Ban đêm tuyết rơi dày đặc, nhưng hôm sau Nguyễn Thu lại chẳng rời khỏi phòng nổi.
Cậu chỉ nhìn sang cửa sổ vài lần, bên ngoài có hai ngọn đèn tường đang sáng, chẳng nhìn thấy tuyết gì cả.
Dạo này cậu thật sự cảm nhận được rõ ràng thể lực đáng sợ cùng sức bùng nổ tích tụ của Tập Uyên, hệt như sói đói điên cuồng gặm nhấm con mồi, lần nào Nguyễn Thu cũng bị làm cho khóc.
Đặc biệt, Tập Uyên còn có một số thói quen và sở thích như dã thú, chẳng hạn như thích cắn mút cổ cậu, hay lật người cậu đưa lưng về phía hắn.
Tuy Nguyễn Thu nguyện làm chuyện này với người mình thích, lúc đầu sẽ cảm thấy hưng phấn và kích thích, bởi lẽ nhìn chung hai người vô cùng hợp nhau.
Song, khi đêm vùng cực đến, bên ngoài vừa lạnh lẽo vừa tối tăm, tuy đèn trong phòng luôn sáng nhưng khiến Nguyễn Thu có ảo giác rằng bên ngoài luôn là ban đêm.
Trong đêm tối dài đằng đẵng, cậu tựa như bị Tập Uyên giam cầm trong một không gian hẹp, khi hai người ở với nhau sẽ luôn làm chuyện đó, không ngừng khám phá và dành thời gian cho nhau.
Dần dà, Nguyễn Thu thấy hơi nhiều quá, nhưng cậu chẳng từ chối được.
Có trong giây lát cậu cứ ngỡ là từ sau khi hai người gặp nhau, phải chăng họ chưa bao giờ rời khỏi hành tinh Lorens, đêm vùng cực vẫn là đêm vùng cực đó.
Bởi lẽ Tập Uyên nói hắn thích cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, muốn mang cậu về, nhưng gợi ý của lời này quá mạnh, đương nhiên là mang cậu về rồi yêu thương chăm bẵm cậu, và chiếm hữu cậu.
Dưới ảnh hưởng của hoàn cảnh và ảo giác, Nguyễn Thu càng trở nên bẽn lẽn và nhạy cảm hơn, khiến Tập Uyên khó kiềm chế bản thân hơn.
Tuyết rơi mấy ngày liên tục, sàn nhà luôn bật hệ thống sưởi, Tập Uyên thường xuyên đút nước và chất dinh dưỡng cho Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu đưa tay đẩy Tập Uyên: "Em muốn ra sân! "
Cậu chẳng có tí sức nào cả, Tập Uyên dễ dàng nắm cổ tay cậu.
Tập Uyên hôn lên bầu má của cậu: "Ngoài đó lạnh lắm.
"
"Anh đã chuẩn bị quần áo dày cho em rồi mà?" Nguyễn Thu nói, mặt ngày càng đỏ lên.
Cách vách nối thẳng với phòng tắm nhỏ, sẽ có người lặng lẽ đưa thức ăn nước uống, cùng với các loại chất bổ sung dinh dưỡng cao cấp, nên cậu chẳng cần phải ra khỏi phòng.
Khoan nói đến quần áo dày, ngay cả áo bình thường cậu còn chả mặc mấy lần.
Kể từ khi bước vào đêm vùng cực, cả hai chẳng có gì phải kiêng kị.
Tập Uyên vẫn không chịu, ôm ghì eo Nguyễn Thu: "Ở lại với anh thêm mấy ngày nữa đi mà.
"
Nguyễn Thu nửa nhượng bộ, tủi thân nói: "Anh đã hứa sẽ đắp người tuyết với em kìa mà! "
"Tuyết sẽ không ngừng rơi đâu.
" Tập Uyên dỗ dành cậu, "Em có thấy khó chịu ở đâu không?"
Nguyễn Thu ấp úng, lắc đầu.
Tập Uyên quan tâm đến cảm nhận của cậu, lo cơ thể cậu không chịu nổi, nhưng Nguyễn Thu cũng rất thật thà, thích thì sẽ nói ra.
