Tư Tuân cũng đề cập với Tập Uyên rằng không nên để Nguyễn Thu biết về giao dịch của họ.
Trùng hợp Tập Uyên cũng không muốn nói để không khiến Nguyễn Thu lo lắng, với cả cũng vì một số kế hoạch sau này của hắn.
Hắn nhịn lâu lắm rồi, lẻn vào học viện mấy ngày bèn muốn đưa Nguyễn Thu đi.
Nhưng sau đó hắn cảm thấy mỗi buổi tối ở cùng Nguyễn Thu làm bài tập cũng không tệ, nên nhất thời do dự trì hoãn đến giờ.
Vừa hay sau khi đánh giá xong, Nguyễn Thu không cần ở lại học viện Harlem nữa.
Lúc Tập Uyên hỏi cậu, cậu đã động lòng rồi, cậu muốn rời đi với Tập Uyên, chỉ điều này thôi đã đủ với hắn rồi.
Nguyễn Thu ngoan ngoãn gật đầu, không quên dặn dò: "Anh cũng phải ngoan nha, chú ý sức khỏe, và không được dùng thuốc ức chế..."
Tập Uyên yên lặng lắng nghe, một giây cuối cùng trước mười phút, khoang mô phỏng chân thực phát ra báo động, cả hai đều bị đá offline.
Trong phòng kỹ thuật của tinh hạm, Tập Uyên bước ra khỏi khoang thực tế ảo.
Lê La không ghi lại mọi thay đổi trạng thái của hắn nữa mà chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Khang Song Trì cũng ở đây, cậu ta vội vàng đưa thuốc ức chế: "Boss ơi?"
Chỉ mới đây thôi, Tập Uyên suýt thì mất khống chế.
Không rõ nguyên nhân cụ thể, chỉ biết tâm trạng hắn không tốt, hồi sáng gửi tin nhắn cho Nguyễn Thu cũng vô dụng.
Buổi chiều, Tập Uyên bắt đầu đau đầu, cũng may Nguyễn Thu kịp lúc gửi tin nhắn, nói mình sắp online khoang mô phỏng chân thực, hỏi Tập Uyên có bận không.
Tập Uyên đến phòng kỹ thuật tìm Lê La ngay tắp lự, vào khoang thực tế ảo.
Bây giờ hắn ra khỏi khoang thực tế ảo, tình trạng có vẻ tốt hơn hẳn, nhưng Khang Song Trì không dám mạo hiểm.
Tập Uyên nhìn thuốc ức chế trong tay cậu ta, ánh mắt hơi ngưng lại, sau đó dời đi: "Khỏi."
Khang Song Trì thận trọng hỏi: "Boss không đau đầu sao?"
"Không đau," Hắn nói, đứng dậy đi về phía cửa, "Dạo này khỏi cần."
Khang Song Trì vô cùng chần chừ, cậu ta cũng suy nghĩ vì tính mạng của những người khác trên tinh hạm mà...
Một khi Tập Uyên thực sự mất kiểm soát, tất cả mọi người trong tinh hạm đều không phải là đối thủ của Tập Uyên.
Do dự một hồi, cậu ta vẫn cất thuốc ức chế đi, vội bước theo Tập Uyên, đưa cho hắn một thứ khác trong tay.
"Boss à," Khang Song Trì ho nhẹ một tiếng, "Em tìm được một ít...!Tư liệu, em nghĩ có lẽ anh cần."
Cậu ta tốn chút công sức để tìm tư liệu hướng dẫn học nghiêm túc, đa số đều là văn bản, hình ảnh và video đều là mô phỏng, không có người thật và khuôn mặt thật, để đề phòng Tập Uyên nhìn thấy hình ảnh mình không thích rồi sẽ tức giận.
"Đó là gì?" Tập Uyên hơi nhíu mày, đưa tay nhận lấy.
Thứ mà Khang Song Trì đưa cho hắn là một màn hình nhỏ không có mật khẩu, bên trong lưu trữ tệp muốn đưa cho hắn.
Tập Uyên mở ra lướt vài lần, phản ứng đầu tiên là từ chối.
Không biết tại sao hắn nghĩ đến Nguyễn Thu.
Hắn không thích nhìn người khác thân mật và hôn nhau, nhưng khi hắn ở bên Nguyễn Thu thì lại khác, hắn đã hôn Nguyễn Thu rất nhiều lần nhưng không hề cảm thấy nhàm chán mà càng khát vọng làm chuyện này nhiều hơn nữa.
