Thật vất vả trông mong rồi cũng đến ngày cuối tuần, Bùi Thanh Phi tỉnh lại trên giường của Tề Tranh.
Ánh nắng sớm mai tỏa hơi ấm ra khắp nơi.
Bởi vì đã là mùa xuân, nên có thể mơ hồ nghe thấy tiếng chim hót từ bên ngoài vọng lại, bầu không khí ấy làm người ta cảm thấy hết sức mãn nguyện.
Kể ra thì khi Bùi Thanh Phi tình dậy vẫn được tính là sớm, nhưng bên người lại đã trống không từ lúc nào.
Cô đứng dậy vừa dụi mắt vừa quay đầu tìm kiếm.
Trong phòng cũng trống không, căn bản không thấy bóng dáng Tề Tranh đâu cả.
Có chăng ở trên bàn đã bày sẵn hai ly sữa tươi, mà đêm qua trước khi đi ngủ vẫn chưa có.
"Chẳng lẽ hôm nay vẫn còn phải lên lớp hay sao?" Bùi Thanh Phi vừa lầm bầm lầu bầu vừa đi đến trước bàn ngồi xuống.
Cô bưng lên một ly trong số đó rồi uống một hơi cạn sạch.
Đúng vào lúc cô đang liếm nốt chút váng sữa dính bên mép thì cánh cửa bị mở ra từ bên ngoài.
Tề Tranh mang theo bữa sáng, cô vừa ngân nga vừa cất bước tiến vào.
Khi ngẩng đầu thì người này lập tức nhìn thấy cái bộ dáng mơ màng bởi vừa tỉnh lại của Bùi Thanh Phi.
Trên tay người này vẫn giữ nguyên cái ly, bên khóe miệng dính một chút sữa, đầu lưỡi hơi thè ra liếm vòng quanh bờ môi.
Ôi chao! Cái bộ dạng này mới thật đáng yêu làm sao!
"Đừng nhúc nhích! Đừng nhúc nhích!" Tề Tranh vội vàng đặt mọi thứ trong tay xuống bàn, một tay giơ về phía Bùi Thanh Phi ra hiệu.
Bùi Thanh Phi cũng thật ngoan ngoãn, nói không cho nhúc nhích liền thật sự ngồi nguyên tại chỗ, đến cả cái ly cũng giữ nguyên trên tay.
"Làm sao vậy?" Tề Tranh chỉ cho Bùi Thanh Phi cơ hội hỏi xong ba chữ này, bởi ngay lập tức cô đã ngậm lấy đôi môi của Bùi Thanh Phi.
Trong ánh nắng sớm, lại còn có hương vị sữa tươi, đây nhất định là sự khởi đầu tuyệt vời nhất cho một ngày rồi.
Kế hoạch hôm nay của Tề Tranh là mang theo Bùi Thanh Phi đi ra ngoài thăm thú một vòng, chỉ có điều muốn đi ra ngoài cũng phải chờ tới sau bữa cơm trưa.
Nghe xong sắp xếp của người này Bùi Thanh Phi cảm thấy có chút kỳ quái: "Chúng ta đã phải dậy thật sớm, chẳng lẽ còn phải ăn cơm trưa rồi mới đi hay sao?"
Tề Tranh nghe xong liền bùm bùm thảy ra từ trong cái túi vừa mang về thật nhiều thứ.
Hay rồi, nào nồi nào bát nào thìa đũa, lại còn dầu, muối, tương, dấm chua...!đầy đủ mọi thứ.
Bùi Thanh Phi khẽ đảo lại cái túi xách được Tề Tranh ngay từ sáng sớm đã vội đi ra ngoài xách trở về...
Còn có cái gì mà không hiểu nữa chứ!
Đây là Tề Tranh muốn thực hiện đạo lý có qua có lại mới toại lòng nhau ấy mà! Cậu ấy muốn tự tay làm cho mình một bữa cơm.
