"Lỡ thôi mà, tôi thật sự không biết gì cả." Người thanh niên biện bạch rằng, "Nếu không lúc mới vào học tôi đã làm thế rồi, cần gì chờ đến bây giờ."
Cậu ta lại nhìn sắc mặt người xung quanh, do dự nói: "Tôi chỉ mới nhập học, đúng là không có tư cách sử dụng cơ giáp, tôi sẽ trả lại Bạch Điểu cho học viện..."
Song, mọi người ở đây đều biết bản chất đặc biệt của Bạch Điểu.
Cho dù cậu ta cắt kết nối với Bạch Điểu, nếu không có người thứ hai cũng đánh thức được Bạch Điểu thì cậu ta vẫn có thể mang Bạch Điểu đi khi đã tốt nghiệp.
Chế tạo một bộ cơ giáp không khó, nhưng cơ giáp tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Trong tất cả các chiến sĩ tinh thần lực cấp SSS, điều khiển được cơ giáp và thể hiện được kỹ năng thực sự của mình chỉ chiếm mười phần trăm thôi.
Hơn nữa, ý nghĩa của Bạch Điểu rất khác, nó là cơ giáp Tư Huỳnh đã từng sử dụng, nhận được tất cả sự vinh quang và chú ý.
Thanh niên đánh thức được Bạch Điểu chỉ bằng tinh thần lực bị rò rỉ một xíu, điều đó cũng đủ chứng minh cậu ta là người rất tài giỏi.
Mọi người thầm suy đoán liệu Tư Tuân có nhân cơ hội này để tỏ lòng ưu ái với người thanh niên và chiêu mộ cậu ta về trại của mình hay không.
Dù sao thì kể từ khi Tư Huỳnh ra đi, nhà họ Tư gần như không có ai nối nghiệp, bên ngoài cũng từng có người đồn rằng quân đội Liên Minh sắp bị giải tán.
Tư Tuân im lặng, ánh mắt càng lạnh lùng hơn khi nhìn thấy mái tóc bạc bên tai.
"Cậu không biết ư?" Một lát sau, y cười lạnh hỏi: "Tinh thần lực của cậu đến từ đâu mà cũng không biết à?"
Dường như trọng điểm của y chỉ là tại sao người thanh niên đánh thức được Bạch Điểu, chứ không thèm quan tâm điều gì khác.
Người thanh niên nghe thế trên mặt hiện lên một tia hoảng loạn trong thoáng chốc.
Tư Hạ Phổ thấy thế kịp lên tiếng thay cậu ta: "Mặc dù Bạch Điểu đặc biệt, nhưng trước đây nó cũng từng gặp phải tình huống tương tự.
Tôi tin rằng đây chỉ là trùng hợp thôi."
Tư Tuân vẫn không chịu tha: "Vậy ư? Sao tôi chưa nghe nói bao giờ nhỉ?"
Tư Hạ Phổ không đáp, chỉ muốn kết thúc chủ đề này thôi: "Nếu Lục Cực bằng lòng trả Bạch Điểu về viện bảo tàng lịch sử thì cứ vậy trước đi."
Lục Cực chính là tên của người thanh niên đó, khi Tư Hạ Phổ nhìn cậu ta thì trông ôn hòa hơn: "Cậu dùng quá nhiều tinh thần lực, nên nghỉ ngơi nhiều đi thôi, về trước đi."
Lục Cực gật đầu thưa vâng, cáo lui với mọi người trong phòng.
Trước khi đi, cậu ta lặng lẽ nhìn Tư Tuân, sau đó cúi đầu rời đi.
Hình ảnh trong mơ lúc rõ lúc mờ, về cơ bản Nguyễn Thu nhìn thấy toàn bộ nhờ đứng ngoài nhìn.
Lục Cực...!Tên này nghe quen quen.
Chợt, cảnh vật xung quanh bắt đầu nhanh hơn.
Nguyễn Thu thấy nhiều hơn, nhưng toàn là về Lục Cực.
