Đa số những sinh viên có thể vào học viện ở hành tinh Harlem đều đến từ các gia tộc lớn từ nhiều hành tinh.
Số ít còn lại do tinh thần lực của họ cực cao, được học viện chủ động nhận vào, mỗi tháng có không ít học bổng, nhưng cũng rất giàu.
Nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy một chuyện tốn kém như mở bước nhảy lượng tử để dịch chuyển tức thời đến đây chỉ vì đi học.
Nhưng nếu là người đó ở hành tinh chính thì cũng không có gì lạ, danh hiệu người giàu nhất tinh tế cũng đâu phải là để trưng.
"Là con riêng của chủ tịch thiệt hả?" Có người hỏi, "Sao tôi nghe đồn khả năng cao là của những người khác trong gia tộc."
Tư Tuân không vợ không con, sao tự dưng đùng một cái có một đứa con riêng được? Đúng là quá ư kỳ lạ.
"Thôi đừng nói nữa, đến giờ học rồi."
Có rất nhiều suy đoán về Nguyễn Thu, nhưng đa số chỉ dám nhắc đến những lúc riêng tư thôi.
Đóng điểm chuyển tiếp, mấy chiếc phi thuyền của quân Liên Minh hộ tống tinh hạm ở giữa vào học viện.
Tư Tuân đích thân đưa Nguyễn Thu đến đây, Tư Hạ Phổ cũng đặc biệt đến một chuyến.
Thông qua màn hình quan sát ở khu vực nghỉ ngơi, Nguyễn Thu thấy rất nhiều người đang đứng bên dưới.
Tinh hạm chậm rãi đáp xuống, cửa khoang mở ra.
Tư Tuân đi phía sau, Nguyễn Thu và cặp song sinh cùng xuất hiện.
Ba người họ trạc tuổi nhau, đều có mái tóc bạch kim xinh đẹp, trông thật giống ba chị em ruột.
Trước khi xuất phát, Đường Khiêm đã đưa cho Nguyễn Thu một lọ thuốc.
Cậu để mái tóc đen lâu rồi, vốn tưởng đợi nó tự nhiên phai đi là được, nhưng không ngờ lại là bây giờ.
Bởi vì cậu sắp đến Harlem, tốt nhất nên xuất hiện trước mặt mọi người với dáng vẻ thật sự của mình.
Nguyễn Thu gội đầu bằng thuốc, cuối cùng cũng khôi phục lại màu tóc ban đầu.
Phía sau, tầm mắt của Bắc Tuyết không kìm được nhìn lướt qua mái tóc bạc của Nguyễn Thu.
Cô đã nhìn nó nhiều lần, nhìn xong lại quay sang nhìn Nam Nhứ bên cạnh.
Nam Nhứ thấy cô nhìn mình, hai mắt sáng lên, thấp giọng nói: "Chị hai, chị..."
Bắc Tuyết lạnh nhạt quay đầu đi và phớt lờ cậu ta.
"Chủ tịch," Tư Hạ Phổ ngả mũ hành lễ đơn giản, rồi nghiêng người mời: "Mời."
Bên cạnh ông ta là thầy hiệu trưởng và hai thầy giáo phụ trách tiếp đón, họ sẽ đưa Nguyễn Thu tham quan học viện trước.
Tư Tuân phải về hành tinh chính, chỉ cùng Nguyễn Thu đến ký túc xá rồi định rời đi.
Tư Hạ Phổ tiễn y đến tinh hạm, Nguyễn Thu cũng muốn đi theo, nhưng Tư Tuân không cho.
Tư Tuân mặc một bộ lễ phục nghị sĩ màu trắng, trông nghiêm túc trịnh trọng hơn trước: "Đừng đi nữa, con đi theo thầy giáo đi, làm quen hoàn cảnh, ngày mai bắt đầu đi học."
Nguyễn Thu gật đầu, thoạt trông lưu luyến không nỡ: "Cậu ơi, con sẽ gửi tin nhắn cho cậu."
Nhưng tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, nếu không những nỗ lực trước đó để gần gũi y hơn sẽ đổ sông đổ biển hết trước khi cậu thực sự hiểu Tư Tuân.