Cuối cùng, Tập Uyên đưa màn hình cho Khang Song Trì: "Đưa nó đến phòng của tôi trước đi."
Hành tinh Harlem, học viện Harlem.
Vài tinh hạm của quân đội Liên Minh vẫn bay lại trên bầu trời, luôn canh phòng nghiêm ngặt.
Trong khu chỗ ở của tinh hạm, Tư Tuân ngồi một mình trong phòng sách, nhìn màn hình trong tay.
Tài liệu về hành tinh phi pháp và viện nghiên cứu đã được gửi về đây sớm.
Một số chuyên gia ngôn ngữ học và ngôn ngữ ngoài thiên hà do Đường Khiêm tìm đã làm việc liên tục trong hai người để giải mã, cuối cùng đã dịch được một phần ngắn, giao cho Tư Tuân xem trước.
Hầu hết các tài liệu này là tin nhắn giữa những người Incyte.
Bọn họ hiếm khi nói nhảm, giao tiếp hầu như luôn là "dự trữ được bao nhiêu năng lượng", "bắt được bao nhiêu người".
Tư Tuân hết sức kiên nhẫn lật từng trang một, đột nhiên đôi ngươi y co lại.
Nội dung trong màn hình vẫn là tin nhắn và đã được dịch hoàn chỉnh.
[Tin tức có chắc không?]
[Chắc chắn.]
[Cậu ta có bao nhiêu năng lượng?]
[Vẫn chưa biết, cần mang về kiểm tra.]
[Bắt cậu ta về, phải nguyên vẹn.]
[Được.]
[Hành tinh mẹ cần cậu ta, mong sao cậu ta cũng hữu ích như cha mình.]
Tin nhắn kết thúc ở đây, Tư Tuân nhìn chằm chằm câu cuối cùng, hàng lông mày càng ngày càng nhíu chặt.
Cha của...!Nguyễn Thu?
Cái người thường dân không rõ lai lịch đó sao lại dính líu đến người Incyte được?
Không chỉ vậy, người Incyte còn biết thân phận của Nguyễn Thu.
Khi y đón Nguyễn Thu về, thêm cậu vào cơ sở dữ liệu, rồi tin tức về Nguyễn Thu bị truyền ra ngoài, nghi ngờ là con riêng của chủ tịch.
Thì lúc ấy, viện nghiên cứu ngay lập tức tuyên bố phần thưởng riêng cho tinh tặc để bắt cóc Nguyễn Thu.
Trước đó, khi Nguyễn Thu vẫn ở hành tinh Lorens, viện nghiên cứu đúng lúc cũng tuyên bố phần thưởng về hành tinh Lorens, muốn tìm kiếm một loại năng lượng nào đó trên hành tinh.
Bọn họ treo giải thưởng cho hai tổ chức để tìm nguồn năng lượng, thứ nhất là tổ chức tinh tặc, thứ hai là đoàn lính đánh thuê Tinh Viêm, mà hai tổ chức này đều không hoàn thành nhiệm vụ.
Tính lại thời gian, tuyên bố treo giải thưởng có lẽ là từ sau khi Nguyễn Thu thành niên được vài tháng.
Ngày sinh của Nguyễn Thu không rõ, các kiểm tra thân thể và máu chỉ có thể suy ra một phạm vi nhỏ trong khoảng một tuần, sau đó bảo Nguyễn Thu chọn một ngày làm sinh nhật của mình.
Suy nghĩ của Tư Tuân tinh tế, nhanh chóng nhận ra mối liên hệ giữa những tin tức này.
Nguồn năng lượng mà người Incyte tìm trên hành tinh Lorens là Nguyễn Thu.
Có lẽ mục đích của họ không quá phức tạp, y có thể đoán ra sơ sơ qua tin nhắn và hành động.
Họ muốn sử dụng người sống làm nguồn dự trữ năng lượng, và Nguyễn Thu cũng không ngoại lệ.
Ánh mắt Tư Tuân như rơi vào hầm băng, ném màn hình trong tay đi, giơ tay ấn vào mi tâm.
Y nén cơn giận, bình tĩnh suy nghĩ.
Y chợt nhớ ra kể từ khi Nguyễn Thu trở về, cậu chưa bao giờ nhắc về cuộc sống trước đây ở hành tinh Lorens.
