Tề Tranh vụng trộm đem cửa phòng mở ra một kẽ hở nhỏ để nhìn bộ dáng đang phát điên lên của cậu em nhà mình, cô cảm thấy tâm tình của mình lúc này rất tốt.
Cô mà lại còn thể không biết rõ chút tâm tư này của Tề Hồng hay sao?
Đồ nhóc con, muốn thoát khỏi bàn tay của bà chị này hả? Nhà ai lại có một cậu em dễ trêu đùa như nhà mình đây chứ, cực dễ dàng thu phục.
Cứ xem việc hôm nay Tề Tranh cùng Tề Hồng đối chọi đi, cuối cùng rút cuộc là đạo cao một thước, hay là ma cao một trượng?
Sáng ngày hôm sau, Tề Tranh và Tề Hồng cùng đi ra ngoài, Bùi Thanh Phi đã đi ra từ rất sớm, cô ở dưới lầu chờ đợi hai chị em.
Bởi vì Tề Hồng đang có tâm sự nặng nề nên cậu chỉ chào hỏi một câu rồi đi trước.
Bùi Thanh Phi không khỏi có chút bất ngờ: "Thằng bé bị làm sao vậy? Chẳng lẽ bị áp lực vì kỳ thi tháng sắp tới hay sao?"
"Cậu đang nói về nó ấy hả? Làm sao có chuyện như vậy được! Một người mà ngay cả thi trung học còn dám đến muộn liệu có thể bởi vì một kỳ thi tháng mà lo lắng được sao?" Tề Tranh cười cười: "Theo suy đoán của tớ thì nó chỉ là đang băn khoăn nên tiến vào đội nào trong Hội học sinh mà thôi."
"Chẳng phải là còn chưa định ra hay sao?" Bùi Thanh Phi nói.
Hai người vừa hướng ra phía cửa tiểu khu vừa nói chuyện: "Cho nên tớ đoán là nó đang nghĩ cách làm thế nào để tránh xa tớ đây mà."
Bùi Thanh Phi lắc đầu mà bất đắc dĩ nói: "Nếu như cậu làm chủ tịch thì còn không phải là dù có làm thế nào nó cũng tránh không khỏi hay sao?"
Tề Tranh công nhận là Bùi Thanh Phi nói đúng: "Cũng đúng." Nhưng sau đó cô lại nói thêm: "Chỉ là tớ lại cảm thấy người đó không phải là tớ."
"Là..."
Cái ai chữ này còn chưa nói ra, Tề Tranh đã ngồi lên xe đạp, còn miệng thì dục: "Nếu không nhanh lên thì sẽ bị muộn thật nha."
Hai người vừa đi vừa nói mà quên cả thời gian, cuối cùng phải cắm cổ lao đi thật nhanh mới chạy kịp đến trường học.
Cái phương pháp xử lý theo như lời Tề Tranh đã nói đến kia là gì Bùi Thanh Phi còn chưa kịp hỏi, hai người đã chia tay mỗi người một ngả rồi chạy vội vàng vào phòng học của mình.
Đến lúc nghỉ giữa giờ, cũng không thấy Tề Tranh chạy xuống như mọi lần, Bùi Thanh Phi đợi cả buổi mà vẫn không thấy bóng người này đâu, nên đành phải cùng bạn học trong ban mười lăm cùng đi ra ngoài giải lao.
Từ ngày khai giảng đến nay đây là lần đầu tiên, hoặc nhiều hoặc ít, Bùi Thanh Phi cảm thấy trong lòng có chút thất lạc.
Chờ mãi rồi cũng đến lúc tan học.
Bùi Thanh Phi dọn dẹp xong đồ đạc của mình, bởi vì ban mười lăm ở tại tầng một, vậy nên chỉ cần từ cửa sổ lớp học nhìn ra là nhìn thấy nhà để xe đạp.