Nói tóm lại, trong khoảng thời gian này, mọi thứ mà Tư Tuân thể hiện đều bình thường, không có bất kỳ tính cách cực đoan hay tư tưởng cực đoan nào.
Tư Hạ Phổ phía sau nghe Nguyễn Thu nói thế, sắc mặt không đổi nhìn Tư Tuân như đang mong chờ phản ứng của y vậy.
Tư Tuân khẽ hếch cằm, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng giọng điệu rõ là rất ôn hòa: "Được."
Cuộc trò chuyện giữa hai người chỉ có Tư Hạ Phổ nghe được, sau khi Tư Tuân rời đi, hiệu trưởng và hai thầy giáo tiếp tục dẫn Nguyễn Thu đi tham quan ký túc xá và những nơi khác trong học viện.
Nguyễn Thu nhập học muộn, cậu và cặp song sinh được chuẩn bị một tầng riêng trong ký túc xá, ba phòng liền nhau có diện tích không nhỏ, có ban công và phòng tắm riêng, đầy đủ đồ đạc các loại.
Nói là ký túc xá, nhưng thực ra môi trường không khác gì như ở nhà, khoang mô phỏng chân thực cũng được đặt trong góc phòng.
"Nếu sống không quen hãy liên lạc với quản lý ký túc xá," Một trong hai thầy giáo tiếp đón nói, "Ký túc xá không có giờ giới nghiêm, nhưng tốt nhất trò nên đi ngủ sớm kẻo ảnh hưởng đến tiết học hôm sau."
Nội quy trong học viện khá ít, bài vở sau giờ học cũng ít, hầu như phụ thuộc vào ý thức tự giác, tự hạn chế của sinh viên.
Sau khi rời khỏi ký túc xá, Nguyễn Thu được dẫn đi tham quan những nơi khác trong học viện.
Mỗi tòa giảng dạy đều có nhà ăn và thư viện, thuận tiện cho sinh viên ăn uống nghỉ ngơi, môi trường ở mọi nơi đều rất tốt, không lạnh lẽo khắc nghiệt như Nguyễn Thu tưởng tượng.
Khi cậu đến tham quan tòa nhà giảng dạy có có rất nhiều người ở tầng dưới và trong hành lang đang lặng lẽ nhìn cậu.
Nguyễn Thu đã chuẩn bị tinh thần bị mọi người vây xem, bình tĩnh tự nhiên tiếp tục đi theo thầy giáo.
Sau đó, Nguyễn Thu đến viện bảo tàng lịch sử của học viện.
Viện bảo tàng lịch sử ghi lại những sự kiện lớn đã xảy ra trong thiên hà hàng ngàn năm nay.
Nó dược bảo tồn dưới dạng hình chiếu, để học sinh có thể đến xem bất cứ lúc nào.
Vì là học viện quân sự nên ghi chép tất nhiên sẽ liên quan đến chiến tranh hoặc cải cách.
Nguyễn Thu nhìn lướt sơ qua, cậu đã học tất cả các bản ghi trong hình chiếu trong môn học của cậu.
Hai hình chiếu cuối cùng là quá trình thành lập quân đội Liên Minh và quân đội đồn trú của các hành tinh phụ, và thành lập chính thức học viện Harlem.
Trong hình chiếu về quân đội Liên Minh, có một bức ảnh về Tư Tuân thời còn trẻ, Nguyễn Thu chú ý nhiều hơn, cảm thấy khí chất và dáng dấp của y không khác mấy so với bây giờ.
Xa hơn nữa là một số gian trưng bày bằng kính khổng lồ, trong đó chứa một số bộ cơ giáp.
"Chủ của những bộ cơ giáp này đều là những tướng sĩ có cống hiến kiệt xuất." Hiệu trưởng giới thiệu, "Cơ giáp là người bạn cộng sự gắn bó lâu nhất.
Những bộ cơ giáp họ đã sử dụng được bảo tồn ở đây để giữ kỷ niệm và cũng là một niềm vinh dự."
Vài bộ cơ giáp rõ ràng đã bị hỏng hóc, những vết tích này vẫn chưa được sửa lại, mang lại cảm giác trang nghiêm cho người xem.