Cảm động thì đúng là có cảm động, nhưng rồi vào giờ phút này trong lòng Bùi Thanh Phi lại không khỏi cảm thấy thấp thỏm không yên: "Cậu...!Đây là cậu đã học được từ mẹ Tề?"
Tề Tranh giơ tay, kéo lên ống tay áo rồi rửa tay làm công tác chuẩn bị: "Cái này mà cũng phải học hay sao? Chỉ việc nhìn xem hướng dẫn rồi làm theo, lẽ nào lại còn không thành."
Ừ...
Tùy cậu ấy vậy...
Dù sao sau khi nghe xong lời này, Bùi Thanh Phi cũng đã làm tốt việc chuẩn bị tinh thần anh dũng hi sinh.
Căn phòng được chia thành hai nửa, Tề Tranh ở phía bên trái, còn Bùi Thanh Phi bên phải.
Tề Tranh không ngừng bận rộn, vậy mà sau lưng lại như thể có thêm một con mắt vậy, chỉ cần Bùi Thanh Phi thoáng vượt qua giới tuyến vừa được phân chia kia, cô sẽ ngay lập tức đẩy người này trở lại.
Ký túc xá của Khang Niết không được rộng rãi như ở Thụy Văn, nhìn qua toàn bộ không gian thì thấy hơi có chút chật chội, mà cách bố trí của cả căn phòng tựa hồ cũng không dành ra được quá nhiều chỗ trống.
Chỉ có một chiếc bếp điện từ đặt trên một chiếc bàn, bên cạnh có không biết bao nhiêu là bình bình lọ lọ, đến nỗi không còn dư ra được một chỗ trống nào nữa.
Bùi Thanh Phi thật sự rất muốn nói với Tề Tranh rằng, nếu không chúng ta đừng tự dằn vặt mình nữa.
Cô thực sợ Tề Tranh một khi không cẩn thận lại đem thứ gì đó đổ vỡ hoặc là đem cả căn phòng làm hỏng mất thì nguy to.
Thế nhưng ước nguyện của Tề Tranh khi làm những điều này ban đầu cũng là vì chính mình, vậy nên cô lại không đành lòng mở miệng dập tắt sự hào hứng lúc này của Tề Tranh.
Ôi! Trên đời này bạn gái thật sự là sinh vật phiền toái nhất rồi.
Bùi Thanh Phi vừa cầm quyển sách trên tay vừa tự mình than thở.
Cô nghe thấy những động tĩnh từ bên kia phòng bếp vọng lại, thật sự là một chữ đều không xem vào.
Bên này Tề Tranh thì sao? Cô cũng đang gặp phải phiền toái không nhỏ.
Cô là ai chứ, có ai trên thế giới này dám cho rằng các bản vẽ kiến trúc, hay làm thiết kế kiến trúc là những việc vụn vặt hay không hả?! Ngay cả những thứ này mà cô còn có thể làm tốt, thì việc dựa theo thực đơn mà làm hai món ăn còn không phải chỉ là cái việc thêm phần vui vẻ thôi hay sao?
Nhưng sau khi bắt tay vào làm rồi mới biết được, mình thật sự là rất ngốc, rất vụng về.
"Lửa phải lớn chừng nào đây? Bằng này?" Tề Tranh đặt tay lên nút điều chỉnh, cô chạm vào vị trí mũi tên ngược lại, chỉnh cho nó đến mức lớn nhất, sau đó còn tự nhủ: "Ồ! Cái thứ gia vị này cũng được đánh số, chẳng lẽ cũng phải nhìn mà lấy ra hay sao? 2 gram là chừng nào đây, chừng này được chưa?"
Nói xong, Tề Tranh dốc ra một ít muối rồi đổ hết cả vào nồi.
Bùi Thanh Phi ở một bên đem hết một màn này vào trong mắt.
Đột nhiên cô cảm thấy cuống họng có chút khô, nên cầm lên ly nước đã được Tề Tranh chuẩn bị cho mình rồi ừng ực ừng ực uống vào.