Nguyễn Thu nói cậu bị va đầu quá mạnh nên không nhớ rất nhiều chuyện, mà khi ấy Tư Tuân không hỏi tới cùng.
Thân thể của cậu yếu ớt, chắc chắn không thể sống một mình ở nơi gian khổ như vậy, hơn nữa cậu và Tập Uyên chỉ mới quen nhau đây thôi.
Vậy trước khi gặp Tập Uyên thì ai đang bảo vệ cậu?
Kể từ năm đó đã qua ngần ấy năm, cha của Nguyễn Thu mai danh ẩn tích, Tư Huỳnh lại giấu cậu quá kỹ.
Tất cả mọi thứ liên quan đến cha của Nguyễn Thu, và cả sao cậu lại ở trên hành tinh Lorens, có lẽ chỉ có bản thân Nguyễn Thu rõ nhất.
Tư Tuân nghĩ tới nghĩ lui, gọi Đường Khiêm đang đứng ở cửa vào đây.
Y hỏi: "Tiểu Thu đã tan học chưa?"
Mấy ngày nay Nguyễn Thu không ở ký túc xá, mỗi buổi chiều sau giờ học đều đến thẳng tinh hạm của Tư Tuân.
Sắp tới buổi đánh giá nên học viện hủy bỏ tiết tự học buổi tối, để học sinh có thêm thời gian luyện tập tự do.
"Còn mười lăm phút nữa." Đường Khiêm nhìn đồng hồ, "Ngài cần dặn dò gì sao?"
Tư Tuân nhấp một ngụm trà nóng, một lúc sau mới nói: "Chừng nào thằng bé ôn xong bài vở thì bảo thằng bé đến tìm tôi."
Tan học, Nguyễn Thu cùng cặp song sinh đi về.
Ngày mốt là ngày đánh giá của họ, Bắc Tuyết rất tự tin, bảo Nguyễn Thu đừng lo lắng, cứ giao cho cô và Nam Nhứ gánh cho.
Đội của họ chỉ có ba người, không cần chiến thuật phức tạp gì đấy, đến lúc đó cứ tùy cơ ứng biến thôi.
Hai ngày nay bài vở cũng ít, Nguyễn Thu nghe Đường Khiêm nói Tư Tuân muốn gặp cậu, vì vậy cậu làm xong bài tập trước bữa tối rồi đến phòng sách.
Băng qua những hàng quân Liên Minh đứng dọc theo hành lang, Nguyễn Thu gõ cửa phòng sách.
Trong phòng vang lên giọng của Tư Tuân: "Vào đi."
Nguyễn Thu đẩy cửa ra: "Chào cậu ạ."
Cậu đi đến gần chiếc ghế đã đặt sẵn cạnh bàn làm việc: "Cậu, cậu tìm con có gì không ạ?"
Tư Tuân nhẹ gật đầu: "Con ngồi đi."
Y hỏi trước một vài chuyện học hành, cũng dặn Nguyễn Thu đừng quá để ý đến kết quả thi, cho dù không tốt cũng không sao, nói chung sau khi thi xong thì sẽ dẫn cậu về hành tinh chính.
Nguyễn Thu gật đầu: "Cậu yên tâm, con biết rồi, con sẽ cố gắng hết sức."
Về quyết định thôi học ở học viện Harlem, Đường Khiêm từng để lộ một chút suy nghĩ của Tư Tuân cho cậu biết.
Thiên phú của Nguyễn Thu không phải hàng đầu, Tư Tuân trông như chấp nhận sự thật này nhưng thực chất vẫn hy vọng Nguyễn Thu có thể đạt được thành tựu nhất định về mặt quân sự giống như mẹ của cậu.
Cho dù sau khi tốt nghiệp gia nhập quân đội Liên Minh làm một sĩ quan tham mưu phân tích chiến thuật ở phía sau cũng được, Nguyễn Thu rất thông minh, học cái gì cũng mau, Tư Tuân tin rằng cậu sẽ làm được.
Nhưng bất kể là chức gì trong quân đội cũng cần đủ điều kiện trở thành chiến sĩ, thể chất của Nguyễn Thu thật sự quá kém, đây chính là khuyết điểm trí mạng của cậu.
Hay nói cách khác, cậu không phù hợp để gia nhập quân đội.
Tư Tuân luôn chú ý đến tình hình của Nguyễn Thu trong học viện, trước khi xảy ra vụ bắt cóc, y đã có suy nghĩ để cậu thôi học trở về hành tinh chính.
