Làm sao mà Bùi Thanh Phi lại biết được?
Cậu ấy cứ như vậy mà cầm đi?
Đây là ý gì? Xem như là cậu ấy đã thích, có đúng không?
Hơn nửa đêm Tề Tranh vẫn nằm ở trên giường mà trằn trọc suy nghĩ.
Kỳ thật những vấn đề này rất dễ giải quyết: chỉ cần bước sang nhà bên, gõ cửa, cùng Bùi Thanh Phi gặp mặt là sẽ rõ ràng ngay lập tức.
Nhưng Tề Tranh lại thấy sợ hãi, cô không dám.
Cứ như vậy mà bối rối cho đến tận nửa đêm, đến lúc này thì đúng là không phải thời điểm để đi sang bên đó hỏi cho ra nhẽ được nữa rồi.
Tề Tranh đành một mình ôm gối, không cách nào nhắm mắt lại được, nằm ở trên giường trằn trọc suốt một đêm.
Vốn là buổi tối ngày hôm trước ngủ không ngon, nếu theo lý thuyết thì ngày hôm sau Tề Tranh hẳn phải rất không có tinh thần mới đúng.
Thế nhưng trên thực tế thì hoàn toàn ngược lại, biểu hiện của Tề Tranh lại cực kỳ hào hứng.
Trời nam biển bắc, tin tức về giới giải trí mới nhất...!Trên đường đi học cô kéo Bùi Thanh Phi phải cùng mình tán gẫu qua một lượt.
Chẳng mấy chốc đã đến lúc nên nói thẳng vào vấn đề chính được rồi, trường học đã ngay trước mặt...!
Mà cầu Vọng An lại không thể dài thêm một chút nữa!
Trong khi đó Bùi Thanh Phi lại làm như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Đối với chuyện ngày hôm qua, người này lại không một lần nhắc đến, cứ như vậy mà véo von một câu "gặp lại" rồi xoay người tiến vào phòng học.
Vào giờ nghỉ, Tề Tranh đi tới phòng hoạt động của Hội học sinh.
Cô nằm úp sấp ở trên bàn vô cùng buồn chán lật xem tờ đăng ký tiết mục.
Đàn dương cầm.
Saxophone.
Ống sáo.
Hay lắm, còn có cả chọn đoạn đơn ca trong ca kịch.
Thượng Thanh thật đúng là cái nơi ngọa hổ tàng long mà!
Tề Tranh lật tiếp thì nhìn thấy một tiết mục, trên đó viết: hợp tấu đàn sáo, bài "Mai hoa tam lộng".
Hả?
Vậy mà lại có người đi trước cướp mất tiết mục của mình rồi?
Tề Tranh nôn nóng gần chết.
Nhất định cô phải nhìn xem hai người này là ai.
Cô đưa tầm mắt nhìn tới thì thấy, nơi đó rõ ràng viết người biểu diễn là Tề Tranh Bùi Thanh Phi.
Tề Tranh lặng người đi mất một lúc thật lâu, thậm chí cô còn hoài nghi có phải ngày hôm qua mình đã đăng ký tiết mục trong khi bị mộng du mà không nhớ ra được hay không.
Cho đến khi tận mắt nhìn thấy họ tên của người đăng ký, Tề Tranh mới có phản ứng.
Cô vụt đứng dậy làm cho người bạn nhỏ ngồi kế bên bị một phen sợ hết hồn.
"Cho tôi mượn cái này một chút!" Nói xong cô rút tờ giấy đăng ký tiết mục kia ra rồi lập tức hướng về phía ban mười lăm mà chạy đi.
"Thanh Phi! Tề Tranh tìm bà này!" Người đầu tiên của ban mười lăm nhìn thấy cô liền quay vào phía trong hét thật to.
Bùi Thanh Phi gấp lại quyển sách giáo khoa, mặt mày vui vẻ cô đi ra khỏi phòng học.
Cô đã biết trước là Tề Tranh sẽ đến, cô đang chờ đợi người này đây.