Đèn trên trần lại bắt đầu đong đưa, Tập Uyên đã tắt hết đèn trong hành lang và trong sân, khe hở lọt ra giữa bức màn tối đen như mực.
Nguyễn Thu bị vây vào góc giường, hai bên cẳng chân trắng nõn lộ ra, nhưng một cẳng chân bị Tập Uyên nắm lấy.
Thân nhiệt của Tập Uyên hơi cao, hơi nóng như muốn lấp đầy Nguyễn Thu.
Cậu yếu ớt ôm cổ Tập Uyên, rên rỉ nức nở, chỉ cần cúi đầu nhìn xuống là sẽ thấy dáng vẻ mình đang thừa nhận.
Khi được ngắm tuyết, Nguyễn Thu chẳng nhớ nổi đã bao nhiêu ngày trôi qua.
Đêm vùng cực khiến cậu mất đi khái niệm về thời gian, sinh hoạt hàng ngày không đều đặn, nhưng thể trạng thì rất tốt.
Nguyễn Thu tắm xong, đi ngủ ngon lành cành đào, sau đó mặc quần áo thật dày, chơi cả ngày trong sân.
Tập Uyên thực hiện lời hứa của mình, cùng cậu dọn tuyết, đắp người tuyết rồi đặt những người tuyết Nguyễn Thu yêu thích trước hành lang.
Hai người tựa như quay về năm ngoái, thưở mà Nguyễn Thu hãy còn vô ưu vô lo.
Cậu vẫn dễ dàng mãn nguyện như trước, chỉ nhìn hàng người tuyết nhỏ ở hành lang cũng cảm thấy vui vẻ.
Nguyễn Thu mở máy liên lạc lên, chụp lại tất cả người tuyết rồi gửi cho Tư Tuân.
Tập Uyên ở bên cậu, theo thói quen mặc áo khoác cho Nguyễn Thu giữ ấm.
Nguyễn Thu dựa vào lòng hắn, đặt đôi bàn tay đỏ ửng vì lạnh lên cổ hắn: "Đêm vùng cực lần sau tụi mình còn đến nữa không anh?"
Cậu muốn lưu giữ nơi này, xem như là "một ngôi nhà" khác của cậu.
Vì nơi đây có nhiều ý nghĩa đặc biệt với cậu.
Tập Uyên ôm chặt lấy cậu: "Còn.
"
Hắn muốn hôn Nguyễn Thu bèn nhẹ nhàng nắm gáy cậu, để cậu ngẩng đầu lên.
Nguyễn Thu ngoan ngoãn đưa đầu lưỡi ra, hôn được một lúc thì bỗng từ chối.
Cậu đỏ mặt, lúng túng né tránh: "Sao anh! "
Rõ là sức nhẫn nhịn trước đây của Tập Uyên không hề thấp, dẫu tắm cho cậu cũng sẽ không mất kiểm soát.
Tập Uyên đè cậu lại, không cho cậu trốn, mạnh mẽ đè cậu vào tường của hành lang.
Hắn vừa làm nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, trông có hơi lạnh nhạt, cổ áo được cài tỉ mỉ đến nút trên, đây là do Nguyễn Thu cài cúc cho hắn trước khi ra ngoài chơi.
Tập Uyên tiếp tục hôn Nguyễn Thu, cởi áo khoác cho cậu.
Nguyễn Thu đã quen với cái chạm của hắn, làm nũng năn nỉ: "Tụi mình vào nhà đi anh! "
Tập Uyên bế cậu đi vào nhà rồi đóng cửa lại.
Để chơi tuyết trong sân, Nguyễn Thu mặc quần áo dày từ trong ra ngoài.
Khi Tập Uyên bế cậu đến sô pha nhỏ, quần áo đã nằm rải rác trên sàn nhà.
Có máy sưởi sàn và Tập Uyên ôm cậu vào lòng, Nguyễn Thu không những không lạnh mà còn đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Vài ngày sau, có một chút sự việc nhỏ.
Một nhóm lính đánh thuê muốn thừa dịp đêm vùng cực ở hành tinh Lorens để giao dịch.
Họ là cá lọt