Nếu không thích hợp thì thôi, đợi Nguyễn Thu trở lại hành tinh chính thì cứ để cậu chọn ngành mình thích để học.
Vài năm nữa, y sẽ dạy cho cậu kinh doanh hoặc chính trị.
Hơn nữa năm đó Tư Huỳnh cũng coi như bị ép vào học viện quân sự, sau khi Tư Tuân suy nghĩ thấu đáo thì càng mong Nguyễn Thu sẽ được tự do hơn.
"Về hành tinh chính rồi Nam Nhứ và Bắc Tuyết vẫn sẽ đi theo con." Tư Tuân nói tiếp, "Họ rất nghe lời con."
Rồi y đổi chủ đề, hỏi: "Con nhớ được bao nhiêu về chuyện ở hành tinh Lorens?"
Hỏi đột ngột như thế khiến Nguyễn Thu ngẩn ngơ: "Con...!Không nhớ lắm."
"Không nhớ gì hết à?" Tư Tuân hỏi: "Ai nuôi con lớn lên? Cư dân hành tinh Lorens sao?"
Nguyễn Thu im thin thít.
Cậu biết ngay Tư Tuân sẽ hỏi cậu những chuyện này, nhưng không ngờ lâu thế này mới hỏi, cậu sắp quên mất luôn rồi.
Cậu không sao trả lời nổi, bởi lẽ cậu đâu có ký ức của thân thể này.
Nguyễn Thu hoảng loạn, bất giác nắm chặt ngón tay.
Phải chăng Tư Tuân đã phát hiện ra điều gì rồi nên mới đột ngột hỏi cậu như vậy? Nói đúng ra thì Tư Tuân là cậu của thân thể này chứ không phải của cậu.
Nếu bị phát hiện, Tư Tuân sẽ đuổi cậu đi ư?
Nếu nói thật, liệu Tư Tuân có tin không? Lỡ như y coi cậu là người mưu hại cháu trai của mình, nghĩ rằng cậu đã giở thủ đoạn đặc biệt gì đó để ngụy trang thành dáng vẻ như bây giờ thì sao đây?
Tư Tuân thấy cậu do dự và bồn chồn, y chậm rãi nói: "Đừng sợ."
Nguyễn Thu ngẩng đầu nhìn y, từ từ lấy hết can đảm.
Cậu đã sống hai kiếp, Tư Tuân và Tập Uyên là người đối xử tốt với cậu nhất, còn tốt hơn cả người thân trước đây của cậu.
Ngay từ đầu cậu đã muốn gần gũi với Tư Tuân, đã sớm xem y là cậu ruột của mình.
Ở đây cậu có được những gì trước đây cậu không thể có được, đặc biệt là khi cậu gửi tin nhắn nói rằng thân thể có gì đó bất thường, Tư Tuân sẽ lập tức sắp xếp bác sĩ tốt nhất, mở bước nhảy vọt đến khám cho cậu.
Điều này khiến Nguyễn Thu cảm thấy vô cùng an toàn, tâm nguyện lớn nhất của cậu là mong sao cho mình được khỏe mạnh, mãi mãi không ốm đau bệnh tật.
Cậu không giỏi nói dối, nhưng cậu không muốn từ bỏ mọi thứ vào lúc này.
"Thật ra con không phải bị đụng đầu nên quên mọi chuyện," Nguyễn Thu thấp giọng nói: "Con bị mất trí nhớ."
Cậu kể với Tư Tuân rằng cậu tỉnh dậy từ một bể nước khô, quên hết mọi chuyện trong quá khứ, chẳng nhớ nổi điều gì cả, tên cũng nhờ nghe phát thanh trên radio rồi tự mình đặt.
Khi đó, cậu ở trong căn phòng đá dưới lòng đất trong khu hoang phế của hành tinh Lorens, xung quanh chẳng có ai, cậu sống hơn ba tháng dựa vào ba lọ dịch dinh dưỡng cùng một ít đậu tằm đào từ trong đất.
Cho đến khi cậu gặp Tập Uyên, nơi cậu sống bị ngập nước, không có nơi nào để đi, may mà có Tập Uyên chịu nhận cậu.
Những gì Nguyễn Thu kể đều là sự thật, chỉ là cậu giấu đi chuyện kiếp trước thôi.
"Bể nước trong căn phòng đá?" Ngón tay Tư Tuân gõ trên tay vịn, suy tư hỏi: "Bên cạnh con không có ai cả sao?"