Còn chưa kịp há miệng ra nói điều gì đó Bùi Thanh Phi đã bị Tề Tranh ôm lấy.
Đám con cái của nhà họ Tề đều được nuôi lớn lên trong cái phong cách này: ấp ấp ôm ôm, thân mật thắm thiết, cùng một cái thói quen của cha mẹ nhà họ Tề.
Nhưng nhà họ Bùi lại hoàn toàn khác biệt, cũng không phải vì cảm tình trong gia đình này không đủ sâu sắc, mà là cách biểu đạt tình cảm của người một nhà này đều thuộc về hướng nội, kín đáo.
Nếu nhìn vào, người ngoài sẽ luôn cảm thấy không khí nhà này như khách qua đường ấy.
Vốn là mẹ Bùi cũng không phải là cái người có tính cách như vậy, chỉ là không biết làm sao, sau khi cùng nhau chung sống, dần dần bà đã bị cái khí tràng lạnh lùng, mạnh mẽ của ba Bùi ảnh hưởng tới, dần dần dưỡng thành thói quen này.
Khi nhìn đến cô con gái nhỏ của mình cũng dần dần trở thành một tiểu bảo thủ, mẹ Bùi thật sự cảm thấy vui mừng nhìn con gái cùng Tề Tranh cùng đi cùng về.
Bởi vì bà thấy rằng tính cách của Bùi Thanh Phi đã mang đến cho con gái nhỏ của mình một chút khói lửa nhân gian.
Bùi Thanh Phi được Tề Tranh ôm vào lòng mà ngẩn người ra.
Việc được người này dắt tay, tay trong tay thì cô đã quen rồi, nhưng mà ôm ấp như thế này thì đúng là chưa từng có.
Vì thế nên cô chỉ biết đứng thẳng tắp mà không biết mình nên làm gì tiếp theo.
Tề Tranh buông tay rồi mới hỏi: "Là cậu đã đăng ký?"
Bùi Thanh Phi nhìn lên chữ viết của mình hết sức rõ ràng trên tờ giấy kia thì gật gật đầu.
"Còn không phải cậu đã từng nói cậu sẽ không bao giờ nghĩ đến..." Hai con mắt của Tề Tranh sáng long lanh.
Từ trong đôi mắt trong vắt ấy Bùi Thanh Phi có thể nhìn thấy hình ảnh của mình.
"Nếu như nói là diễn cùng với cậu thì không phải là không thể." Bùi Thanh Phi rất là thoải mái: "Hơn nữa có một cây sáo đẹp như thế, không lấy ra dùng một chút thì thật là đáng tiếc."
"Vậy cậu có thích nó hay không?" Tề Tranh có chút căng thẳng.
"Thích a!"
"Thật sự?"
"Thật sự!"
"Vậy thì tốt quá!"
Vừa nói, Tề Tranh lại vừa dùng sức đem Bùi Thanh Phi ôm vào trong vòng tay của mình một lần nữa.
"Thanh Phi, vì sao cậu lại tốt như vậy? Làm sao cậu lại đối xử tốt với tớ như vậy? Tớ thật yêu cậu quá đi! Yêu cậu nhất trên đời!"
Tề Tranh cười đến hai con mắt đều cong lên như vành trăng non.
Cô không nhận ra được là bởi vì mấy câu nói này của mình mà hai cái tai của Bùi Thanh Phi trở nên đỏ rực, tạo nên màu sắc cực kì đẹp mắt.
Lúc này đây, cuối cùng thì Bùi Thanh Phi đã không còn đứng thẳng tắp như ban nãy nữa.
Tề Tranh dùng hai tay vòng quanh eo của cô, nên cô chỉ có thể đưa tay lên nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy cổ Tề Tranh.
Cái đồ ngốc Tề Tranh này, chẳng qua cũng chỉ là thỏa mãn ước nguyện được lên sân khấu cùng mình mà thôi, vậy mà đã cảm thấy mình là người tốt nhất trên đời này rồi.
