Họng pháo đen ngòm hiện rõ trong màn hình quan sát, người vừa lên tiếng nhất thời sửng sốt, lập tức điều khiển phi thuyền rời khỏi chỗ đó.
Hai chiếc phi thuyền khác cũng phản ứng nhanh chóng, nhưng bọn họ chỉ lo bàn cách bắt cóc người trước, lại không đủ cảnh giác nên vẫn chậm một bước.
Phần đuôi của một chiếc phi thuyền bị một khẩu pháo âm thanh bắn trúng, lớp ngụy trang tàng hình của phi thuyền bị bại lộ, nó tạm thời mất đi khả năng di chuyển bình thường, loạng choạng rơi xuống.
Tinh hạm lạ vẫn không bỏ qua, đạn năng lượng nhỏ dày đặc kéo đến.
Những người còn lại không rảnh lo đồng bọn bên dưới, buộc phải đối phó với địch.
Tiếng vang của pháo âm thanh lớn đến nỗi kinh động cả học viện, còi báo động cũng vang lên.
"Cảnh báo cấp 3! Cảnh báo cấp 3! Sắp mở lá chắn năng lượng trên cao, xin hãy tạm thời ở yên trong phòng..."
Phía trên cùng học viện cũng mở lá chắn năng lượng cách ly tất cả sinh vật và máy móc, nhưng có virus phần cứng của Lê La, tinh hạm do Khang Song Trì điều khiển được xếp vào danh sách có thể qua được, do đó mà xuyên qua không bị cản trở.
Hai phi thuyền tàng hình muốn trốn thoát, nhưng bị khẩu pháo theo dấu ngăn lại quay ngược về.
Người bên trong toát mồ hôi lạnh trên trán, chắc chắn nói: "Chắc chắn họ là tinh tặc!"
Chỉ có đám tinh tặc kia mới có năng lực chiến đấu cùng vũ khí tinh vi không thua gì quân đội, chẳng trách bọn họ bị phát hiện nhanh đến thế.
"Mục tiêu của họ cũng là Nguyễn Thu sao?" Một người khác trong cuộc gọi video đáp lại, giọng điệu coi như bình tĩnh, "Các cậu nhận được thông báo chưa?"
Nếu như đang làm nhiệm vụ chợt bị tinh tặc tấn công, rất có thể là muốn cướp công lao của họ, vậy họ có thể chọn rời đi.
Gã nhanh chóng quyết định, điều khiển phi thuyền quay đầu đi.
Phi thuyền hoàn toàn rũ bỏ lớp ngụy trang tàng hình, đèn tín hiệu màu đỏ trên đầu nhấp nháy ba lần sau đó biến thành ánh sáng trắng.
Điều này nghĩa là ra hiệu bọn họ ở bên phe đối phương, không thù địch và sẵn sàng nhường đường.
Khi gặp phải một tinh hạm lạ trên đường, hai bên sẽ sử dụng đèn tín hiệu liên lạc với nhau để bên kia cũng hiểu ý của mình.
Song, đèn tín hiệu nhấp nháy hai lần mà tinh hạm lạ vẫn cứ thờ ơ, hai bên sườn nhanh chóng đến gần, một cánh hạ xuống nghiêng đi, hỏa lực bắn theo sau.
Lúc này, học viện cử ra ba cơ giáp và bốn phi thuyền, thấy hai bên địch đang giao chiến bèn phát ra cảnh cáo: "Mời rời khỏi học viện ngay, dừng lại tất cả hành động và tiếp nhận điều tra! Nếu không tự gánh lấy hậu quả!"
Phi thuyền tàng hình muốn rời đi nhưng bọn họ bị tinh hạm đen kỳ lạ đuổi theo tấn công, đã thế còn phải đối phó với một loạt pháo theo dấu nữa chứ.
Phía học viện cũng phát hiện ra sơ hở trong hệ thống, tổng cộng có ba chiếc phi thuyền và một chiếc tinh hạm lạ xông vào học viện, tuyến phòng thủ dường như vô hiệu.
Nhưng tìm ra những sơ hở và sửa chữa chúng sẽ mất một chút thời gian, mà ưu tiên hàng đầu của học viện là bảo vệ các học sinh.
Rất nhanh, tinh hạm của quân Liên Minh và quân đồn trú cũng xuất hiện trên không, nhanh chóng tiếp cận.
Đường lui cũng bị chặn, đúng là hết cách thoát ra ngoài.
Những người trong hai phi thuyền vẫn đang cố cầm cự, tìm đường trốn thoát.
Phi thuyền bị va chạm mới nãy vẫn chưa rơi xuống tan nát, kiên trì kéo thân tàu tàn tạ bay lên cao, muốn trợ giúp đồng bọn.
"Mấy người này thật điên rồ...!Không thể tiếp tục như vậy nữa," Người trong khoang điều khiển nói: "Các cậu đi đi, tôi cản phía sau cho."
Tinh hạm lạ này không màng sống chết của mình, không tiếc lộ diện cũng muốn tấn công họ.
Mà đội quân Liên Minh đến sau sẽ không tha cho bất kỳ tên tinh tặc nào.
Ba chiếc phi thuyền bàn bạc xong, đột nhiên chủ động bay về phía tinh hạm đen.