Nguyễn Thu lắc đầu: "Không có ai cả."
Trông cậu vừa bất an vừa mê mang, không giống đang nói dối.
Tư Tuân không hỏi nữa, dịu giọng trấn an: "Được, cậu biết rồi."
Dường như y không nghi ngờ gì nữa, Nguyễn Thu thở phào nhẹ nhõm, không kìm lòng được hỏi: "Cậu, sao tự dưng cậu hỏi con chuyện này thế?"
Tư Tuân im lặng, một lát sau mới nói: "Không có gì đâu, cậu lo người muốn bắt cóc con có liên quan với hành tinh Lorens."
Y cầm màn hình trên bàn lên, mở một bản vẽ trống rồi bảo Nguyễn Thu vẽ mọi thứ mà cậu có thể nhớ ra, ví dụ như hoàn cảnh trong căn phòng đá, hình dáng của bể nước, vị trí gần đúng của cửa sập.
Nguyễn Thu dùng bút điện tử vẽ từng cái một, lúc đưa lại màn hình cho Tư Tuân không biết ấn vào đâu mà màn hình nhảy sang một phần văn kiện.
Cậu thoáng thấy những từ như "nghiên cứu cơ thể người", "tinh thần lực" và "tăng cường năng lượng".
Nguyễn Thu mở to đôi mắt, trong lòng tức khắc vang lên hồi chuông cảnh báo, siết chặt màn hình: "Cậu, đây là gì?"
Tư Tuân cũng thấy văn kiện về người Incyte mới vừa dịch xong, đưa cho y xem trước.
Y cau mày, chần chừ rõ ràng.
Y vẫn chưa sẵn sàng nói với Nguyễn Thu những chuyện này, để tránh làm cậu sợ.
Nhưng Nguyễn Thu lại nghĩ đến khía cạnh khác, đến bây giờ Tư Tuân vẫn bình thường, nhưng dù sao y cũng là nhân vật phản diện trong sách.
Trước đây y cố chấp bởi việc tạo ra một đội quân hoàn hảo, sau đó lại đưa Nguyễn Thu đến học viện Harlem, lúc này lại định cho cậu thôi học.
Chẳng lẽ...!Y vẫn còn cố chấp, Nguyễn Thu không đáp ứng được kỳ vọng trong lòng y, nên y muốn tiếp tục nghiên cứu trước đây.
Tư Tuân lấy lại màn hình, tắt đi rồi ném sang một bên: "Không có gì."
"Cậu!" Nguyễn Thu hốt hoảng nắm chặt ống tay áo của y: "Đó là...!Nghiên cứu mới mà cậu muốn đầu tư sao?"
"Không phải."
Tư Tuân phủ nhận rất nhanh, Nguyễn Thu suýt thì không kịp load.
Cậu vẫn không yên tâm, thận trọng hỏi lại: "Thật ạ?"
"Thật," Tư Tuân kiên nhẫn giải thích: "Văn kiện từ nơi khác thôi."
Bấy giờ Nguyễn Thu mới buông tay áo y ra: "Vậy, vậy thì tốt..."
Tư Tuân nhìn Nguyễn Thu: "Sao con căng thẳng vậy?"
"Vì..." Nguyễn Thu thật thà đáp: "Con cảm thấy thứ trên đó không tốt lắm."
Cậu không biết cốt truyện của nguyên tác, nhưng lờ mờ có trực giác như thế.
Ánh mắt Tư Tuân liếc nhìn màn hình, như suy tư điều gì rồi nói: "Đúng là không tốt lắm."
Nhưng y đã thật sự nghĩ liệu có nên thử tìm hiểu nghiên cứu của người Incyte và sử dụng nó trong quân đội hay không, ví dụ như cấy ghép tinh thần lực mà họ từng đề cập qua.
Có điều, phản ứng kịch liệt của Nguyễn Thu đã khiến y tỉnh táo.
Những nghiên cứu này trái với luân thường đạo lý, vốn không nên tồn tại.
Văn kiện có nhắc đến tinh thần lực khiến Nguyễn Thu nhớ đến Tập Uyên.
Trùng hợp hôm nay Tư Tuân không bận, có vẻ rất dễ nói chuyện, Nguyễn Thu bèn nói bóng nói gió: "Cậu, bác sĩ lần trước kiểm tra thân thể cho con đã về hành tinh chính chưa ạ? Con vẫn còn một vài câu muốn