Hơn nữa chúng đã được nhiều người sử dụng, điều khiển cơ giáp tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, người có thể trở thành người sử dụng tiếp theo đương nhiên sẽ rất mạnh mẽ.
Và sẽ sử dụng cho đến khi cơ giáp bị hư hại đến nỗi không thể sử dụng lại, rồi đưa đến đây.
Chỉ có một bột cơ giáp màu trắng được bảo tồn nguyên vẹn, đứng nổi bật trong gian trưng bày thủy tinh, phảng phất ngay sau đó đèn triển lãm sẽ chiếu sáng lên nó.
Nguyễn Thu đi đến nhìn, trước gian trưng bày có một tấm biển nhỏ với lời giới thiệu ngắn gọn.
[Tên cơ giáp: Bạch Điểu*]
*Bạch điểu: Chim trắng.
[Người dùng cũ: Tư Huỳnh]
Nhìn thấy cái tên này, Nguyễn Thu sững người trong giây lát.
Đây là...!Cơ giáp mẹ cậu sử dụng, cũng được bảo tồn ở đây, nhưng Tư Tuân chưa bao giờ kể với cậu về chuyện này.
"Đây là em gái của chủ tịch, cũng là người thân của cậu," Hiệu trưởng không biết mối quan hệ giữa Tư Huỳnh và Nguyễn Thu, "Thật ra cơ giáp của trò ấy vẫn còn sử dụng được, nhưng mối liên kết giữa Bạch Điểu và trò ấy quá chặt chẽ nên khó chấp nhận người khác."
Không chỉ liên kết quá chặt chẽ mà còn vì nhà họ Tư không còn xuất hiện người có thiên phú tinh thần lực xuất sắc nữa.
Khiến cho bộ cơ giáp này không ai điều khiển nổi, thế nên mới để nó lui về sớm, đưa vào trong gian trưng bày.
Từ khi tin tức về Nguyễn Thu bị lộ ra đến giờ đã qua một khoảng thời gian dài, nhưng Tư Tuân chưa bao giờ yêu cầu cơ giáp của học viện.
Thế nên hiệu trưởng đoán tinh thần lực của Nguyễn Thu không cao, không thể nào đánh thức được Bạch Điểu, nếu không thì sao Tư Tuân có thể ngồi yên được.
Nguyễn Thu ngẩng đầu nhìn cơ giáp màu trắng trước mặt, không nhịn được hỏi: "Con có thể đến gần một chút không ạ?"
Cậu sống lại trong thân thể này nên cậu muốn chấp nhận mọi thứ mà cơ thể này mang lại.
Những gì Tư Huỳnh để lại ít đến đáng thương, Đường Khiêm đã cho Nguyễn Thu xem một số ảnh chụp, nhưng những bức ảnh và lời kể của người khác không thể ghép thành một Tư Huỳnh hoàn chỉnh được.
Thế nên Nguyễn Thu vô cùng tò mò về cô và cả người cha nghe nói cực kỳ bình thường đó.
Bây giờ nhìn vào cơ giáp trước mặt, cậu có cảm giác như mình đã thật sự tiếp xúc gần gũi với Tư Huỳnh.
Đây là đồ mà mẹ cậu từng sử dụng.
Hiệu trưởng gật đầu: "Dĩ nhiên là được."
Cặp song sinh không có hứng thú với những bộ có giáp bất động này, yên lặng đứng phía sau.
Nguyễn Thu đến gần, đứng dưới bục rồi đưa tay chạm vào bức tường thủy tinh lạnh lẽo.
Hành đồng của cậu có vẻ hết sức bình thường đối với thầy hiệu trưởng, có rất nhiều sinh viên cũng phản ứng như vậy khi họ nhìn thấy cơ giáp được bảo tồn trong bảo tàng lịch sử.
Một lát sau, Nguyễn Thu lưu luyến rút tay về, cùng hiệu trưởng rời đi.
Trước khi đi, cậu quay đầu lại nhìn mấy lần, cho đến khi cơ giáp trắng hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn của cậu.
