Trong khi Tề Tranh ở dưới lễ đài luống cuống với việc ôm bó hoa cũng không phải, mà không ôm cũng không phải.
Thì trên lễ đài, Bùi Thanh Phi lại cười rồi nói tiếp: "Rất hân hạnh được biết mọi người.
Cảm ơn vì đã cho tôi một quãng thời gian thật phong phú.
Tôi cũng đã phải chờ đợi một người quá lâu rồi, và tôi cũng đã để cho người này chờ đợi tôi quá lâu.
Hiện tại, tôi không thể chờ đợi thêm được nữa mà chỉ muốn được nhận cái ôm từ cô ấy."
Tề Tranh đang luống cuống tay chân ở bên dưới, sau khi nghe xong những lời này của Bùi Thanh Phi thì bỗng nhiên dừng lại.
Bùi Thanh Phi nói người này là ai?
Là mình hay sao?
Tề Tranh cuống quít ngẩng đầu lên thì thấy Bùi Thanh Phi đã quay về phía mình mỉm cười, bàn chân cũng đang bước nhanh đến với mình.
Hả? Bị lộ từ lúc nào vậy?
Tề Tranh còn chưa kịp cẩn thận nghĩ lại thì Bùi Thanh Phi đã sắp đi đến trước mặt của cô rồi.
"Không được...!Cái này...!Cậu từ từ đã, mình..." Tề Tranh nói năng cực kỳ lộn xộn, cô đang nghĩ tới chuyện bị vướng bận bởi bó hoa to tướng này thì mình làm sao có thể dành cho bạn gái của mình một cái ôm thật hoàn mỹ được đây!
"Đồ ngốc! Đưa cho mình đi." Đúng lúc này bỗng một giọng nói vang lên ở ngay bên cạnh cô.
Giọng nói này Tề Tranh hết sức quen thuộc a.
Tuy rằng bị người này trào phúng mình là đồ ngốc, nhưng sự xuất hiện của cô ấy đúng là đã giúp Tề Tranh một cái ơn thật lớn.
Sau khi đã đem bó hoa trĩu nặng ném cho Ngô Kỳ, rút cuộc Tề Tranh cũng đã giang được hai cánh tay ra, đứng tại chỗ chờ đợi Bùi Thanh Phi.
Ngay tại trước mắt bao người, hai người ôm lấy nhau thật chặt.
Kể từ lúc này đây, các cô sẽ không bao giờ phải tách ra nữa.
A quốc là quốc gia đã tán thành hôn nhân cùng giới, vậy nên thái độ của mọi người cũng cởi mở hơn rất nhiều.
Có rất nhiều người tán thành, cổ vũ cùng ủng hộ bằng tiếng vỗ tay, còn những người cho dù là không tán thành thì vào giờ phút này cũng chỉ là im lặng, dùng vẻ mặt trầm mặc để đáp lại.
Bùi Thanh Phi không dừng lại lâu.
Từ đầu đến cuối cô nắm lấy tay Tề Tranh, cứ như thế mà rời khỏi hội trường Thụy Văn.
Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi đều đã đặt xong vé máy bay trở về, chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi đại học Thụy Văn.
Cái bó hoa đã khiến cho Tề Tranh bị vướng bận kia đã được mở ra, chia cho đám bạn học và bạn bè của Bùi Thanh Phi cắm vào bình.
Ngô Kỳ đã rất nhiệt tâm khi luôn đi theo bên cạnh hai người để giúp các cô xử lý mọi việc.
Tề Tranh rất là cảm khái: "Nhìn kìa! Nhìn kìa! Mới năm nào vẫn đang là tiểu công chúa, vậy mà hôm nay cũng đã biết đau lòng người ta rồi a.
Đây đại khái chính là sức mạnh của tình yêu đi."
Trong khi sửa sang lại y phục của mình, Bùi Thanh Phi cũng không thèm ngẩng đầu lên, cô đáp lời: "Đúng là sức mạnh của tình yêu đấy.
