏng chân thực.
Ngay khi cậu rời đi, kết nối liên lạc bị gián đoạn, Tập Uyên cũng bị cưỡng ép đăng xuất.
Nắp khoang mô phỏng chân thực mở ra, Nguyễn Thu ngây người ngồi dậy.
Cậu đưa tay sờ lên khuôn mặt vẫn còn nong nóng của mình, để xác nhận Tập Uyên ban nãy là chân thật.
Cậu uống một lọ bổ sung dinh dưỡng, do dự một lúc rồi đăng nhập lại.
Song, trong phòng trống không và trở lại bình thường, Nguyễn Thu đợi một lát không thấy ai mới đăng xuất.
Bên kia, sắc mặt Tập Uyên không tốt: "Sao lại thế này?"
"Tôi cố gắng hết sức rồi," Lê La xòe tay ra, "Độ bảo vệ của khoang mô phỏng chân thực rất cao, thời gian kết nối có hạn."
Hơn nữa cô còn cố ý khóa hệ thống đăng xuất của đối phương, kết nối được một lát thế này đã khó lắm rồi.
Nếu muốn kết nối lại, phải đợi làm nguội cổng vào một thời gian cho đến khi Nguyễn Thu online trở lại.
Tập Uyên kìm nén bực bội: "Tiếp tục tìm kiếm mã liên lạc, một khi phát hiện hãy nói cho tôi biết ngay."
Lê La đáp, đôi mắt vô cùng tò mò dưới mắt kính nhìn Tập Uyên: "Thủ lĩnh, đó là mã liên lạc của ai?"
Tập Uyên ở trong khoang thực tế ảo khoảng mười phút, sau khi đi ra trạng thái rõ ràng khác hẳn.
Dạo này, hắn đang đứng trên bờ vực mất kiểm soát, miễn cưỡng dựa vào thuốc ức chế để giữ tỉnh táo, các cấp dưới gặp phải hắn đều cố gắng đi đường vòng.
Lê La nghiên cứu về căn bệnh của Tập Uyên lâu nhất, cô chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết hắn đang bị bệnh hay chỉ đơn giản là tâm trạng không tốt.
Không biết hắn vào khoang thực tế gặp được ai mà trạng thái bệnh có thể giảm đi tương đương với mỗi khi sử dụng thuốc ức chế, đây là tình huống vô cùng hiếm có.
Tập Uyên vẫn lạnh mặt im lặng, rõ ràng không muốn phối hợp.
Lê La có khát khao khám phá những điều kỳ lạ đầy thách thức chứ không phải vì mỗi mục đích chữa bệnh cho hắn.
Nguyễn Thu chỉ thuộc về hắn, hắn không thích người của mình bị người khác dòm ngó, bất kể mục đích là gì.
Tập Uyên đứng dậy muốn bỏ đi, Lê La phía sau hắn đã sớm đoán được bèn bật màn hình trong tay lên, vừa ghi vừa thì thầm: "Ngày 27 tháng 8 năm 3015, vào khoang thực tế ảo lúc 23:18:05 chiều, và đăng xuất khoang thực tế ảo lúc 23:29:06 chiều, trong lúc đó bệnh được kiểm soát một chút, tạm thời chưa rõ nguyên do..."
Tập Uyên hơi khựng lại nhưng vẫn không quay đầu, sau đó cất bước ra khỏi phòng kỹ thuật.
Hắn trở lại phòng nghỉ, Khang Song Trì đã đi rồi, cậu ta tìm lại thuốc ức chế mà hắn ném bừa vào trong hộp đựng đồ linh tinh mấy hôm trước, đặt nó trên bàn.
Tập Uyên đi ngang qua bàn mà không thèm nhìn thuốc ức chế lấy một lần.
Hắn đã gặp Nguyễn Thu rồi nên đầu không còn đau mấy.
Nguyễn Thu tạm thời không định nói với Tư Tuân về việc Tập Uyên lại liên lạc với cậu.
Trong ngoài hành tinh Song Loan đều là quân Liên Minh đi tuần tra, lúc này chắc Tập Uyên sẽ không chạy tới đưa cậu đi đâu...!Nhỉ?
Nguyễn Thu nhận ra rằng ngoài việc muốn thay đổi kết cục của hai người, cậu còn phải đau đầu về mâu thuẫn giữa họ.
Trong nguyên tác, hai người đều là nhân vật phản diện, nhưng hình như cũng không phải hoàn toàn là đối địch, thường thì sẽ không quấy rầy nhau.
Trọng tâm của Tập Uyên ở hành tinh chính, y không mấy chú ý đến những tên tinh tặc và các tổ chức tự do khác ở bên lề, hoặc cũng có thể là do lười chú ý.
Vì vậy lại phải lén liên lạc với hắn sau lưng Tư Tuân à? Nguyễn Thu không yên lòng về Tập Uyên, nên cậu hơi mất tập trung khi học vào ngày hôm sau.
Lúc mang theo bài vở đi tìm Tư Tuân cũng muộn hơn thường lệ.