Cậu hỏi tớ vì cái gì mà đối xử với cậu tốt như vậy ư?
Bởi vì cậu cũng đối với tớ tốt như vậy a.
Chỉ tiếc đây là tiếng nói ở trong đáy lòng của Bùi Thanh Phi nên Tề Tranh không có cách nào nghe thấy được.
Cả một tảng đá lớn trong lòng Tề Tranh rơi xuống đất, trong thời gian gần đây cả người cô tràn đầy tinh thần sung mãn, ý chí chiến đấu sục sôi.
Mà người hài lòng nhất khi thấy cô trở nên như vậy, người đầu tiên đương nhiên không ai ngoài lão Trương rồi.
Một khi lớp trưởng nhà mình có tinh thần hăng hái, tích cực thì sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới toàn bộ bầu không khí học tập của ban bốn nha.
Chỉ có tốt và rất tốt mà thôi!
Thời gian thì cứ bình thản trôi qua, thoáng một cái khối 11 đã lại đến lúc nghênh đón kỳ thi học kỳ một.
Thời gian thi diễn ra trong hai ngày, cứ tuần tự từng bước mà tiến hành.
Thi xong bài thi cuối cùng là tích hợp các môn khoa học tự nhiên, Tề Tranh dọn dẹp mấy thứ linh tinh rồi cùng Giang Sở lên nộp bài, sau đó rời khỏi trường thi.
"Có chút khó a." Vừa bước chân ra khỏi cửa, Tề Tranh đã vừa chau mày vừa nói bằng cái giọng oán hận.
"Bà nghiêm túc đấy chứ?" Giang Sở nói với cái giọng nghi hoặc.
Trước kia, mỗi lần rời khỏi cuộc thi đi ra, Tề Tranh đều là thái độ này.
Mà những lời này, sau khi nói ra thì kết quả cũng chưa một lần nào thấy người này bị làm sai.
Bởi vậy Giang Sở không có ý tin vào.
"Thế ông không cảm thấy là có mấy cái đề khá là khó gặm hay sao? Tui có cảm giác là càng về sau độ khó càng tăng cao nha." Tề Tranh hỏi ngược lại.
Giang Sở thầm điểm lại trong lòng mấy cái đề mình đã làm kia.
Lẽ nào lại có đề khó đến mức ấy? Tạo sao mình lại không có cảm giác này nhỉ? Có đúng là mình và Tề Tranh làm chung một bộ đề không đây?
Tề Tranh cũng không đợi đến lúc cậu nghĩ xong: "Cũng còn may là tui đã sớm ôn tập kĩ dạng bài này rồi, chắc có lẽ sẽ không có vấn đề gì quá lớn."
Giang Sở: "..."
Tốt nhất là đừng để ý tới cách suy nghĩ theo kiểu máy bay siêu tốc của các học bá này làm gì.
Thi xong rồi thật là tốt.
Đến cả bầu không khí ngoài trời cũng đặc biệt mới mẻ.
Hai người cùng đứng ở trong nhà để xe chờ đợi Bùi Thanh Phi đi ra.
Đúng như dự đoán, chưa đầy hai phút bọn họ đã thấy thân hình của người kia.
Bùi Thanh Phi vội vàng đi tới, trên mặt cũng lại là một bộ ưu sầu lo lắng.
"Làm sao vậy? Không làm xong bài?" Giang Sở quan tâm hỏi.
Tề Tranh nhún nhún vai: "Cậu ấy hả? Không thể có chuyện ấy đâu.
Tui chỉ sợ là cậu ấy đang lo cho mình điểm thi môn toán học cao quá mà thôi."
Bùi Thanh Phi rất là nghiêm túc nhìn Tề Tranh một lần: "Làm sao cậu lại biết được?"
Dựa!
Giang Sở thật muốn đập đầu vào tường một cái.
Vậy mà sự thật lại đúng là như thế.
Tề Tranh đã nhận ra sự kinh ngạc này của Giang Sở.
Cái ngày còn học lớp 10, Bùi