Tiết trời tháng chín, đã bắt đầu vào thu.
Trời trong xanh, không khí mát lành, lại là một ngày cuối tuần.
Trong tiết trời ngập tràn ánh nắng tươi sáng như vậy, cũng là lúc trường cao trung* Thượng Thanh của thành phố Lăng Giang bước vào khai giảng.
Trong phòng học ban 4 cao nhị**, sau khi phát xong sách giáo khoa, chủ nhiệm lớp Trương Chí Quốc liền dừng lại trên bục giảng tận tình khuyên bảo đám học trò: "Các con, kể từ ngày khai giảng hôm nay trở đi, các con đã chính thức là học sinh lớp 11 rồi.
Mà lớp 11 chính là một giai đoạn..."
Phía dưới Tề Tranh đang quay sang Giang Sở làm ra vẻ gật gù đắc ý, nhưng nếu để ý lắng nghe thì sẽ thấy ra là Tề Tranh đang thì thầm nhại theo giọng lão Trương với Giang Sở: "Lớp 11 là một giai đoạn như thế nào? Chính là một giai đoạn cực kỳ quan trọng."
Quả nhiên, liền nghe lão Trương nói tiếp: "Chính là một giai đoạn cực kỳ quan trọng."
Tề Tranh tiếp tục gật gật đầu: "Là một giai đoạn không được phép lười biếng."
Lời này vừa xong lại nghe thấy giọng của lão Trương vang lên: "Là một giai đoạn không được phép lười biếng."
Giang Sở nhịn không được, bật cười hì một tiếng.
Giọng của Tề Tranh tuy rằng không lớn, nhưng mà cũng đủ để cho người bên cạnh nghe được.
* Cao trung: Tương đương với bậc trung học phổ thông ở Việt Nam, còn gọi là cấp 3 (nhiều bạn biết rùi).
Để gần với cách gọi của VN, nhất là cho ngắn gọn, từ nay về sau ed mạn phép gọi cao trung là cấp 3 nhé; còn sơ trung thì gọi là cấp 2 đi.
Các bạn hãy làm quen dần đi nha.
** Cao nhị: Tương đương lớp 11.
Lão Trương dừng lại ở trên bục giảng.
Lão thấy cả đám trẻ này từng đứa từng đứa một đều cúi gằm mặt mà bờ vai lại run rẩy, chỉ nhìn qua thôi cũng đủ biết chúng đang cố nén cười đến hết cỡ.
Còn cái người khởi xướng thì vẻ mặt hết sức vô tội ngồi yên một chỗ, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn lão Trương.
Khuôn mặt của người này trông rất đẹp, mái tóc đuôi ngựa buộc cao thả sau gáy.
Đây rõ ràng là một cô gái trông thật tuấn tú, mà đôi mắt, cặp mi thì như đang thể hiện rằng mình thật khí khái hào hùng khi đối đầu với người thầy của mình bằng nụ cười rạng rỡ.
Ngọn lửa tức giận trong lòng lão Trương vừa mới bừng bừng bốc lên lại bị giảm đi không ít.
"Tề Tranh." Lão Trương nghiêm mặt lại rồi điểm danh rõ to tên ai đó.
Tề Tranh mỉm cười đứng lên, miệng nhanh nhảu: "Có con."
Lão Trương quay mặt về phía cô gật đầu một cái: "Là lớp trưởng a, thì phải làm tấm gương sáng, phải gương mẫu trước mọi người."
Tề Tranh gật gật đầu, lại còn ra vẻ rất nghiêm túc: "Dạ, con biết rồi."
Lão Trương vẫy tay, tỏ ý cho phép cô ngồi xuống: "Học kỳ mới đã bắt đầu, mọi người đem phòng học quét dọn cho sạch sẽ, xong rồi thì có thể đi về nhà, ngày mai chính thức lên lớp.
Trong ngày học đầu tiên, ai cũng không cho phép đến trễ."
"Vâng ạ!"