Thật vất vả lắm bên kia mới đem được tất cả nguyên liệu nấu ăn trút cả vào trong nồi, đến đây thì vẫn có thể xem như tất cả đều được tiến hành thuận lợi.
Nhưng rồi còn chưa đến hai phút đã thấy bên kia có khói bốc lên.
Tề Tranh kêu to: "Ôi, cháy rồi! Làm sao lại cháy thế này?"
Thật sự là Bùi Thanh Phi đã không còn nhịn được nữa.
Cô tiến lên chỉnh cho nhiệt độ nấu hạ xuống: "Lửa quá lớn, dầu quá ít đương nhiên sẽ cháy nồi thôi."
Như thể một đứa trẻ đã làm sai, Tề Tranh đem cái xẻng đưa cho Bùi Thanh Phi, còn mình thì chân tay luống cuống đứng sang một bên.
Sau khi được Bùi Thanh Phi kịp thời cứu vớt, đồ ăn rồi cũng miễn cưỡng được ra khỏi nồi.
Cả mâm cơm chỉ một màu đen sì, thật sự là chỉ liếc mắt nhìn thôi Tề Tranh cũng đã thấy chán ngán.
Nhưng Bùi Thanh Phi lại vẫn muốn cầm lấy chén đĩa bày lên trên bàn.
Tề Tranh vội vàng giữ chặt tay người này lại, giọng nói rất không tự nhiên: "Chúng ta vẫn nên đi ra ngoài ăn thì hơn."
Bùi Thanh Phi vừa cười vừa nói: "Nhưng đây còn không phải là cậu muốn làm cho mình ăn hay sao? Mình muốn được nếm thử."
Tề Tranh lắc đầu: "Bỏ đi! Đã cháy thành thế này rồi kìa! Chỉ nhìn thôi cũng đã biết là ăn không ngon."
Bùi Thanh Phi lại không thèm để ý, cô cầm chiếc đũa gắp lên nếm thử một miếng...
Đầy miệng mặn chát, muối thả hơi nhiều.
Lần đầu tiên nấu cơm, nào có ai lại được thập toàn thập mỹ ngay được chứ.
Ngay bản thân Bùi Thanh Phi khi mới bắt đầu học nấu ăn cũng đã khiến cho Tiểu Muội phải hai lần chịu tội.
Loại chuyện này ấy mà, chỉ cần có tâm đã là tốt rồi, nếu được khích lệ thêm một chút, về sau sẽ làm càng tốt hơn.
Bùi Thanh Phi vừa cười vừa an ủi: "Chỉ là có chút mặn, người mới học mà làm được như vậy đã là rất tốt."
Chỉ là kịch bản so với tưởng tượng của Bùi Thanh Phi lại không giống nhau cho lắm.
Bởi Tề Tranh lại đem lời nói của Bùi Thanh Phi là thật lòng, ánh mắt của người này lập tức hào quang vạn trượng, đến sống lưng cũng trở nên thẳng tắp.
"Nói như vậy thì mình là một người rất có thiên phú a.
Vậy tối nay chúng ta ở nhà ăn đi thôi.
Để mình nấu cho cậu ăn..."
Bla bla bla, miệng lưỡi Tề Tranh thật lưu loát, chỉ trong chốc lát cô đã có kế hoạch cùng thực đơn tối nay của mình và Bùi Thanh Phi rồi.
Bùi Thanh Phi quẳng chiếc đũa xuống: "...!Xem như mình chưa nói gì! Tốt nhất vẫn là nên đi ra ngoài ăn thì hơn."
Thật là trong lòng gia hỏa này không có gì đáng để nhặt nhạnh mà! Xem ra so với an ủi thì nên để cho cậu ấy nhận rõ thực tế thì vẫn quan trọng hơn.
Bùi Thanh Phi thầm nghĩ, căn cứ vào tình hình này thì từ nay về sau mình không thể không nhận