Dẫu đã trôi qua nhiều năm, Tư Tuân chỉ cần nhìn một lần là nhận ra thân phận của người trong ảnh.
Anh đã yêu Tư Huỳnh nhưng sau đó biến mất, nghi là cha ruột của Nguyễn Thu.
Lai lịch của người này không rõ ràng, xung quanh không có người thân hay bạn bè gì cả, mỗi khi ở bên Tư Huỳnh sẽ dùng vài họ, trong đó có một họ là Nguyễn.
Bức ảnh của anh xuất hiện trong tay người Incyte, chứng minh suy đoán trước đó là đúng, anh quả thực có liên quan với người Incyte.
Bây giờ thực sự xác nhận, thần sắc Tư Tuân ngưng trọng, xem đi xem lại mấy bức ảnh mấy lần.
Y không muốn phỏng đoán theo hướng xấu, nhưng người trong ảnh trông vẫn trẻ như xưa, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu trông y như xác chết.
Hơn nữa hình ảnh không được lưu giữ kỹ càng nên không rõ là chụp từ khi nào.
Tập Uyên vẫn đang trong phòng thẩm vấn, Tư Tuân gửi tấm ảnh cho hắn, bảo hắn thử hỏi thêm thông tin.
"Bíp bíp..."
Tập Uyên mở máy liên lạc lên, lông mày hơi nhíu lại.
Người Incyte trước mặt hắn dường như cũng nhìn ra, ánh mắt đục ngầu nhìn hắn: "Tao vẫn chẳng hiểu nổi sao mày lại bảo vệ Nguyễn Thu."
Tập Uyên phớt lờ hắn ta, xoay màn hình máy liên lạc: "Người này là ai? Ông ta ở đâu?"
Hắn không trông cậy gì vào việc hắn ta sẽ nói thật, bất cứ biểu hiện hay thay đổi nào trong biểu cảm của hắn ta đều có thể hữu ích.
Người Incyte liếc nhìn màn hình nhưng không phản ứng gì, lại dời tầm nhìn về phía Tập Uyên: "Rốt cuộc mày tìm ra cách gì mà chữa hết bệnh của mày vậy?"
Tập Uyên từ từ đứng thẳng lên, dựa lưng vào ghế.
Chẳng hiểu sao hắn nhớ đến chuyện Nguyễn Thu từng nhiều lần nhắc nhở hắn không được dùng số thuốc ức chế đó nữa, có thể sẽ gây nghiện, có hại cho cơ thể.
Tập Uyên không để trong lòng, thuốc ức chế hắn sử dụng là do Lê La nghiên cứu, tuy không thể chữa khỏi bệnh nhưng chắc chắn không gây nghiện.
Nhưng để tỏ thiện chí, chủng tộc ngoài thiên hà đã gửi cho hắn thuốc ức chế mới, chẳng qua hắn không dùng thôi.
Tập Uyên thờ ơ, đáy mắt hiện lên sự tàn nhẫn: "Mày tưởng tao không biết mấy chiêu trò vặt vãnh của tụi mày sao?"
"Mày..." Người Incyte có vẻ kinh ngạc, nhưng rồi vội vàng che giấu, không nói nữa.
Nhưng phản ứng của hắn ta cũng đủ để Tập Uyên xác nhận suy đoán của hắn là đúng.
Nhưng làm sao Nguyễn Thu biết được?
Tư Tuân cũng nói y cảm thấy Nguyễn Thu có tâm sự, bảo Tập Uyên hỏi cậu có lẽ tốt hơn là y tự hỏi.
Màn hình vẫn mở, Tập Uyên nhìn lom lom người Incyte một chốc, bỗng nói: "Mày muốn biết sao tao bảo vệ Nguyễn Thu à? Tao sẽ nói cho mày biết nhưng mày cũng phải trả lời một câu hỏi."
Người Incyte hờ hững nói: "Tao chọn không trả lời."
"Đừng gấp thế chứ." Tập Uyên ung dung nhìn gã ta, lại gần hơn, đè thấp giọng: "Nói tao biết tụi mày sắp xong đời rồi phải không?"
Đôi ngươi của người Incyte co rút lại, các cơ trên mặt khẽ run lên.
Hắn ta im thin thít, nhắm mặt lại không nhìn Tập Uyên nữa, thấy chết không sờn.
"Tiếc ghê," Tập Uyên nhếch khóe môi, "Quên nói là tao cũng có thể chọn không trả lời."
Hắn đứng dậy, tắt màn hình chiếu máy liên lạc rồi nói: "Muốn bắt Nguyễn Thu thì phải giết tao trước."
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Tập Uyên nói với Tư Tuân suy đoán của mình.