Thiên phú tinh thần lực của cậu ta rất cao, thực lực xuất sắc, bao lần giành được hạng nhất trong cuộc đánh giá mô phỏng chiến đấu, nhanh chóng trở thành người nổi tiếng trong học viện.
Cậu ta là một ngôi sao mới nổi, ngay cả giới truyền thông cũng nhiều lần đưa tin, gọi cậu ta là "Người thừa kế Bạch Điểu".
Học viện không an toàn, không biết là ai âm thầm muốn nhằm vào Lục Cát, cậu ta gặp phải nguy hiểm tận mấy lần.
Nhưng cậu ta rất giỏi mà cũng rất may mắn, mỗi lần đều thoát ra được.
Nguyễn Thu vẫn nhìn mải miết, chẳng mấy chốc đã đến ngày Lục Cực tốt nghiệp, tốc độ của cảnh vật dần chậm lại.
Cậu trông thấy Lục Cực xuất hiện trên tinh hạm của quân đồn trú hành tinh Harlem, gặp riêng Tư Hạ Phổ.
So với lúc mới nhập học, hiện tại Lục Cực trông trưởng thành và thành thục vững vàng hơn hẳn.
"Thống lĩnh, tôi có một việc muốn nói cho ngài biết." Cậu ta thẳng thắn với Tư Hạ Phổ rằng: "Trước khi tôi vào học viện, tinh thần lực của tôi là cấp D."
Lục Cực kể cho Tư Hạ Phổ nghe rằng cậu ta lớn lên trên một hành tinh ổ chuột.
Vì thiên phú quá thấp nên không có tư cách được nhập học miễn phí chứ đừng nói chi là vào học viện Harlem.
Năm cậu ta mười sáu tuổi bị một người kỳ lạ bắt cóc, những người đó dường như đang thí nghiệm gì đó trên người cậu ta.
Khi ấy Lục Cực rất sợ, cố gắng hết sức để chạy trốn nhưng không thành công.
Một lần, trên đường chạy trốn, cậu ta đi lạc vào một căn phòng thí nghiệm kỳ lạ, trông thấy một số người cũng bị bắt giống cậu ta đang bị treo trên tường, một chiếc ống sáng loáng xuyên qua tim họ và kết nối họ với một thiết bị máy móc nào đó.
Sau khi bị bắt lại, Lục Cực như chết lặng, nhưng không biết vì tinh thần lực của cậu ta quá thấp nên những người đó khinh thường, đưa cậu ta đi làm thí nghiệm khác.
Thí nghiệm thất bại, những người đó chắc chằn rằng cậu ta sẽ chết bèn vứt bừa thi thể của cậu ta trong đống thi thể chờ tiêu hủy.
Nhưng Lục Cực vô cùng may mắn, cậu ta không chết.
Sau khi tỉnh lại, cậu ta cố chịu đựng cơn đau khắp người núp đi.
Những người đó nhanh chóng xử lý đống xác chết cuối cùng và rời đi trên tinh hạm của mình.
Lục Cực vô tình nhặt được một chiếc máy liên lạc hỏng hóc, gửi tín hiệu cầu cứu đi, rồi cậu ta tình cờ được một phi thuyền thương vụ đi ngang qua phát hiện.
Sau khi được cứu, cậu ta đã nhiều lần gửi email cho các hãng thông tấn, quân đội của hành tinh chính và các hành tinh phụ về những gì mình đã trải qua.
Song, những người bắt cóc cậu ta rất thận trọng, hầu như không để lại bằng chứng, cũng không điều tra ra được bao nhiêu, vết thương trên người Lục Cực càng giống như bị người ta đánh, mọi thứ trông như đều là do cậu ta tự tưởng tượng ra.
Những email cậu ta gửi đi luôn thất lạc giữa chừng một cách khó hiểu hoặc biến mất.
Sau nửa năm miệt mài, cuối cùng cậu ta cũng bỏ cuộc.
Ông chủ của phi thuyền thương vụ rất tốt, Lục Cực không có tiền trả phí điều trị, ông chủ bèn giữ cậu ta lại làm việc trên phi thuyền.