Bên cạnh bảo tàng lịch sử là một nhà thi đấu thực tế ảo khá rộng tương đương với khoang mô phỏng thực tế lớn, có thể kết nối với hệ thống của sinh viên để mô phỏng thi đấu.
Tham quan xong nhà thi đấu thực tế ảo, thầy hiệu trưởng lại đích thân đưa Nguyễn Thu đến nơi đăng ký nhập học của học viện.
Có ba khu dạy học trong học viện, quyết định nơi Nguyễn Thu sẽ học dựa trên thiên phú tinh thần lực của cậu và các khía cạnh khác.
Cặp song sinh thì khỏi phải nói, tuyệt đối đứng đầu về tài năng và thể chất, mặc dù việc họ đi học chỉ là bạn cùng học* với Nguyễn Thu.
*陪读 (Bồi đọc): Tham gia quá trình học tập cùng Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu kiểm tra sức khỏe trước, xét nghiệm máu thể hiện tình trạng sức khỏe của cậu.
Sau đó là kiểm tra tinh thần lực, đây mới là số liệu quan trọng nhất.
Nguyễn Thu đặt tay l3n đỉnh của một khối kim loại hình trụ, với sự cộng hưởng của hợp kim và tinh thần lực, cây kim ở bên cạnh bắt đầu di chuyển.
Tốc độ của cây kim vẫn chậm rì như lần trước, đều đặn đi qua các cấp D, C, B, A.
Lần trước Nguyễn Thu kiểm tra tinh thần lực của mình thì cây kim dừng lại ở giữa cấp A, thế mà lần này khi cây kim đi qua chỗ cũ, nó không có dấu hiệu dừng lại.
Nguyễn Thu kinh ngạc, tay vẫn để yên trên khối kim loại.
Cây kim di chuyển càng lúc càng chậm, thầy hiệu trưởng vẫn hết sức kiên nhẫn cho đến khi cây kim đi đến khu vực S đại diện cho giới hạn của tinh thần lực.
Hiệu trưởng nở nụ cười, lén thả lỏng: "Cấp S, thiên phú tốt đấy."
Tư Hạ Phổ đã dặn phải ưu tiên cho Nguyễn Thu đến bộ tác chiến, mà đây cũng là yêu cầu của Tư Tuân.
Nếu tinh thần lực của cậu quá thấp, cùng lắm chỉ có thể đến bộ kỹ thuật hoặc bộ y tế, đến lúc đó sẽ khó mà báo cáo kết quả.
Thầy giáo bên cạnh ghi lại tình trạng của Nguyễn Thu, nhưng mặc dù tinh thần lực của cậu là S, thể chất của cậu lại tương đối yếu, năng lực tổng hợp của cậu chỉ ở mức A, lớp cậu học cũng xếp hạng cuối cùng.
Nguyễn Thu rút tay về, vẫn còn hơi mờ mịt.
Tinh thần lực của cậu tăng lên hả?
Thiết bị chắc chắn không bị lỗi, vậy có lẽ gần đây cậu bồi bổ sức khỏe đã thật sự có hiệu quả.
Cuối cùng, Nguyễn Thu cùng cặp song sinh nhận thẻ học sinh và đồng phục, tạm thời được đưa về ký túc xá.
Thầy giáo tiếp đón cười tươi: "Bảy giờ sáng mai, thầy sẽ đến sớm đưa các trò đến tòa dạy học."
Nguyễn Thu liên tục cảm ơn, tiễn thầy giáo tiếp đón đi.
Nam Nhứ cầm đồng phục, mất hứng thú hỏi: "Có được đi chơi không?"
Cậu ta và Bắc Tuyết được dặn là học ở học viện phải nghe theo mệnh lệnh của Nguyễn Thu, khi họ ở Song Loan Tinh, "đi chơi" có nghĩa là cậu ta được làm những gì mình muốn, chẳng hạn như đánh nhau với Bắc Tuyết.
Nguyễn Thu ngẫm nghĩ: "Các em có thể chơi trong ký túc xá nhưng đừng đánh nhau, ngày mai bắt đầu đi học rồi."
Vừa nghe không thể đánh nhau, Nam Nhứ càng thêm thất vọng, xoay người trở về phòng.