Cậu ấy chỉ hận không thể tống cổ mình đi luôn trong đêm nay, bởi nếu được như vậy thì cậu ấy sẽ có thể danh chính ngôn thuận vào ở nơi này mà."
Ngô Kỳ cũng không thèm che giấu, cô hướng về phía Bùi Thanh Phi nở nụ cườ thật ngọt ngào: "Cho nên mới nói, cậu còn chần chừ ở đây làm cái gì?"
Bùi Thanh Phi nhún nhún vai: "Được thôi, mình sẽ làm nhanh hơn một chút."
Chuyến bay đã được định sẵn từ trước, từ A quốc hai người bay thẳng tới thành phố B.
Tuy nhà họ Tề rất muốn để cho Tề Tranh mang theo Bùi Thanh Phi trở về Lăng Giang một chuyến, mọi người sẽ được cùng nhau gặp mặt một lần, ăn một bữa cơm, rồi cùng thương lượng về hướng phát triển sau này.
Nhưng trong lòng Tề Tranh vẫn chưa hết nỗi sợ hãi.
Cô không phải lo lắng về người khác mà chỉ lo lắng có mỗi ba Bùi.
Cô sợ rằng một khi hai người mềm lòng trở về Lăng Giang, rồi ba Bùi lại lấy ra thủ đoạn nào đó bắt các cô phải tách ra...
Chỉ mới nghĩ đến thôi mà Tề Tranh đã lạnh run.
Đối mặt với nhân vật đại boss có số má này, Tề Tranh thầm nghĩ, cẩn thận thì vẫn tốt hơn.
Còn có một sự việc nữa, nhưng Tề Tranh chưa có cơ hội để nói với Bùi Thanh Phi.
Mãi cho đến đêm cuối cùng ở lại trường đại học Thụy Văn, khi hai người đã nằm ở trên giường, Tề Tranh mới có đủ thời gian để cùng thương lượng với Bùi Thanh Phi.
"Kỳ thật lúc trước mình có nhờ Giang Sở giúp hai ta tìm một căn phòng ở cho thật thích hợp." Tề Tranh nằm nghiêng, cô nhìn vào đôi mắt của Bùi Thanh Phi.
"Chính là kỳ nghỉ đông vừa rồi, khi mình không có mặt ở đó?" Bùi Thanh Phi hỏi.
Tề Tranh gật gật đầu, ngay sau đó cô cầm chiếc điện thoại đặt ở giữa hai người, mở bản đồ thành phố B ra.
Tề Tranh giới thiệu thật tỉ mỉ với Bùi Thanh Phi.
Cô nói: "Lúc trước mình đã bảo cậu ấy đến xem nơi này, nơi này còn có nơi này nữa.
Nhưng Giang Sở lại nói với mình nếu chọn mấy nơi này thì đều không phải là nơi tốt nhất, và cậu ấy đã giới thiệu cho mình nơi này."
Tề Tranh đem bản đồ phóng đại, chạm vào một điểm vàng trên bản đồ rồi đưa cho Bùi Thanh Phi nhìn.
Bùi Thanh Phi nhìn vị trí địa lý của khu chung cư này, lại lật nhìn bố cục vật dụng thực tế của căn phòng đã được Tề Tranh tìm ra.
Kỳ thật cô cũng không hiểu lắm về những thứ này, vì vậy mà chờ nghe ý kiến của Tề Tranh.
Tề Tranh nói với giọng thương lượng: "Trước khi tới đây mình đã hỏi Giang Sở rất kỹ càng.
Trên tầng mười của tòa nhà nằm giữa bảy tòa nhà khác nữa của khu chung cư Minh Nguyệt có một căn hộ đành cho người ngoài thuê lại.
Tiền thuê nhà có thể nói là khá hợp lý.
