Mùa thu rồi cũng đến, Bùi Thanh Phi đồng ý cho Tề Tranh tới bên này, bởi vì đó là thời kỳ đẹp nhất của Thụy Văn.
Đi ở trong sân trường, lá thu không ngừng rơi xuống phủ sắc vàng óng ánh lên mặt đất.
Tề Tranh và Bùi Thanh Phi cùng cất bước đạp lên trên những chiếc lá rụng, làm phát ra những tiếng xào xạc nho nhỏ.
Nhất thời cả hai người bỗng nổi hứng đùa nghịch.
Các cô đều không ai chê bẩn, hai người thi nhau cầm lên những chiếc lá rồi chụp thành đủ các loại tư thế.
Tề Tranh đem những bức ảnh do mình chụp được gửi cho Giang Sở và Tề Hồng.
Kết quả lại là bị hai người này luân phiên nhau bĩu môi.
"Đây có lẽ là bức ảnh xấu nhất trong cuộc đời Bùi Thanh Phi đi."
"Nếu chiếu theo tiêu chuẩn của Quách Đồng thì có thể nói tay nghề của chị còn kém xa."
Tề Tranh không chịu thua.
Nào có bết bát như vậy chứ?
Còn không phải chỉ là kết cấu thiếu chút mà thôi? Góc độ cũng thiếu một chút, cân đối cũng chỉ thiếu chút xíu thôi nha, nhưng mà người thì vẫn xinh đẹp a.
Bùi Thanh Phi thấy Tề Tranh than thở như vậy thì an ủi: "Được mà, nhìn cũng rất được đấy! Dù sao thì vẫn có mình ở đó, lại cũng không đến nỗi quá khó nhìn."
Tề Tranh: "..."
Rốt cuộc thì ý nói vẫn là khó coi đi!
Mùa đông tiếp theo, đến lượt Bùi Thanh Phi tới Khang Niết, bởi vì Tề Tranh có nói, muốn mùa đông này đưa cô cùng đi trượt tuyết.
Lại thêm một lễ Giáng Sinh nữa lại tới.
Lần này thì cả hai người đều ở lại thành phố Tề Tranh đang học tập, chỉ tiếc là trường đại học Khang Niết đã không còn bầu không khí náo nhiệt như năm trước nữa.
Học viện Nghệ thuật, nơi dẫn đầu cho những trò náo nhiệt của năm trước, giờ đây đã trở nên an tĩnh hơn rất nhiều.
Tên điên đáng yêu kia đã tốt nghiệp, tự nhiên những ý tưởng ly kỳ cổ quái cũng ít đi theo.
Ngay cả Jenny cũng trở nên buồn bực không ít.
Nhưng khi nghe nói Tề Tranh và Bùi Thanh Phi muốn đi trượt tuyết, lập tức tinh thần của cô lại bay vọt lên gấp trăm lần.
Tề Tranh rất có thiên phú vận động.
Hầu như cô không cần đến huấn luyện viên hướng dẫn mà vẫn tự mình giữ được cân bằng.
Trừ đi mấy lần trượt ngã khi vừa mới tập đi trên tuyết vào năm trước, từ đó về sau cô đều tự mình bước đi rồi trượt trên tuyết hết sức tự tin.
Thế nhưng Bùi Thanh Phi và Jenny lại phải nói là cực kỳ thảm đạm.
Có lẽ tay chân Bùi Thanh Phi hơi thon dài, dẫn đến trọng tâm bất ổn, còn Jenny...
Ừm...!Lại càng vô cùng thê thảm.
Tề Tranh cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
Ngôn Tình Ngược
Mới đầu còn cảm thấy hiếm khi thấy được dáng vẻ Bùi Thanh Phi vụng về như vậy, trông còn rất đáng yêu nha.
Nhưng mà hết ngã lại ngã, khiến cho bản thân Tề Tranh cũng không khỏi thấy đau lòng.