Bắc Tuyết vẫn chưa đi, không chớp mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu bị cô nhìn đến khó hiểu, hỏi: "Tiểu Bắc, sao vậy em?"
Bắc Tuyết lại gần vài bước, đưa tay sờ mái tóc bạc của Nguyễn Thu.
Cô chỉ thấp hơn Nguyễn Thu một chút, khi đứng cạnh nhau càng thấy rõ ràng hơn.
Bắc Tuyết vẫn là vẻ mặt lạnh lùng trầm mặc, lúc rút tay về không hiểu sao tự dưng gọi: "Em trai."
"..." Nguyễn Thu kiên nhẫn giải thích, "Anh lớn hơn em hai tuổi, em nên gọi anh là anh."
Bắc Tuyết không dao động, cũng không biết có nghe lọt hay không, quay người về phòng.
Buổi chiều rảnh rỗi, Nguyễn Thu sắp xếp lại căn phòng trước khi vào khoang mô phỏng chân thực.
Thay đổi một hành tinh khác nên kết nối liên lạc chậm hơn một chút, Tập Uyên từ từ xuất hiện.
Hắn vừa thấy Nguyễn Thu thì lập tức ôm chầm Nguyễn Thu như một con sói đói nhìn thấy xương.
"Em đang ở trường hả?" Tập Uyên vuốt mái tóc bạc của Nguyễn Thu, cúi đầu muốn ngửi mùi hương của cậu.
"Dạ," Nguyễn Thu kích động, "Hôm nay em nhìn thấy cơ giáp mẹ em từng dùng á!"
Cậu cũng kể với Tập Uyên mọi chuyện ngày hôm nay, bao gồm cả việc tinh thần lực của cậu ấy thế mà tăng lên.
Tập Uyên yên lặng lắng nghe, ghi nhớ tất cả tin tức về học viện Harlem.
Hắn không để ý tinh thần lực của Nguyễn Thu cho lắm, bởi vì đối với hắn, thiên phú của Nguyễn Thu cao hay thấp đều không khác gì nhau cả.
Hai người vẫn chỉ ở cùng nhau chừng mười phút, trước khi offline, Tập Uyên nắm cằm Nguyễn Thu, nhẹ nhàng vuốt v e gáy cậu: "Tôi muốn gặp em."
Nguyễn Thu ôm hắn, không quên dặn: "Anh phải ngoan nha, không được giết người lung tung, đừng dùng thuốc ức chế, ngày mai..."
Giọng nói đột ngột im bặt, cả hai biến mất trong căn phòng nhỏ ngay tức thì.
Ở phía bên kia, Tư Tuân đang ở trong tinh hạm hướng đến hành tinh chính.
Văn kiện chồng chất đầy bàn, nước trà cũng liên tục được rót đầy.
Lúc này, Đường Khiêm vội vàng bước vào: "Thưa ngài, có việc quan trọng."
Ông bước đến trước bàn, trao màn hình trên tay cho Tư Tuân.
Ở giữa màn hình là một nhiệm vụ, mục tiêu viết về tin tức Nguyễn Thu bất ngờ được Tư Tuân tìm về.
Đây là nhiệm vụ viện nghiên cứu giao cho tinh tặc, trước khi Tập Uyên đến Song Loan Tinh.
Sắc mặt Tư Tuân trầm xuống: "Vậy nên Tập Uyên là vì phần thưởng của nhiệm vụ?"
"Không..." Đường Khiêm vốn nghĩ thế, nhưng đấy là trước khi ông chưa điều tra được một số tin tức.
Viện nghiên cứu quả thực đã treo giải thưởng với tinh tặc, nhưng Tập Uyên không nhận.
Không những thế, hắn còn sai người chiếm một cứ điểm của viện nghiên cứu, hiện tại các tổ chức tự do khác biết được chuyện này cũng không dám nhận nhiệm vụ của viện nghiên cứu nữa.
Cái lần hắn đến Song Loan Tinh đó thật sự chỉ vì Nguyễn Thu, không có ý đồ gì khác.
Tư Tuân im lặng, cầm lấy màn hình lướt xem.
