Có vui không?
Bất ngờ không?
Kinh hỉ không?
Lúc này Tề Tranh chỉ thấy muốn khóc.
Cô thật sự không biết mình nên trả lời vấn đề này như thế nào với Bùi Thanh Phi.
Cuối cùng Tề Tranh cũng chỉ có thể ấp úng nói với Bùi Thanh Phi là: "Thanh Phi, là thế này, mình đang bị lạc đường ở trường Thụy Văn."
Bùi Thanh Phi kiếm được không ít học bổng.
Kỳ thật thì không có số tiền kia thì cũng không sao, cô không muốn cho ai biết được thu nhập của mình so với Tề Tranh lại còn nhiều hơn.
Sau khi đã trải qua bao khó khăn trắc trở trước đây rồi, Bùi Thanh Phi lại càng muốn gặp được Tề Tranh.
Chỉ tiếc là lần đầu tiên trong đời muốn làm một người lãng mạn, đưa cho Tề Tranh một cái kinh hỉ, lại không ngờ được là bị đánh vỡ hoàn toàn như vậy.
Hai người cùng đứng ở trong sân trường của người kia, cùng cầm điện thoại trong tay, vừa khóc lại vừa cười mà một câu đều nói không nên lời.
Cuối cùng Tề Tranh vẫn là người mở miệng trước, với giọng mũi rất nặng: "Cậu đã nói rất đúng, Thanh Phi! Về sau cái loại kinh hỉ như thế này, tốt nhất là nên ít đi thôi."
Bùi Thanh Phi cũng hút hút cái mũi giống như vậy: "Đúng vậy a, lãng phí thời gian không nói lại còn tốn thêm tiền nữa."
"Đừng bao giờ bỏ lỡ nhau nữa.
Về sau, nếu định làm cái gì chúng ta hãy cùng nhau làm." Tề Tranh đưa ra một ước định.
"Ừ, nhất định là như thế." Bùi Thanh Phi thuận theo.
Hôm nay là đêm giáng sinh, vậy mà Tề Tranh và Bùi Thanh Phi lại mỗi người cách xa một nơi.
Một nơi thì Giáng sinh mới là buổi sáng, trong khi ở một nơi khác Giáng sinh đã là buổi tối.
Dù có làm cách nào đi nữa, các cô cũng đều không có khả năng là được ở bên nhau vào hôm nay rồi.
Món quà nhân dịp lễ Giáng sinh này không chỉ không để cho hai người có được niềm vui, mà vô hình trung, nó lại tạo thành cái áp lực cực lớn khi họ chỉ có một khoảng thời gian hữu hạn.
Điều này thật sự là một việc làm cho người ta cảm thấy hết sức uể oải.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tề Tranh hỏi.
"Hiện tại cậu đang ở đâu vậy?" Bùi Thanh Phi hỏi lại.
Tề Tranh lại quay đầu nhìn khắp bốn phía: "Ừ, nơi này là..."
Cô đã hoàn toàn nhận không ra phương hướng nào nữa.
Bùi Thanh Phi đưa tay vỗ trán, cái tên Tề Tranh mù đường này ấy mà, việc này thật sự đã là làm khó cậu ấy rồi.
"Cậu hãy đứng yên đấy, đừng có đi đâu cả.
Để mình bảo Ngô Kỳ tới đón cậu là được rồi.
Còn mình thì đi đổi lại giờ bay rồi bay trở về ngay." Bùi Thanh Phi dứt khoát nói với Tề Tranh quyết định của mình.
"Để tự mình gọi cho cậu ấy." Tề Tranh nâng cao cảnh giác.
Làm sao Bùi Thanh Phi lại không nghe ra được chút tâm tư kia của người này? Nhớ đến những lời Ngô Kỳ đã kể cho mình nghe chuyện cô ấy đã trêu đùa Tề Tranh như thế nào, cô lại khẽ nở nụ cười.
"Tại sao vậy a? Chẳng phải là mình gọi cũng như cậu gọi hay sao." Bùi Thanh Phi vừa cười vừa nói, giọng của cô rất nhẹ, giống như một cái lông chim nhẹ nhàng rơi vào trong lòng Tề Tranh, làm cho co cảm thấy trong lòng cực kỳ ngứa ngáy.
"Là vì...!Là vì...!Ngô Kỳ từng nói là cô ấy rất thích những cô gái như cậu, nhìn qua thì như là tẻ nhạt, nhưng trên thực tế lại là người rất dịu dàng." Tề Tranh nói.
"Có phải là vì tin vào những lời mê sảng này, mà thời gian sau đó cậu mới liều mạng như thế, đúng không?" Bùi Thanh Phi hỏi.
Tề Tranh thở dài một cái: "Thanh Phi, về sau cậu sẽ còn hấp dẫn thêm những người còn ưu tú hơn mình rất nhiều, vậy nên mình lại càng phải cố gắng hơn mới được.
Như vậy thì mình mới xứng đôi với cậu."
Bùi Thanh Phi vừa cười vừa nói: "Ừ! Vậy thì cố gắng lên!"
Hả? Chỉ đơn giản là như vậy thôi?
Tề Tranh cho là mình sẽ còn nhận được vài câu an ủi kia đấy.
Ngay sau đó lại thấy Bùi Thanh Phi vừa cười vừa nói tiếp: "Tề tiểu thư cố gắng lên! Bùi tiểu thư cũng cố gắng lên! Hai chúng ta cùng nhau cố gắng lên a."
Lập tức trong bụng Tề Tranh lại nở hoa, cô đáp: "Ừ ừ! Chúng ta cùng nhau cố gắng lên!"
Hai người cùng nhau thương lượng về việc sắp xếp hành trình: Bùi Thanh Phi sẽ là người đổi lại giờ bay để quay trở lại ngay, còn Tề Tranh thì ở lại nơi đó đợi mình.