Ba năm sau, khi phi thuyền nơi Lục Cực ở đi qua một hành tinh xa xôi nào đó thì chợt bị vào ảnh hưởng bởi khí hậu và thiên thạch, bất cẩn rơi tan tác.
Lục Cực bị thương nặng, ngay khi cậu ta nghĩ mình sẽ chết luôn thì cậu ta trông thấy một nơi nào đó trong đống đổ nát hoang vu dường như đang phát ra ánh sáng xanh lục.
Ý thức của cậu ta dựa vào chút ý chí cuối cùng bò đến đó.
Lục Cực không nhớ rõ mọi chuyện xảy ra sau đó, cậu ta chỉ nhớ mang máng hình như ánh sáng xanh lục bị cậu ta hấp thu, mặc dù thương thế vẫn còn đó, nhưng kỳ diệu là kéo dài được đến hôm sau.
Sau đó người dân địa phương tìm thấy cậu ta, rồi đưa cậu ta đến khu vực có người cư trú.
Lục Cực bị thương nghiêm trọng, nhưng trình độ y tế của hành tinh này vẫn còn lạc hậu, không một ai bằng lòng đưa thuốc cho cậu ta, nhưng vẫn giúp cậu ta chữa cánh tay bị gãy.
Song, cậu ta vẫn còn sống, hơn nữa sức khỏe hồi phục nhanh chóng.
Ngay sau đó, Lục Cực phát hiện tinh thần lực của mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Cậu ta rất kinh ngạc, nghĩ rằng là nhờ ánh sáng xanh lục, nhưng hỏi người dân địa phương thì chả ai hiểu cậu ta đang nói gì cả.
Sau đó nữa, lính máy của hành tinh phát hiện ra cậu ta là kẻ nhập cư trái phép, muốn đưa cậu ta về.
Cũng chính lúc này, lần đầu tiên Lục Cực kiểm tra ra tinh thần lực của mình thuộc cấp SSS, được các học viện chú ý tới, cuối cùng lấy tư cách học sinh xuất sắc vào học viện của hành tinh Harlem.
"Thống lĩnh Tư, tôi cảm thấy...!Bạch Điểu bị tôi đánh thức có lẽ cũng vì nguyên nhân này." Lục Cực nói.
Ánh sáng xanh lục đã cứu cậu ta, hơn nữa thay đổi thiên phú của cậu ta.
Có lẽ cũng có một phần là do cậu ta từng bị bắt cóc làm thí nghiệm, nhưng Lục Cực không dám chắc, cũng không dám nói ra, sợ người khác biết tinh thần lực của cậu ta vốn chỉ có cấp D, như thế sẽ xuất hiện một số tin đồn thái quá.
Trong thời gian ở học viện, cậu ta thân thiết với Tư Hạ Phổ nhất.
Lục Cực biết hầu hết các vụ ám sát và nguy hiểm mà cậu ta gặp phải đều đến từ Tư Tuân, nhưng cậu ta không hiểu vì sao y cứ nhắm mãi vào mình thế.
Không lẽ chỉ vì một bộ cơ giáp ư? Lục Cực thậm chí nghi ngờ rằng Tư Tuân là đồng phạm của những người đã thực hiện thí nghiệm phi pháp đó.
Nếu cậu ta đã quyết định đầu quân vào quân đồn trú, dốc sức vì hành tinh Harlem thì sẽ không giấu giếm Tư Hạ Phổ chuyện gì hết.
Nghe kể tất cả, Tư Hạ Phổ im lặng một lát: "Đừng kể với ai chuyện này."
Lục Cực đáp vâng, trước khi rời đi không biết nghĩ tới điều gì, bèn nói: "Phải rồi, hành tinh mà tôi gặp ánh sáng xanh lục tên là Lorens."
Dứt lời, cảnh tượng xung quanh chợt nhoáng một cái, vọt tới một phòng sách quen thuộc.
Đây là tinh hạm của quân Liên Minh, Tư Tuân