"Lại đây, Bảo Bảo, đưa tay cho mình." Tề Tranh tháo đi bàn trượt tuyết, đi tới bên cạnh Bùi Thanh Phi rồi cẩn thận từng li từng tí đỡ lấy người này, giúp cô thử trượt về phía trước.
Tề Tranh dùng thân thể của mình che chở cho Bùi Thanh Phi.
Mỗi khi thấy người này nghiêng ngả sắp ngã, cô liền vội vàng kéo cô ấy ngã về phía mình, đem thân mình chống đỡ.
Rồi cứ như thế, một cái đệm bằng xương bằng thịt chính thức ra đời.
Jenny lại không may mắn có được một người bạn đồng hành như vậy.
Nhưng không sao hết, cô còn có một cái miệng hết sức ngọt ngào.
Tề Tranh ngại nghe những lời buồn nôn này, nhưng lại được các đấng nam nhi với bầu nhiệt huyết luôn tràn trề vô cùng yêu thích.
Không bao lâu sau bên người Jenny đã có hẳn một đám "thân sĩ" quay chung quanh, ai nấy đều chỉ hận không thể tự mình đưa tay ra để dạy cho cô.
Bùi Thanh Phi cảm thấy vui vẻ đến cực điểm.
Dù trượt tuyết mà như đấu vật nhưng thực sự là cực kỳ sảng khoái.
Cô vốn rất thích tuyết, bởi vì cái nơi cô và Tề Tranh cùng sinh ra và lớn lên lại không có tuyết rơi, còn cái nơi có tuyết rơi kia lại có bà nội.
Cho nên khi nhìn thấy cái cảnh trắng xoá cả một vùng này, cô liền cảm thấy nó hết sức thân thiết.
Sắc trời dần dần chuyển tối, lúc này Bùi Thanh Phi vẫn chưa thỏa mãn, thế nhưng cô cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Bởi vì nguyên cả một ngày, hình như cũng chỉ có một mình cô được chơi đùa thoả thích, trong khi đó, toàn bộ hành trình của Tề Tranh đều ở đây để chăm sóc mình.
Trừ đi hai lần trượt ngay sau khi vừa đến nơi này ra, thời gian còn lại người này vẫn luôn ở bên cạnh mình, thậm chí thỉnh thoảng còn bị liên lụy vì chính mình mà ngã lăn đến mấy vòng.
Khi mặt trời đã khuất hẳn sau núi, ba người lại cùng nhau trở lại trường.
Sau khi đưa Jenny đến dưới ký túc xá, Tề Tranh và Bùi Thanh Phi lại cùng nhau tay dắt tay rời khỏi nơi này.
Các cô vẫn ở lại cái khách sạn lần trước từng ở, cũng là khách sạn có cái đài quan sát mà hai người đã từng cùng nhau ngắm cảnh lần trước.
Tề Tranh đem chiếc khăn quàng trên cổ của mình xuống rồi quàng lên cho Bùi Thanh Phi, cô còn cẩn thận cuốn thêm mấy vòng sau đó mới chỉ ra phía ngọn hải đăng phía xa xa để Bùi Thanh Phi nhìn theo.
"Mới đầu mình thật không rõ, vì cái gì mà người dân của thành phố Nữu Văn này lại đem một ngọn hải đăng thành biểu tượng tinh thần như vậy." Tề Tranh nói tiếp: "Nhưng bây giờ thì mình đã hiểu được phần nào.
Mỗi lần nhìn thấy nó mình lại cảm thấy có hy vọng.
Mặc dù có xa xôi đi nữa, nhưng nó vẫn đang ở phía trước."
Bùi Thanh Phi nghiêng người nhìn sang Tề Tranh, đúng lúc cô định mở miệng lại nghe thấy Tề Tranh nói tiếp: "Thanh Phi, thời gian chỉ còn có nửa năm, lúc này đây, mình sẽ không dễ dàng để cho bất luận kẻ nào đem chúng ta tách ra nữa.