Tuy rằng phải mất thời gian cho cả đi lẫn về, hai người sẽ lãng phí nguyên một ngày, thời gian còn lại được ở bên nhau sẽ trở nên cực kỳ ít ỏi, nhưng vì đã tách ra lâu như vậy rồi, dù chỉ là được nhìn thấy người kia trong thời gian ngắn ngủi đi nữa, quãng đường bay lại rất xa, phải mất một thời gian rất lâu, nhưng các cô vẫn cam lòng.
Nói xong hết thảy rồi, Tề Tranh đang chuẩn bị cúp điện thoại để chuyển sang gọi cho Ngô Kỳ, bảo người này đến tìm mình thì lại nghe thấy Bùi Thanh Phi gọi mình.
"Đúng rồi, Tề Tranh!"
"Cái gì?"
"Ngô Kỳ lừa cậu đấy!"
"Hả?"
"Cô ấy chỉ thích những cô gái có tính cách đơn thuần, thẳng thắn, thành khẩn thôi.
Không phải là kiểu người như mình đây.
Mà bạn cùng phòng của mình tình cờ lại đúng là bạn gái của cô ấy.
Cũng vì nguyên nhân này mà mình mới vô tình gặp được cô ấy ở Thụy Văn này đấy."
"...!Chết tiệt! Thì ra cô ấy cố ý đùa mình!" Tề Tranh nghiến răng nghiến lợi.
Chờ một lát nữa gặp lại cái tên Ngô Kỳ này, tuyệt đối là cô sẽ không bỏ qua cho cô ta.
A! Thế này không đúng a! Làm sao mà đã hơn vài năm không gặp lại, vậy mà cô ấy lại có thể ngay từ cú điện thoại đầu tiên đã xem thấu chuyện tình cảm của mình và Thanh Phi được đây? Tề Tranh nghĩ tới chuyện này liền hỏi ngay.
Bùi Thanh Phi cười cười: "Cô ấy đã biết từ lâu rồi."
"Từ lúc nào vậy?" Tề Tranh kinh ngạc.
"Từ thời cấp ba a."
"Làm sao có chuyện như vậy được?" Tề Tranh mở to hai mắt.
Cái thời cấp ba ấy ngay chính bản thân mình mà còn không biết nha.
"Người đồng loại thì nhìn nhận vấn đề sẽ rõ ràng hơn người trong cuộc một chút." Bùi Thanh Phi cười.
"Về mình đây?" Tề Tranh chỉ chỉ cái mũi của mình.
"Không phải! Là về mình!" Bùi Thanh Phi trả lời: "Phong thủy luân chuyển mà.
Cũng nên để cho cậu thể nghiệm thể một chút cái cảm giác thắc thỏm không yên cùng bất an của mình ngày ấy với."
Tâm tình của Bùi Thanh Phi phi thường không tồi.
Cô vui vẻ kết thúc cuộc trò chuyện, để mặc Tề Tranh đứng ở ngay đầu đường của trường đại học Thụy Văn một mình ngổn ngang trong gió.
Mình và Bùi Thanh Phi cùng nhau trải qua chính là cùng một thời thanh xuân nha, có đúng không? Vì cái gì mà mọi người nhìn qua liền biết ngay, chỉ có một mình mình thì lại nhìn qua như là một đứa ngốc.
Thời điểm Ngô Kỳ tìm ra được Tề Tranh đã phải mất một thời gian rất lâu.
Vì cả hai đều là những người không xác định ra được đâu là Đông Nam Tây Bắc, vậy nên dù đang cùng ở chung trong một ngôi trường, nhưng muốn gặp được gặp nhau lại phải cần đến vận may.
Sau nhiều năm không gặp, trông Ngô Kỳ vẫn như cũ.
Cái vẻ vũ mị của cô bé con lai của cái thời cấp ba kia giờ đây lại càng thêm phong tình vạn chủng.
Trong tay cô còn dắt theo một cô gái xinh đẹp khác, mái tóc màu nắng dài như thác nước với những nếp uốn quăn, đôi mắt màu xanh da trời luôn mang ý cười.
Ngô Kỳ giới thiệu sơ lược Đan Đan cùng Tề Tranh để hai người làm quen.
"Tề Tranh, đây là bạn gái của mình, Đan Đan.
Đan Đan, đây là bạn học cũ của mình."
"Chào cô!" Tề Tranh thiện ý vươn tay ra trước.
Đan Đan vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay chân không nhúc nhích khi nhìn Tề Tranh: "Tôi biết cô."
Tề Tranh ngại ngùng đưa tay sờ sờ đầu: "Là biết từ Thanh Phi có đúng không? Ối chà! Ha ha ha...!Thì ra là cậu ấy vẫn thường xuyên đem mình treo ở ngoài miệng như vậy đây.
Làm mình có chút ngượng ngùng nha."
Đan Đan: "..."
Ngô Kỳ: "..."
Ngươi thật sự suy nghĩ nhiều thật sao?!
Một mình Tề Tranh một đường hăng hái đi tuốt ở phía đằng trước.
Đan Đan tiến đến bên cạnh Ngô Kỳ hỏi nhỏ: "Cô ấy vẫn luôn vô duyên như vậy hay sao?"
Ngô Kỳ nhìn theo bóng lưng Tề Tranh: "Đại khái là có đôi người như vậy a."
Từ sau khi tại trường Thượng Thanh thi đậu tốt nghiệp rồi, hình ảnh người này đã chiếm giữ trong trái tim mình, không thể xóa nhòa trong một thời gian thật lâu.
Cho tận đến khi mình gặp được Đan Đan, trái tim vốn phiêu bạt không ổn định từ nhỏ đến lớn này