Là xong thủ tục quan mới nhậm chức, đồng chí Trương chủ nhiệm lớp già đời nói xong mấy lời như vậy liền bỏ đi, đem phòng học giao lại cho các cô cậu học trò.
Sau khi lên lớp 11, học sinh sẽ chia ra thành hai ban Khoa học xã hội và Khoa học tự nhiên, chỉ là ban bốn của khối 11 cơ bản vẫn là giữ vững biên chế lúc trước.
Những học sinh chuyên văn đều chuyển sang ban Khoa học xã hội, một số ít không chuyển đi đều được chuyển đến ban bốn.
Trừ đi mấy gương mặt lạ hoắc kia, số còn lại vẫn là những người quen biết cũ, vì thế nên cái vị lớp trưởng Tề Tranh này lại càng là cưỡi xe nhẹ đi đường quen, rất có uy tín.
"Nào nào nào! Mọi người làm nhanh hơn một chút! Xong sớm chừng nào được về nhà sớm chừng đó." Tề Tranh hô to với mọi người.
Giang Sở cầm đồ lau nhà cùng cây chổi đi tới bên cạnh Tề Tranh, cậu hướng về phía lão Trương vừa đi ra nhìn nhìn: "Nghe thấy chưa, đây rõ ràng là điểm yếu của lão Trương a."
Tề Tranh cười cười: "Cũng không phải, vì bị căng thẳng nên lão Trương mới muốn hô hào một chút như vậy thôi.
Cứ hót như khướu vậy, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là mấy câu cũ kĩ kia, tui đều thuộc lòng cả rồi.
Với ông ấy mà nói, tất cả các giai đoạn đều rất quan trọng, không thể lười biếng.
Cậu nói xem ông ấy đã cùng lão Hồ ngồi cùng một phòng làm việc lâu như vậy rồi, mà sao lại không chịu học theo lão Hồ thêm mấy câu cho mới mới một chút đây? Cậu hãy xem lão Hồ đi, dạy bảo con nhà người ta cũng đâu có coi trọng hình thức như vậy đâu."
Nói xong những lời này rồi, không hiểu sao hai người đều có chút thương cảm.
Giang Sở đầy vẻ tiếc hận: "Được rồi, hôm nay lão Hồ thật là có bản lĩnh đó.
Một khi rời đi lớp chúng ta rồi để xem ông ấy còn có đất dụng võ nữa hay không."
Tề Tranh thở dài một tiếng: "Cũng không đúng, Thanh Phi nhà ta là một bảo bảo rất ngoan, là học trò cưng của lão Hồ, vậy nên cũng không thể nói không có lớp ta, lão Hồ có thể cô đơn lạnh lẽo hay không."
Lão Hồ, tên đầy đủ Hồ Chí Bang, cùng với chủ nhiệm ban bốn của khối 11 Trương Chí Quốc vừa mới nhậm chức kia, cả hai đều là những người mười năm trước đây cùng một đợt tới trường cấp ba Thượng Thanh này làm nghề dạy học.
Lão Hồ dạy ngữ văn, lão Trương dạy toán học.
Trong mười năm ấy hai người không chỉ có cùng nhau hợp tác, mà còn chứng kiến đối phương từ sinh viên vừa tốt nghiệp, dần trở thành giáo viên ưu tú của trường cấp ba Thượng Thanh này.
Họ cùng tận mắt thấy nhìn thấy toàn bộ quá trình đối phương từ độc thân cao quý đến kết hôn sinh con, xem như là điển hình của Tiêu không xa Mạnh, cái cân không rời đà rồi.
Hai người đều cùng nhau đi từ lớp 10 đến lớp 12, vòng đi vòng lại cũng đã được ba vòng rồi, hôm nay là lần đầu tiên cuộc hợp tác hoàng kim bảo vật này bị giải tán.
Lão Trương ở lại ban khoa học tự nhiên cấp cao làm chủ nhiệm ban bốn của khối 11, trong khi lão Hồ vốn là giáo viên chủ nhiệm của ban bốn lại chuyển đi ban mười lăm của khối 11, trở thành chủ nhiệm lớp thuộc ban Khoa học xã hội.