Phần tư liệu này rõ ràng do người hiểu rõ tình hình cố ý gửi cho y, phía sau còn kèm theo ảnh chụp tại cứ điểm và mấy ký hiệu văn bản mật vẫn chưa biết nghĩa.
Mấy tấm ảnh chụp hiện trường nhìn thấy mà giật mình, vết hằn giữa hai hàng lông mày của Tư Tuân càng sâu.
"Viện nghiên cứu này chính là viện nghiên cứu ngài từng điều tra trước đây," Đường Khiêm lo lắng sốt ruột, lại không dằn được sự tức giận, "Tại sao bọn họ muốn bắt cóc cậu chủ nhỏ chứ?"
Tư Tuân đặt màn hình xuống và suy tư nói: "Tôi từng thấy logo của viện nghiên cứu này một lần."
Logo trên bàn của Tư Huỳnh được vẽ bằng tay đơn giản hơn, nhưng vẫn có thể nhận ra nó ngay.
Tư Huỳnh nói với y đây là thứ đến từ ngoài thiên hà, và cô vẫn đang điều tra tình hình cụ thể.
Lúc đó Tư Tuân còn không có quyền hỏi những cái này chứ đừng nói đến việc giúp đỡ được gì, mà sau đó Tư Huỳnh cũng không còn nhắc đến nữa.
Nhưng dù là ai cũng có can đảm ra tay với Nguyễn Thu.
Trong mắt Tư Tuân lạnh lẽo thấu xương, dặn dò Đường Khiêm: "Hãy điều tra nội dung văn bản mật, tiếp tục tiếp cận họ."
Người được sắp xếp lần trước giả làm một tiểu thương bình thường và liên hệ với viện nghiên cứu nhưng cuối cùng không nhận được nhiều đáp lại.
Bây giờ bọn họ đã chọc nhầm tinh tặc, không ai dám nhận nhiệm vụ nữa, nên có lẽ đang sốt ruột.
Đường Khiêm đồng ý, lập tức đi sắp xếp.
Sáu giờ rưỡi sáng, thầy giáo tiếp đón ngày hôm qua đến ký túc xá đúng giờ.
Nguyễn Thu và cặp song sinh đã thức dậy đánh răng rửa mặt xong xuôi, cả ba thay đồng phục màu xanh nhạt rồi đi theo thầy giáo đến nhà ăn.
Lúc này nhà ăn có không ít người, ánh mắt đều đổ dồn sang phía ba người.
Ở đằng xa, vài người cũng mặc đồng phục xanh nhạt đang ngồi ở bàn.
"Tới bộ tác chiến thiệt kìa," Có người thấp giọng nói, "Nhưng hôm qua tôi nghe kể năng lực tổng hợp của cậu ta chỉ có cấp A thôi mà."
"Thì người ta giàu mà, thích đi bộ nào chả được, không thấy hôm qua thầy hiệu trưởng đích thân dẫn đi hả?"
Hàng năm Tư Tuân sẽ quyên góp một khoản tiền khổng lồ cho các học viện, không hề tham gia bất kỳ công việc nào của học viện, cùng lắm là người xây dựng có tiếng mà không có miếng.
Đây cũng là lý do Tư Hạ Phổ dễ dàng đồng ý chừa lại ba mã số học sinh, nếu là người khác chắc sẽ bị từ chối một cách vô tình.
Một người khác ngồi trong góc hừ lạnh một tiếng: "Hai cái tên quái thai kia cũng ở đây."
Nam Nhứ và Bắc Tuyết - Cặp song sinh nhân tạo trượt bài kiểm tra tâm lí.
Chỉ là họ luôn bị nhốt trá hình ở hành tinh chính, rốt cuộc họ có mạnh như trong lời đồn không thì vẫn không ai biết được.
Hơn nữa Nguyễn Thu đang bị nghi ngờ là con riêng, quả thực là ba tên quái thai.
Mái tóc bạc của ba người cũng rất dễ thấy trong đám đông, có thể cho thấy thân phận mà không cần giới thiệu.
Nguyễn Thu đã làm quen từ ngày đầu tiên đến đây rồi.
Mới khai giảng không bao lâu nên việc học của mọi người vẫn ở giai đoạn đầu, Nguyễn Thu