Tư Tuân không để ý, nhận lấy bài tập tùy ý lật vài trang.
Thật ra y vô cùng yên tâm về chuyện học hành của Nguyễn Thu, nhưng mỗi ngày Nguyễn Thu đều kiên trì đến đây, mà bản thân y cũng không thấy phiền chán gì.
Nam Nhứ và Bắc Tuyết cũng ở đây, hai người đứng thẳng lưng, chắp tay sau lưng và nhìn thẳng về trước.
Tư Tuân đặt bài tập xuống rồi gọi họ lại: "Từ ngày mai trở đi, hai cô cậu sẽ học với Nguyễn Thu."
Nói là học cùng với cậu, nhưng thực ra là để cặp song sinh và Nguyễn Thu thân thiết hơn, họ không có hứng thú với chữ viết học tập các thứ nên miễn cưỡng coi như bạn học cùng là được.
Cặp song sinh cùng đáp: "Vâng, thưa ngài."
Sau bữa ăn chiều, Tư Tuân nói với Nguyễn Thu ngày mai sẽ có một thống lĩnh ở hành tinh phụ đến, đến lúc đó cậu sẽ gặp người đó một lần.
Thống lĩnh hành tinh phụ có địa vị gần ngang với Tư Tuân, Nguyễn Thu nghiêm túc đáp: "Vâng."
Trên đường về phòng, cặp song sinh luôn đi sát theo sau Nguyễn Thu.
Để tiện đi theo Nguyễn Thu, phòng của họ sẽ chuyển đến kế bên Nguyễn Thu, Tư Tuân bảo nếu cậu cần gì thì cứ dặn họ làm.
Ẩn ý trong lời nói là Nguyễn Thu hãy coi họ như người hầu kiêm vệ sĩ mà sai bảo.
Song, Nguyễn Thu hoàn toàn không thể làm điều đó khi đối mặt với hai đứa trẻ nhỏ hơn mình hai tuổi.
Đi qua hành lang cạnh khu vườn, Nguyễn Thu dừng bước, cặp song sinh cũng vậy.
Nguyễn Thu quay đầu, ngập ngừng nói: "Hai em...!Cứ đi chơi đi, bây giờ không cần đi theo anh đâu."
Cặp song sinh nhìn sang nhau rồi lập tức không hề do dự quay đầu đi luôn.
Nguyễn Thu: "..."
Đường Khiêm ở bên cạnh thấp giọng nói: "Cậu chủ nhỏ đừng để ý, bọn họ vốn là vậy đó."
Tuân theo mệnh lệnh, nhưng chỉ có thế thôi, họ vốn dĩ sẽ không đắn đo suy nghĩ Nguyễn Thu nói vậy nghĩa là sao.
Đường Khiêm đưa Nguyễn Thu đến cửa phòng và nhìn cậu đi vào.
Ông rời đi không bao lâu, Nguyễn Thu lại lặng lẽ ra khỏi phòng, đến phòng sách bên cạnh.
Cả buổi sáng và chiều cậu phải học bài làm bài, chỉ có buổi tối trước khi đi ngủ cậu mới sử dụng khoang mô phỏng thật được thôi.
Hộp máy cũng theo sau cậu, Nguyễn Thu khóa cửa lại, mở nắp khoang, hít một hơi thật sâu rồi nằm vào.
Căn phòng nhỏ vẫn như mọi khi, Nguyễn Thu Nguyễn ngồi vào trước bàn rồi mở trò chơi nhỏ theo thói quen.
Lần này cậu phát hiện có thêm một khung chat trên màn hình.
Lúc này ít người online, Nguyễn Thu lơ đãng chơi trò chơi nhỏ hơn sáu mươi level mới dừng lại, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn đang nhấp nháy trong khung chat.
[Bộ kỹ thuật] xx:? Sao chơi liên tục hai ngày một lần được hay vậy, uống chất bổ sung dinh dưỡng cao cấp cũng đâu nhanh vậy được.
[Bộ tác chiến] xxx: Chia tinh thần lực ra làm hai phần là được.
[Bộ y tế] xx: Chia làm hai phần làm chi? Lạ ghê...!Đâu đến mức ấy.
Nguyễn Thu chả hiểu họ đang nói gì sất, nhìn thông báo "Thật đáng tiếc, vẫn chưa vượt qua thứ trong lịch sử" hiển thị ở giữa màn hình khiến cậu cảm thấy khó hiểu lắm.
Cậu tắt trò chơi, màn hình nhấp nháy vài lần, giao diện liên lạc giống ngày hôm qua xuất hiện.
Sương mù theo sau, lần này tạo thành hình người của Tập Uyên nhanh hơn hẳn, chỉ trong nháy mắt đã hiện ra nguyên hình.
Nguyễn Thu vẫn ngồi trên ghế, mới vừa chơi trò chơi nhỏ khiến cậu không còn sức nữa, hắn nắm chặt cằm cậu nâng lên hôn một cái chóc.
Sức của Tập Uyên quá mạnh, Nguyễn Thu nhíu mày kháng cự: "Anh buông em ra..."
