Sau khi đi nước ngoài, trận phong ba đầu tiên hai người gặp phải cũng chỉ như vậy mà kết thúc.
Bùi Thanh Phi cho rằng chuyện này rồi sẽ cứ như vậy qua đi, nhưng không ngờ được là, chỉ vài ngày sau, sau khi cô đăng nhập tài khoản của mình tại diễn đàn BBS của trường Thượng Thanh thì lại nhìn thấy một cái tin nhắn đang không ngừng nhắc nhở.
Từ khi bắt đầu có được cái không gian riêng tư này, chưa từng có người nào được đi vào, cũng như chưa từng có ai được nhìn đến nên cũng không thể có lời bình luận nào.
Bởi vậy mà ba giờ, chỉ trong nháy mắt, Bùi Thanh Phi thậm chí còn nghĩ tới không phải là tài khoản của mình đã bị cái gì gọi là công nghệ cao hack mất rồi đó chứ?
Sau khi mở ra nhìn Bùi Thanh Phi mới biết mình quá suy nghĩ rồi.
Bởi cô phát hiện ra được, cái kẻ to gan lớn mật ấy, lại chính là Tề Tranh.
Tin nhắn của Tề Tranh được gửi tới từ hai ngày trước đó.
Sau khi nhẩm tính thời gian thì thấy đó chính là cái ngày mình đã gọi điện thoại cho người này và nói mình đang ăn phải ớt cay đây mà.
Ngày đó cô và Tề Tranh đã nói với nhau rất nhiều điều, chúng đều liên quan đến hầu như tất cả tâm trạng của cô vào lúc đó.
Từ khi còn nhỏ cho đến khi lớn lên, đã có rất nhiều người đều sẽ thân mật gọi Tề Tranh bằng một số xưng hô khác nhau: thân ái, honey, tiểu lớp trưởng...!các kiểu.
Ngay chính bản thân cô cũng là như vậy.
Cho tới bây giờ, phương thức bày tỏ tình cảm thân mật của các bé gái vẫn luôn rất thẳng thắn.
Cậu là bạn thân của tớ, vậy thì tớ sẽ dùng những xưng hô mà bản thân mình cho là thân mật nhất để gọi cậu.
Vì cậu là bạn thân của tớ, cho nên tớ rất sẵn lòng cùng cậu có tiếp xúc thân thể, dắt tay, kéo cánh tay...!vân vân.
Cho tới bây giờ Bùi Thanh Phi đều không để ý tới ba cái chuyện như vậy, vậy mà vào giờ này khắc này, đại khái là khi phải đối mặt với thời gian cùng khoảng cách, cảm giác bất an trong cô lại càng mãnh liệt hơn lúc nào hết.
Gió thổi cỏ lay cũng đủ khiến cho cô thấy sợ hãi.
Trong cuộc nói chuyện qua điện thoại ngày hôm đó, Bùi Thanh Phi đã đem hết thảy nỗi lòng của mình bộc bạch cho Tề Tranh nghe.
Cô cảm thấy việc Jenny đối xử với Tề Tranh thật sự là quá tốt, mà hết thảy những việc cô ấy đã làm kia đáng lẽ ra phải do Bùi Thanh Phi tự tay mình làm.
Đáng lẽ ra cô phải là cái người tốt nhất với Tề Tranh kia mới đúng.
Vậy mà vào giờ phút này, ngoài việc từ nơi xa xôi này nhớ nhung ra, cô đã không cách nào làm bất cứ chuyện gì cho người này.
Hơn nữa ngoài cái cảm thấy áy náy ra, trong cô còn có cảm giác bất an mãnh liệt.
Sẽ không có ai lại thích thú với cái cảm giác bị người khác thay thế.
Mặc kệ đó là vị trí bên cạnh hay là ở trong lòng, mặc kệ có phát sinh chuyện tình cảm hay không.
Lúc đó, sau khi nghe thấy cô nói ra hết những điều tích tụ trong lòng mình, Tề Tranh cũng chỉ còn biết lặp đi lặp lại một câu, mình xin lỗi.