Đứng trước quân Liên Minh đang tới gần trong nháy mắt, khiến tinh hạm đen quả thực hơi chần chừ.
Vì các học sinh có các phi thuyền và cơ giáp của học viện bảo vệ, thế nên quân đội hoàn toàn có thể bắn hạ họ cùng lúc.
Trong tình huống hiện tại, bất kể là phi thuyền nào của cả ba đều sẽ bị bắn cả thôi.
Ba chiếc phi thuyền biết điểm này nên đã cố ý tiếp cận tinh hạm, nếu quân Liên Minh tấn công, phi thuyền tàng hình kích thước nhỏ hơn nên dễ tránh né hơn, ẩn nấp sau tinh hạm chờ cơ hội chạy trốn.
Trong tinh hạm, Khang Song Trì hỏi qua máy liên lạc: "Boss, quân Liên Minh tới rồi, anh đang ở đâu?"
Virus phần cứng của Lê La được ẩn giấu trong hai lớp, họ còn có bản sao lưu, nhưng tốt hơn hết là nên rời đi càng sớm càng tốt để tránh rắc rối.
Tín hiệu máy liên lạc bị nhiễu, giọng Tập Uyên đứt quãng: "Đừng quan tâm tôi, mọi người đi trước đi."
Khang Song Trì tin tưởng Tập Uyên vô điều kiện, cũng tin tưởng vào năng lực của hắn.
Nhận được mệnh lệnh, cậu ta và Lê La đều không hề do dự.
Lê La mở máy liên lạc trong tay, quyền điều khiển của Tập Uyên đã bị xóa, chỗ cô vẫn còn một bản sao.
Cô có thể điều khiển lá chắn năng lượng để chuyển sang qua lại chế độ tấn công và phòng thủ, ngoại trừ họ ra thì tấn công tất cả các mục tiêu, bao gồm cả quân Liên Minh và quân đồn trú.
Đương nhiên cũng bao gồm phi thuyền và cơ giáp của học viện, đến lúc đó cảnh tượng sẽ càng hỗn loạn hơn, họ sẽ là những người duy nhất có thể trốn thoát khỏi học viện.
Tinh hạm đen hạ xuống một chút, vừa vặn rơi vào vị trí của tuyến phòng thủ, rồi Lê La nhấn nút chuyển đổi.
Lá chắn năng lượng tầng ngoài cùng nháy mắt vang lên "xèo xèo", vô số viên đạn năng lượng b ắn ra từ chùm sáng đạn, điên cuồng bắn loạn xạ về phía họ.
Ba chiếc phi thuyền tàng hình gần nhất bị bắn đầu tiên, trong nháy mắt bị bắn rơi tan tác, hai chiếc tinh hạm của quân đội cũng bị buộc phải lùi về sau.
Các lá chắn phòng hộ riêng biệt được thiết lập khắp học viện, phi thuyền và cơ giáp của học viện phản ứng nhanh nhất, trốn trong lá chắn phòng hộ nên vẫn bình an vô sự.
Lê La thúc giục hắn: "Đi mau, tôi chỉ có thể kiên trì một phút thôi."
Một phút sau, quyền hạn của cô sẽ bị xóa.
Có điều, một phút là đủ rồi.
Viên đạn năng lượng bắn vào lớp vỏ ngoài đen kịt của tinh hạm được chuyển hóa thành dòng điện bình thường mà không gây ra bất kỳ tổn thương nào.
Khang Song Trì điều khiển tinh hạm, nhanh chóng xuyên qua khỏi lá chắn năng lượng.
Cả quân Liên Minh và quân đồn trú bị ép lùi về sau đều nhìn thấy cảnh này, mấy phi thuyền của quân đồn trú lập tức muốn đuổi theo họ.
Đột nhiên, một phi thuyền khác của quân Liên minh ngăn họ lại.
Lan Đạc nói trong liên lạc: "Tôi sẽ dẫn người đi, xin phó tướng hãy bảo vệ học viện."
Nhiệm vụ cao nhất của quân đội đồn trú là bảo vệ hành tinh Harlem, sẽ tốt hơn nếu quân Liên Minh có thể truy bắt giúp họ.
Vì thế phi thuyền quay trở lại đội ngũ và chờ mệnh lệnh lần nữa, trong khi Lan Đạc dẫn một đội nhỏ cấp dưới bay theo hướng mà tinh hạm đen đã trốn thoát.
Ở một chiếc tinh hạm khác phía sau, sắc mặt Tư Tuân khó coi nhìn hộp thoại tin nhắn đã không còn tin trả lời.
Chính y đã ra lệnh cho quân đội Liên Minh đích thân đuổi bắt.
Có lẽ người khác tưởng rằng Tư Tuân đang tức giận muốn người của mình bắt kẻ khả nghi đang bỏ trốn.
Nhưng chỉ có Đường Khiêm đoán sơ sơ được rằng sự tức giận của y không phải vì tinh hạm màu đen biến mất.
Nếu ông đoán không sai, hai tinh hạm đó thuộc về tinh tặc, vừa rồi họ đang tấn công một nhóm người khác.
Tinh hạm của Lan Đạc và cấp dưới vừa rời đi, lá chắn năng lượng lại khôi phúc như lúc đầu.
Ba