Hôm nay lão Hồ có nán lại thêm vài phút, theo lý thuyết mà nói thì vào giờ này, so với mình, động tác của Tề Tranh hẳn là nhanh hơn mới phải.
Mãi vẫn chưa thấy bóng dáng người này đâu, không hiểu sao trong lòng Bùi Thanh Phi lại thấy hơi lo lắng.
Đây là lần đầu tiên cô có tâm tình như vậy.
Trước đây cô vẫn cho rằng mình sẽ thích ứng nhanh với việc mỗi người một lớp khác nhau, chỉ là sự thật lại không phải như thế.
Bùi Thanh Phi quyết định đi ra ngoài.
Tề Tranh vẫn không thấy đâu, nhưng cô lại đụng phải một người khác.
"Hội trưởng, tìm em có việc vậy?" Bùi Thanh Phi sững sờ.
Hội trưởng chau mày: "Thanh Phi, đã có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Toàn trường đang truyền đi cái tin nói cái gì mà Hội học sinh muốn cho học sinh mới nhập học khối 10 được tham gia tổ chức bầu lại lần này.
Chuyện này được quyết định từ khi nào vậy? Làm sao tôi lại không biết? Hơn nữa việc này cũng còn chưa quyết định, vì sao lại huyên náo cả lên khiến ai ai cũng biết?"
Bùi Thanh Phi cảm thấy những lời này của Hội trưởng nói không đúng sự thật.
Dựa vào đâu mà người này lại nói ai ai cũng biết cả rồi chứ? Ít nhất thì Bùi Thanh Phi mình đây cũng là lần đầu tiên nghe nói tới, căn bản cái gì mình cũng không biết.
"Chủ ý này là do em nghĩ ra đấy.
Cũng nên cho các em học sinh mới cơ hội, vì thế em cũng không thấy có vấn đề gì." Đột nhiên giọng của Tề Tranh truyền đến từ phía sau lưng của hai người.
Gia hỏa này ấy vậy mà quần áo hết sức chỉnh tề, túi sách cũng được đeo ngay ngắn, nét mặt tươi cười nhìn qua cũng có chút đáng yêu.
Duy chỉ có cái giọng điệu này a, nghe thế nào cũng vẫn làm cho người ta có chút không thoải mái.
Hiện tại nếu để cho hội trưởng đại nhân lập một danh sách những người mình không muốn liên lụy tới, chắc chắn Tề Tranh sẽ là người được xếp ngay ở vị trí đầu bảng.
"Học sinh khối 10 chỉ mới được nhập học, bọn họ thì đã biết cái gì." Hội trưởng cau mày nói.
Tề Tranh xua xua tay: "Ôi, lẽ nào trí nhớ của em lại xảy ra vấn đề hay sao?"
Cô xoa xoa huyệt thái dương của mình, sau đó ngẩng đầu lên trưng ra vẻ mặt hết sức vui vẻ: "Lúc trước, khi em và Thanh Phi vẫn đang là học sinh mới nhập học, chính Hội trưởng ngài đây khi bố trí công tác cho bọn em cũng không phải nói như vậy nha."
Bùi Thanh Phi nghe hai người đối thoại mà có chút muốn cười.
Sự thật cũng lại đúng như vậy.
Lúc trước khi đem những việc không muốn làm ném cho bọn họ ấy, cái vị học trưởng đáng kính trước mắt này còn lên giọng thiếu nước hát lên được, hôm nay đến thời điểm rũ bỏ trách nhiệm lại đổi thành cái giọng học sinh mới thì biết cái gì?!
Trong lòng ba người đều rõ như tấm kính.
Dựa theo thông lệ tại trường Thượng Thanh này việc bầu Hội trưởng thường được tiến hành trước khi bầu bổ sung từ những người mới nhập học.
Bởi vì các đàn anh đàn chị này sau khi được lên lớp đều chỉ muốn làm chưởng quỹ vung tay chỉ năm ngón, vạn sự không muốn quan tâm.