"Người trong ảnh có lẽ chết rồi." Hắn nói, "Mà cho dù tìm được thì cũng chỉ là một thi thể."
Khi Tập Uyên vừa mở màn hình chiếu lên và xoay ngược lại, người Incyte chỉ nhìn đúng một lần từ đầu tới cuối.
Đây là thứ tìm thấy trên máy liên lạc của hắn ta, nhưng hắn ta lại chẳng hề quan tâm.
Nghĩa là việc phát hiện ra bức ảnh chỉ là chuyện không đáng kể, bất kể họ có biết thân phận của người trong ảnh hay có tìm được hay không.
Tập Uyên cũng đoán được người này là ai, nếu anh còn sống thì chắc chắn không thể trẻ như vậy, bức ảnh này đã chụp từ rất lâu rồi.
Tư Tuân thở dài: "Giấu với Tiểu Thu trước đã, đợi hai ngày nữa học viện nghỉ học..."
Tập Uyên hiểu ý của y: "Ông muốn nói em ấy biết à?"
"Đương nhiên," Tư Tuân đáp, "Đây là cha của thằng bé mà."
Trước đây y giấu Nguyễn Thu vì có một số phỏng đoán vẫn chưa chắc chắn, cũng không muốn làm Nguyễn Thu lo lắng không cần thiết.
Nhưng việc liên quan đến cha cậu, cậu có quyền được biết.
Nhật ký của Tư Huỳnh, Tư Tuân cũng đưa cho cậu đọc.
Tập Uyên cau mày muốn nói lại thôi, bởi lẽ hắn chẳng có quyền lên tiếng trong chuyện này.
"Ông xem mà làm đi." Hắn nói vậy rồi xoay người rời đi.
Tư Tuân trầm giọng hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
Tập Uyên không quay đầu lại: "Về ngủ."
Hắn ra ngoài lâu quá, không biết liệu Nguyễn Thu có dậy nửa chừng không.
Quân Liên Minh đứng một bên muốn ngăn Tập Uyên lại, Tư Tuân nhìn bóng lưng hắn lắc đầu: "Kệ cậu ta đi."
Chẳng hỏi được tin tức gì hữu ích, phần còn lại chỉ đành tìm từ dữ liệu đang khôi phục trong máy liên lạc thôi.
Tư Tuân sắp xếp việc khác, ra lệnh quân Liên Minh canh người cho kỹ rồi cũng quay về tinh hạm.
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức reo đúng giờ.
Nguyễn Thu vừa mở mắt ra bèn có một bàn tay vươn tới bên cậu tắt đồng hồ báo thức.
Tập Uyên nằm bên cạnh cậu, sờ vành tai bên dưới tóc mái: "Ngủ thêm một lát nhé?"
"Thôi ạ..." Nguyễn Thu nhắm mắt lại, mông lung đáp: "Sẽ trễ mất."
Cậu cố gắng ngồi dậy với vẻ mặt ngái ngủ, bỗng như nhớ ra gì đó cuống quít giữ chặt Tập Uyên: "Anh, quần áo hôm qua chưa giặt phải không..."
"Hồi tối anh giặt rồi." Tập Uyên rũ mắt nhỏ giọng nói: "Không ai phát hiện ra đâu."
Nguyễn Thu đỏ mặt, ánh mắt né tránh, xốc chăn trên giường lên: "Em đi đánh răng rửa mặt..."
Hai ngày sau, mọi thứ trong máy liên lạc của người Incyte cuối cùng cũng dịch ra hết.
Tư Tuân xem trước rồi gửi một bản cho Tập Uyên.
Bên trong tài liệu chủ yếu chia thành ba loại.
Một là ghi chép liên lạc giữa các thành viên trong tộc.
Hai là báo cáo nghiên cứu khoa học.
Ba là thông tin liên quan đến đối tác.
Chẳng biết họ ẩn nấp bao lâu rồi, trước đây ngụy trang thành viện nghiên cứu, treo phần thưởng nhiệm vụ để lấy vật tư, bản thân cũng sẽ nhận.
Bất kể là các hành tinh quản lý biên giới thiên hà lỏng lẻo hay các hành tinh phát triển ở trung tâm, đều có rất nhiều người lén lút thực hiện các giao dịch bất hợp pháp.
Thiên phú của con cái một số người không cao nhưng muốn vào một học viện tốt hơn để học sâu hơn, hoặc có chức vụ và đặc quyền nào đó sẽ mua thuốc tăng tinh thần lực ngắn hạn từ chợ đen.
Nghe nói không có tác dụng phụ, khi nguồn cung khan hiếm có thể bán giá cao ngất ngưởng một lọ.
Trình độ nghiên cứu khoa học của người Incyte