"Ôi!"
"Ôi!"
Cả Tề Tranh cùng Giang Sở đồng thời thở dài.
Tốt nhất là không nên suy nghĩ nữa, còn có mấy chỗ đang chờ bọn họ quét dọn đây.
Tề Tranh vừa đem đồ lau nhà nhúng vào chậu nước thì liền nhìn thấy trong lớp mấy học sinh nam đang tụ vào một chỗ thì thà thì thầm.
Giang Sở cũng nhìn thấy, cậu vội vàng lách người đi lên, tình cờ mấy người kia đều quây lại thành một nhóm nhỏ vừa vặn đem Tề Tranh ngăn lại ở bên ngoài.
Chỉ một lát sau, Giang Sở ngoái đầu lại vừa nhìn Tề Tranh vừa cười trộm.
Tề Tranh tức giận: "Cười cái gì mà cười, làm việc đi! Cậu cũng đừng hòng lười biếng nha."
Giang Sở thò tay rút ra một chiếc điện thoại, cũng không biết là của ai, rồi đem đến trước mặt Tề Tranh.
Tề Tranh liếc nhìn một cái.
Giao diện này, cách thức này, không phải là trang công bố kết quả dạy học của trường Thượng Thanh, mà là diễn đàn BBS của học sinh trong trường nha.
Lại liếc nhìn đến tiêu đề của cái thiếp vừa phát ra.
Giỏi lắm!
Tề Tranh lập tức xắn ống tay áo lên cao rồi đưa tay đoạt lấy cái điện thoại.
【Bạn học nam sinh công địch Tề Tranh, bạn hãy chú ý này! Bạn nên giao ra bạn học Bùi Thanh Phi vẫn hay ngồi phía sau chiếc xe đạp của bạn đi! Như vậy thì hết thảy còn có chỗ để mà thương lượng.】
Khiêu khích! Quả thực là trắng trợn khiêu khích!
Tề Tranh lại nhìn xuống những tin nhắn còn lại.
1#== Nếu không thì sao?
2#== Nếu không thì sao? +1
3#== Nếu không thì sao? +2
4#...!Nếu không thì sao? +186.
5#== lâu chủ* chớ bỏ đi a!
Nhìn ra cũng thấy lâu chủ đã bị kinh sợ rồi, đại khái người này lá gan quá nhỏ, đụng phải những lời này liền lập tức bỏ chạy.
* Lâu chủ: Gặp hoài cái từ này mà hổng hỉu chính xác nghĩa của nó là gì.
Có ai giải thích dùm Bo không?
6#== Cậu đoán đi.
Có phải vì nhìn thấy hai người cãi nhau trước cửa ra vào của phòng giáo vụ một trận, thì có cảm giác mình có cơ hội hay không vậy a? Này cậu kia, hãy tỉnh táo lại một chút đi.
Hôm nay người ta vẫn lại cùng nhau đi học đấy! Cậu không có cơ hội đâu!
7#== Lầu sáu thực là lớn mật!
Trên lầu có bát quái!!! Cãi nhau cái gì mà ghê vậy ta?
8#== vẫn là lầu sáu
Lẽ nào mọi người lại không biết? Chính là cái ngày chia ban a, chính tui đã nghe thấy một cách rõ ràng rành mạch Tề đại lớp trưởng hô to với nữ thần là: không phải cậu từng nói là chúng mình cùng nhau học tự nhiên hay sao? Lúc đó nữ thần đặc biệt bình tĩnh đáp lời cô ấy thế này: xin cậu hãy cho mình một chút không gian a, bởi vì mình cũng có lựa chọn của riêng mình.
Oa, trong nháy mắt, quả thực như có thiên lôi địa hỏa hiện lên từ giữa hai người.
9#== wow!
Wow! Cảm giác này cực kỳ tốt.
10#== dưới lầu chú ý đội hình
Wow, thật là có cảm giác!!!!
11#== được rồi đó, trên