Cậu hãy cùng mình về nước, tới thành phố B phát triển có được không? Tự mình sẽ cho cậu một gia đình."
Đến lúc này Bùi Thanh Phi mới nhớ ra, năm đó mình đã đùa Tề Tranh, cho tới bây giờ vẫn chưa cho người này được một câu trả lời xác đáng.
Hôm nay đã đến lúc rồi.
"Cậu hãy đối xử tốt với mình, có được không?" Bùi Thanh Phi cười đến trong veo.
"Ừ, cả đời." Tề Tranh gật đầu đồng thời nghiêm túc hứa hẹn.
"Vậy thì mình đồng ý." Nói xong Bùi Thanh Phi mở hai tay ra hòa mình vào cái ôm của Tề Tranh.
Hai người đã dành nguyên ba ngày tiếp theo, ngày đêm đều ở trên giường quấn lấy nhau.
Ngày cuối cùng rồi cũng đến.
Vẫn là hai giờ chiều, hai người đúng giờ xuất hiện ở sân bay.
Sau khi tiễn Bùi Thanh Phi đi rồi, Tề Tranh trở lại nhịp học bận rộn, khẩn trương như trước đó.
Năm mới lặng lẽ bước tới gần.
Đến lúc này, cuối cùng hai vợ chồng nhà họ Tề cũng đã chịu nhượng bộ, để cho Tề Tranh trở về Lăng Giang cùng đón mừng năm mới.
Tề Tranh cao hứng bừng bừng khi gọi điện thoại cho Bùi Thanh Phi.
Cô đang nghĩ dù thế nào thì lần này cũng phải gặp cô ấy cho bằng được, nhưng rồi Bùi Thanh Phi lại xin lỗi khi nói với cô...
"Thực xin lỗi Tề Tranh, khả năng là năm nay mình không trở về được rồi." Giọng của Bùi Thanh Phi nồng đậm áy náy.
Vậy là nguyên cả một kỳ nghỉ đông thoải mái và nhàn nhã, Tề Tranh và Giang Sở cùng kề vai sát cánh đi dạo trên đường phố.
"Mấy nơi tui đã nhờ ông đi xem giúp ấy, ông đã đi rồi hay chưa?" Tề Tranh hỏi.
Giang Sở lấy điện thoại di động của mình ra rồi mở cho Tề Tranh xem mấy bức ảnh: "Rồi! Mấy nơi bà nói tới tui đều đi xem cả.
Cách bài trí, tình hình giao thông xung quanh, hoàn cảnh chung cư...!tất cả đều ở trong này.
Tự mình nhìn đi."
Tề Tranh có chút kinh hỉ: "Ông được đấy, rất đáng tin cậy.
Chờ đến khi trở lại tui sẽ hậu tạ ông thật tốt."
"Hừ hừ! Bà cứ yên tâm đi, làm sao tui lại có ý định buông tha bà dễ dàng được đây! Mỗi ngày ba bữa, ăn trong một tháng.
Dù sao bà cũng phải bù đắp cho những vất vả của tui bấy lâu nay." Giang Sở cũng không thèm khách khí.
"Không thành vấn đề! Không thành vấn đề!" Tề Tranh vừa đón ý nói hùa lại vừa liếc nhìn những bức ảnh Giang Sở đã chụp lại.
Từ lâu Tề Tranh đã có ý định ở lại thành phố B làm việc.
Nếu không vì chuyến xuất ngoại ngoài ý muốn này, thậm chí trước đó cô còn nghĩ tới chuyện muốn cùng Điền Tiểu Điềm đi ra ngoài xem phòng cho thuê, tìm xem có chỗ nào thích hợp để các cô an cư hay không.
Kết quả lại là kế hoạch không theo kịp biến hóa, chưa gì cô đã bị đóng gói đưa ra nước ngoài đến không kịp hồi đầu nhìn lại.
Bây giờ đã là tháng sáu, sinh