Chủ của căn nhà này là một đôi vợ chồng trung niên, ở sát bên cạnh.
Căn hộ này vốn là bọn họ chuẩn bị làm của hồi môn cho con gái, nhưng rồi con gái của họ ở lại nước ngoài định cư, không có ý định trở về nữa.
Khi nghe nói muốn thuê căn hộ này cho hai cô gái, bọn họ đã tỏ ra hết sức hài lòng.
Căn hộ này vẫn mới đến chín phần, bên trong đã có sẵn đồ dùng trong nhà.
Giang Sở muốn hỏi ý của hai đứa mình một chút, rằng cậu ấy đã thương lượng trước với chủ nhà, trước hết giữ lại căn hộ này cho chúng ta, nếu như chúng ta đã nghĩ kỹ quyết định trở về phát triển tại thành phố B, muốn tìm chỗ ở ban đầu thì có thể ưu tiên cân nhắc nơi này đã, những chuyện khác thì về sau từ từ lại tính tiếp.
Nếu có nhu cầu phòng ở khác thì có thể đổi sau.
Nếu như cậu đồng ý thì mình sẽ báo cho cậu ấy, để cho cậu ấy giúp chúng ta làm thủ tục trước.
Như vậy thì ngay sau khi chúng ta trở lại thành phố B liền có chỗ đặt chân ngay, có thể an tâm đi tìm việc làm được rồi."
Tề Tranh nói một hơi không ngừng nghỉ, sau khi nói xong, cô lẳng lặng chờ nghe ý kiến của Bùi Thanh Phi.
Ấy vậy mà Bùi Thanh Phi lại chỉ là nghiêng người nhìn cô mà cười.
Tề Tranh sờ lên khuôn mặt của mình: "Làm sao vậy? Mình chưa rửa mặt sạch sẽ hay sao?"
Giống như một con mèo nhỏ, Bùi Thanh Phi nhè nhẹ lắc đầu.
"Vậy cậu đang cười cái gì?" Tề Tranh khó hiểu.
Nụ cười của Bùi Thanh Phi lại càng tươi hơn: "Không biết nữa, chính là muốn cười mà thôi."
Được thôi! Vì cậu đẹp, cậu đáng yêu, nên cậu nói gì đều đúng cả.
Không tiếp tục bối rối với vấn đề cười này nữa, Tề Tranh nghiêm mặt nói: "Theo cậu thì sao, vị trí này có được không?"
Đây là Tề Tranh đang trưng cầu ý kiến của mình, Bùi Thanh Phi nháy mắt mấy cái: "Về sau những chuyện lớn trong nhà đều do cậu quyết đi, chỉ có điều việc chi tiêu ra sao thì cậu phải nói cho mình biết."
Việc lớn trong nhà...
Đều do cậu quyết...
Tề Tranh cảm giác như mình trong lúc vô tình đã một mũi tên trúng hai mục tiêu.
Cô thật muốn thăng thiên mà.
"A a! Ha ha ha ha ha..." Tề Tranh ôm lấy Bùi Thanh Phi cười không khép miệng.
Đến lúc này Bùi Thanh Phi lại đem vấn đề ban nãy ném trở lại cho người này: "Tề tiểu thư, bây giờ cô đang cười cái gì vậy hả?"
"Không biết! Chính là muốn cười mà thôi."
Rốt cuộc Tề Tranh cũng đã có thể lý giải được tâm tình của Bùi Thanh Phi ban nãy.
Đây là các cô đang thương lượng việc gia đình, cái gia đình nhỏ chỉ thuộc về hai người các cô mà thôi.
Từ nay về sau, từ việc lớn là chi phí nhà cửa, cho đến việc nhỏ là củi gạo dầu muối, cái gì các cô cũng có thể nằm ở trên giường cùng người kia thương lượng như vậy.
Liệu còn có chuyện gì còn đáng giá hơn chuyện này để xứng đáng có được một nụ cười