Cái cách cậu cố gắng đẩy mặt Tập Uyên ra hệt như một bé mèo sữa đang dỗi không muốn bị chạm vào, Tập Uyên dừng lại, sắc mặt khó coi: "Tôi nói rồi, không được chia tay."
Nguyễn Thu không giãy giụa nữa, đầu ngón tay cẩn thận chạm vào tay Tập Uyên: "Anh bình tĩnh lại đã..."
Tập Uyên thuận theo nắm tay cậu, không hề khách sáo bế cậu lên, cùng cậu ngồi chen trên chiếc ghế chật hẹp.
Nguyễn Thu bị ép ngồi trên đùi Tập Uyên, hai gò má hơi ửng hồng, cuối cùng vẫn không đành lòng từ chối, nghiêm túc nói: "Anh nói chuyện đàng hoàng, đừng luôn hung dữ với em mà."
Rốt cuộc hắn hung dữ với cậu được mấy lần chứ? Nhưng bây giờ Tập Uyên đang ôm cậu, hắn cũng miễn cưỡng thỏa mãn.
Hắn siết chặt vòng tay ôm Nguyễn Thu như đang bảo vệ thức ăn, giọng điệu chầm chậm: "Nguyễn Thu à, đừng chia tay."
Nguyễn Thu an tĩnh nhìn hắn một hồi, chậm rì rì nói: "Vậy...!Em có một số điều kiện, nếu anh làm được thì em sẽ cân nhắc xem sao."
Điều kiện? Cân nhắc? Tập Uyên chưa bao giờ ngờ rằng sẽ có ai đó dám đưa ra yêu cầu này nọ với hắn.
Có điều nếu là Nguyễn Thu, trái lại khiến trái tim Tập Uyên ngứa ngáy đến lạ.
Hắn nắm tay Nguyễn Thu: "Điều kiện gì?"
"Anh không được giấu em chuyện gì nữa.
Nếu anh muốn làm gì thì hãy nói trước với em." Nguyễn Thu nói: "Ví dụ như anh muốn đưa em đi thì phải có sự đồng ý của em."
Vừa ra điều kiện đã thế này rồi, nếu Nguyễn Thu không đồng ý, vậy chẳng phải hắn chỉ có thể gặp mặt cậu bằng cách này thôi sao.
Tập Uyên trầm mặc vài giây, đáp: "Được."
Hắn vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đưa Nguyễn Thu đi lần nữa, điều kiện này có thể đồng ý tạm thời.
Thấy Tập Uyên không từ chối, Nguyễn Thu thoáng thả lỏng, nói tiếp: "Anh không được...!Tùy tiện giết người, làm điều xấu."
Cậu định nói rằng tốt nhất là hắn không nên làm tinh tặc nữa, nhưng hắn làm thủ lĩnh mất rồi, hắn đã quen sống một cuộc sống như vậy, nếu muốn thay đổi hoàn toàn thì phải làm từng bước một.
Tinh tặc vẫn có thể nhận được tiền thưởng hậu hĩnh nhờ nhận một số nhiệm vụ bình thường giống mấy nhóm lính đánh thuê và các tổ chức khác.
Tập Uyên không cần nghĩ ngợi gì đã nói: "Được."
"Còn một điều rất quan trọng," Đáy mắt Nguyễn Thu lộ ra lo lắng, "Anh đang dùng thuốc ức chế phải không?"
"Đúng vậy," Tập Uyên thừa nhận, hắn từng mất kiểm soát một lần khi còn ở hành tinh Lorens, sau khi Nguyễn Thu phát hiện ra thân phận thực sự của hắn, chỉ cần điều tra một chút là biết bệnh của hắn thôi.
"Anh đừng dùng nữa," Nguyễn Thu nôn nóng nói, nắm chặt ống tay áo của Tập Uyên, "Thuốc này...!Lỡ như gây nghiện cho anh thì sao đây, nó không tốt cho sức khỏe của anh đâu."
Tập Uyên chưa bao giờ sử dụng thuốc ức chế khi còn ở hành tinh Lorens, điều đó chứng tỏ bệnh của hắn vẫn chưa nghiêm trọng.
"Em sẽ nghĩ cách giúp anh," Nguyễn Thu không nhịn được dựa vào trong ngực Tập Uyên, vẻ mặt vừa lo lắng vừa bồn chồn, "Cậu của em có thể tìm được bác sĩ tốt nhất ở hành tinh chính, nhất định sẽ chữa khỏi cho anh thôi."
Tập Uyên đã từng nói những lời tương tự với cậu, nhưng bây giờ hai người lại đảo ngược.
Truyện Nữ Cường
Mặc dù không biết tại sao Nguyễn Thu đưa ra kết luận như thế, nhưng cậu đang quan tâm hắn.
Tập Uyên không nhịn được hôn lên gò má của cậu: "Được."
"Tôi không cần thuốc ức chế," Hắn cũng ra điều kiện với Nguyễn Thu, "Chỉ cần em ở bên tôi