Kỳ thật thì đây cũng không phải là do Tề Tranh đã sai.
Nghĩ như vậy nên Bùi Thanh Phi lập tức chuyển sang đề tài khác, cô không muốn mình lại làm hỏng mất tâm tình của người này.
Có một số việc sau khi được nói ra rồi, trong lòng cũng sẽ trở nên cực kỳ nhẹ nhõm.
Vốn cho là chuyện này rồi sẽ cứ như vậy qua đi, vậy mà không ngờ được là, ngay trên trang nhật ký này, Tề Tranh lại không phải là như vậy.
Đó là một bài tâm sự rất dài.
chỉ mới nhìn qua một chút mà sống mũi Bùi Thanh Phi đã cay cay.
[Bảo Bảo! Để cho cậu phải cảm thấy bất an như vậy, mình thật lòng xin lỗi.
Mình đúng thật là không phải một người yêu cho đúng nghĩa.
Cậu nói rằng Jenny đối xử với mình quá tốt, mình không thể không công nhận cô ấy đúng là một người rất tốt.
Nhưng mà trên thế giới này người tốt nhất với mình, ngoại trừ cha mẹ ra, người còn lại chính là cậu đấy! Nếu như cậu lại còn tốt hơn với mình nữa, thì thậm chí, mình còn không thể nào cảm ơn cậu cho hết.
Cậu có nhớ những chuyện ngày trước của chúng ta nữa hay không? Ngày đó cậu đã giúp mình ăn những thứ mình không thích, giúp mình vẽ tranh, chăm sóc khi mình bị ốm.
Lúc đó cậu cũng mới có mười mấy tuổi đầu, chỉ là một cô bé con mà thôi.
Rồi sau này khi chúng ta đã trưởng thành, vì mình mà cậu đã sửa lại nguyện vọng, cậu còn vất vả kiếm tiền cũng chỉ là để đổi máy tính cho mình...!Những chuyện này, nếu để cho mình kể lại thì có kể đến ba ngày cũng không hết được.
Nhưng điều quan trọng hơn cả là, cậu đã phải chờ đợi mình lâu đến như vậy, cậu dành cho mình hết thảy tình yêu cùng sự kiên nhẫn.
Như vậy thì làm sao còn có người nào có thể thay thế được vị trí của cậu trong mình được đây? Bắt đầu kể từ cái giây phút cậu được sinh ra, vị trí bên cạnh mình chính là của cậu.
Cho đến khi mình chết đi rồi vị trí ấy vẫn không ai thay thế được.
Mình chưa từng một lần nghĩ tới, rằng sẽ có một ngày mình lại phải cảm tạ các bậc cha mẹ, vì đã quyết định cho chúng ta được xuất ngoại như lúc này.
Nếu như hiện tại chúng ta vẫn còn ở lại trong nước, có lẽ chúng ta đã được sớm chiều cùng nhau làm bạn rồi.
Nhưng mà thời gian chia lìa dài đằng đẵng này không bao giờ chia cắt được hai chúng ta.
Ngược lại, điều này sẽ lại càng làm cho mình thêm xác định tình cảm của mình dành cho cậu.
Mình yêu cậu! Vào giờ này khắc này, mình yêu cậu! Từng giây từng phút.
】
Đọc những lời này mà Bùi Thanh Phi vừa khóc lại vừa cười.
Đây đại khái là phong thư tình đầu tiên trong đời được Tề Tranh viết a.
Tự học thành tài, đây đúng là một cao thủ chứ đâu.
Bây giờ mình thật sự cảm động đến không thể nói nên lời được nữa rồi.
Đúng vào cái thời khắc rất có ý nghĩa như vậy, Bùi Thanh Phi chà chà hai bàn tay của mình vào nhau, những ngón tay thon dài, trắng nõn lướt trên bàn phím, ngay bên dưới bình luận của Tề Tranh là mấy dòng chữ đáp lời.
【 Đã đọc
—— Bùi Thanh Phi.
Mình sẽ cố gắng thích nghi với việc cùng người bạn tốt nhất của mình vượt qua tình yêu xuyên biên giới này.