Một khi đã như vậy thì Tề Tranh liền vắt óc nghĩ ra chiêu trò mới, đem việc bầu người mới tiến hành trước, khiến cho đám gia hỏa này cũng phải cùng mình gánh trách nhiệm, không thể có đạo lý làm tốt thì đó là công lao của chúng nó, còn làm không tốt lại là vấn đề của mình.
Việc bầu thêm ban chấp hành đương nhiên phải do hội trưởng tổ chức, mà về sau bầu lại Hội trưởng, phó đã có thêm nguồn từ đám mới được bầu bổ sung này.
Được như vậy thì áp lực do Hội học sinh đem lại cho Tề Tranh các cô cũng nhỏ đi một chút.
Cũng không phải do lười nên mới giở thủ đoạn, Tề Tranh chỉ là cảm thấy tất cả mọi người đều nên chung tay, ra thêm chút sức lực thì dù có rất nhiều vấn đề cũng sẽ được giải quyết dễ dàng.
"Yên tâm đi! Còn có em cùng Thanh Phi ở đó nữa kia mà, sẽ không có vấn đề gì đâu." Cuối cùng thì Tề Tranh cũng đưa ra cái lời khiến người trước mặt vui vẻ trở lại.
Vốn là Hội trưởng cũng lo lắng mấy đứa nhỏ khối 10 mới vào kia sẽ làm hư mọi việc, đến lúc đó bản thân mình còn chưa kịp từ nhiệm đã phải còng lưng đem cái nồi này mà nấu.
Bây giờ có được những lời này của Tề Tranh rồi, rốt cuộc thì cậu cũng đã có thể đặt tim trở lại trong ngực được rồi.
Tuy rằng cậu không thích cùng Tề Tranh giao tiếp, bởi cảm thấy gia hỏa này quá bộc trực, nói chuyện thường hay chẹn họng người ta, toàn thân đầy gai nhọn, nhưng nếu bàn về năng lực, nhìn trước nhìn sau đều không có mấy người được như Tề Tranh.
"Tốt, các em đã đứng ra hoàn toàn chịu trách nhiệm như vậy thì tốt rồi." Hội trưởng nói xong liền phủi mông chạy lấy người.
Tề Tranh nhún nhún vai học theo điệu bộ của người kia: "Các em đã đứng ra hoàn toàn chịu trách nhiệm như vậy thì tốt rồi.
Nghe thấy chưa, chỉ cần một câu như vậy liền hoàn toàn phủi trách nhiệm.
Tớ thật không hiểu nổi, chia sẻ trách nhiệm với nhau một chút mà thôi làm sao lại khó như vậy?"
Bùi Thanh Phi cũng lại học theo bộ dáng của Tề Tranh, làm bộ làm tịch mà thở dài một cái: "Ôi, ai bảo không phải vậy đây."
Sau khi nói xong, hai người cùng nhìn bộ dáng của người còn lại mà cười ha ha.
Thực tế thì việc bầu bổ sung cho ban chấp hành Hội học sinh lại được tiến hành vô cùng thuận lợi.
Trong khi Tề Tranh đang bề bộn thu xếp bốn phía, bỗng nhiên Giang Sở lại thần thần bí bí xán lại gần, đưa cho Tề Tranh một bản khai lí lịch.
"Là em trai của bà đi?" Giang Sở hạ giọng hỏi nhỏ.
Tề Tranh liếc mắt một cái, thật đúng là mẫu đơn đã được Tề Hồng điền vào: "Bí thư xã trưởng*? Có hứng thú nha."
Giang Sở cũng cảm thấy có chút bất ngờ: "Thông thường con trai mới lớn thì đều chỉ thích văn thể, tuyên truyền a, vậy mà em trai của bà lại có phong cách thật riêng biệt đó nha."
* Bí thư xã trưởng: Bo tra mãi không ra nên cứ để vậy.
Có lẽ đây là chức trợ lý giúp việc cho chủ tịch hội học sinh chăng?
Trước mặt bạn