Làm thế nào để trở thành người yêu lí tưởng sẽ là bài tập yêu cầu dành cả đời lý giải.
Thứ chúng ta cần phải học hỏi gì đó còn có rất nhiều.
】
Có lẽ đây là việc làm đúng đắn nhất khi lựa chọn dùng không gian của riêng mình trên diễn đàn BBS của trường Thượng Thanh để giãi bày tâm tình của chính mình, Bùi Thanh Phi thầm nghĩ.
Viết nhật ký, ghi chép lại tâm tình là cái việc mình có thể làm ở bất cứ nơi nào, nhưng Bùi Thanh Phi lại chỉ chọn nơi này để mà gửi gắm, mật khẩu được dùng chính là ngày sinh của Tề Tranh.
Đây đại khái là vì cô vẫn luôn chờ mong rồi có một ngày tâm ý của mình sẽ được cậu ấy biết đến.
Đến hôm nay thì mong ước ấy đã đạt được.
Cậu ấy đã biết đến, hơn nữa còn trả lời đúng như những gì mình đã từng hi vọng, đúng là không còn chuyện gì tốt đẹp hơn nữa rồi.
Bùi Thanh Phi cười cười, cô không lập tức đóng trang này lại.
.
Truyện Dị Giới
Cứ như là nếu vẫn mở ra như vậy, thì cũng giống như đang có Tề Tranh ở bên mình.
Cho tới giữa trưa, khi Bùi Thanh Phi đã hoàn thành bài tập của mình, đang chuẩn bị tắt máy tính để đi ăn cơm thì cô lại phát hiện ra có một tin nhắn trả lời.
Sau khi xem xong Bùi Thanh Phi vừa tức vừa không nhịn được mà bật cười.
Bởi cô thấy câu trả lời của Tề Tranh như thế này: [Bảo Bảo, có phải điều cậu muốn nói là chúng ta nên học mấy cái tư thế mới ư ô cùng vẻ mặt hưng phấn có phải không?]
Cặp lông mày thanh tú Bùi Thanh Phi giãn ra, nhưng cô chỉ trở về với mấy chữ: [Ra khỏi đây ngay!]
Mới là đầu buổi sáng đã nhìn thấy mình bị ghét bỏ rồi, thế nhưng Tề Tranh lại không thèm để ý.
Với vẻ mặt tươi cười, hớn hở cô rời giường.
Cuộc sống và học tập ở Khang Niết dần rồi cũng đi vào ổn định, đã đến lúc Tề Tranh đi tìm cho mình chút việc để làm rồi.
Vốn là cô cũng đã lên một kế hoạch nho nhỏ cho mình.
Ý định của cô là trong dịp lễ Giáng Sinh sắp tới cô sẽ gửi cho Bùi Thanh Phi một món quà.
Nhưng sau khi trải qua cơn phong ba ngắn ngủi kia, Tề Tranh tự mình cẩn thận suy nghĩ lại một chút rồi nhận ra, không có món quà nào có thể thích hợp hơn chính bản thân mình.
Cái kho báu nho nhỏ do Tề Tranh tích cóp đã được chuyển đi cùng cô ra nước ngoài từ ngay dưới mí mắt của cha mẹ.
Là con gà trống làm bằng sắt* như cô thì làm sao lại có thể tự nguyện tự giác mời mấy tên trong phòng 304 đi ăn cơm hào sảng như vậy được nha.
Đương nhiên là dùng hành vi ngụy trang này rồi, đem số tiền nằm trong tài khoản của mình đổi sang là ổn**.
* Chỉ sự keo kiệt
** Tiền cha mẹ cho hay tiền của riêng thì có gì khác nhau đâu? Tui thật không hiểu chỗ này đấy, có ai giải thích dùm không?
Sau khi tính toán đâu ra đấy rồi thì thấy số tiền này đủ cho một lần cả đi lẫn về.
Chỉ là, như vậy rồi mà Tề Tranh vẫn chưa thỏa mãn, cô thấy mình cần phải nỗ lực hơn nữa.
Phải làm sao chứng minh cho người bạn gái dễ cảm thấy