Tôi dần như ngộp thở, hàng vạn bàn tay ma quái cứ ghì lấy tôi kéo xuống. Trong lòng tôi vẫn còn lo cho Hiệp, không hiểu hiện giờ cô ấy đang như thế nào...Tâm trí tôi dần trôi và chạy như một thước phim trong đầu, tua lại cảnh từ bé tới lớn. Những hình ảnh ngày bé cứ dội qua dội lại không dứt. Có lẽ ý thức đang rời bỏ tôi?
"Con làm được mà!"...Giọng mẹ tôi văng vẳng đâu đây.
Bỗng nhiên làn nước xung quanh vạt ra thật mạnh.
Một bóng đen xô tới, đấm thật mạnh vào ngực tôi làm tôi phải tỉnh dậy. Trong tay người đó nắm chặt một nắm vải đỏ ấm nóng. Người đó vẫy vùng trong nước, giữa vòng vây của lũ ma da và vong chết trôi, ngoắc ngoắc tay tôi.
Tôi sực tỉnh ra, giang hai tay tạo ấn Diệt, đầu nhẩm chú rồi giơ cao lên đỉnh đầu, tay phải người đó vẫn ấn nắm vải đỏ vào ngực tôi. Tôi cảm giác như có một luồng chân khí tỏa ra từ lồng ngực lan lên cánh tay. Sau uy lực của đòn chú, đám ma da dạt ra xa hết, tôi có thể ngoi lên mặt nước.
Giây phút đầu tiên ngoi lên mặt nước, tôi tò mò xem người vừa nhảy xuống ứng cứu tôi là ai. Tôi bám vào cọc gỗ quay lại nhìn.
Người đó cũng vừa lúc ngoi lên, mặt mũi tóc tai ướt sũng nước. Thế nhưng đôi mắt sắc lạnh của người đó tôi vẫn nhận ra. Đó chính là Lộc.
Tôi sực nhớ tới Hiệp. Tôi ngoảnh đầu lại thì thấy Hiệp đang đứng chơi vơi ở trên thành cầu, người dân vẫn chẳng có chút gì lưu tâm đến cô. Mắt cô nhắm nghiền. Cô không nhìn tôi. Có vẻ như Hiệp sắp nhảy xuống.
"Hiệp ơi! Tỉnh lại đi! Nghe anh!" Tôi gào lên.
Bất chợt Lộc nắm chặt lấy cổ áo tôi mà giằng tới. Hắn gí sát mặt vào mặt tôi rồi gằn lên:
"Tỉnh táo lại đi! Đại sự làm trọng! Nhìn kĩ xem nào?"
Tôi giật mình nhắm chặt mắt lại, dùng hai ngón tay vuốt qua mắt, niệm chú Tinh Thông. Tôi từ từ mở mắt ra nhìn theo hướng cũ. Không có ai ở đó. Tất cả chỉ là ảo ảnh nhằm làm tôi phân tâm.
"Đóng trận địa lại đi!" Nói rồi Lộc lôi ra một lá bùa đốt trên mặt nước, kéo vong hồn của con ma da quay trở lại. Chúng đang định trốn về nơi thâm cùng của đáy sông nhằm thoát khỏi trận địa.
"Tôi cần vận trận địa Xích Hỏa Lôi Thủy, ông có biết không?"
Chẳng nói chẳng rằng, Lộc chỉ khẽ gật đầu rồi lặn xuống, bơi sang phía chiếc cọc đối diện. Có vẻ hắn bơi giỏi hơn tôi. Tôi cau mày, tay vẫn nắm dây chỉ.
Lộc vẫy tay ra hiệu rồi lặn xuống khuất tầm nhìn.
Tôi cũng hít hơi thật sâu rồi buông tay thả mình xuống.
Chúng tôi đang trôi ở đối diện nhau. Chúng tôi hướng về 7 điểm mốc là 7 chiếc cột, lần lượt niệm chú điểm chỉ để đóng khít trận địa.
Những luồng nước mà chỉ có chúng tôi nhìn thấy khẽ chạy bao quanh những chiếc cột gỗ cắm mốc. Đó là bùa Khóa, sẽ giam giữ những vong hồn đầy oán niệm vào vòng tròn giữa những chiếc cột này.
Hai vong quỷ rít lên trong tiếng nước. Một đàn cá từ đâu lao ra, cứa nhưng chiếc vây sắc lẻm vào khắp thân thể tôi khiến tôi vô cùng đau đớn.
"Đừng cản ta..." Tôi nghe thấy vậy.
Chúng khua khoắng bàn tay lở loét, sát lưng vào nhau mà tạo nên những vòng xoáy nước chết chóc nhằm phá vòng vây.
Cùng 1 lúc, tôi và Lộc ngoi lên mặt nước lấy hơi rồi lại lặn xuống.
Trong những xoáy nước mờ ảo, chúng tôi không nhìn rõ nhau, thế nhưng tôi nhìn thấy những vệt sáng lóa lên như lửa trong làn nước bắt nguồn từ phía đối diện ấy, đang bắn vào phía lũ quỷ nước. Chúng rên rỉ rồi quay tới định tấn công lại Lộc.
Tôi dùng ấn chú để ứng cứu, vuốt ngang chiếc dao phép, khứa chút máu rồi dùng dao nâng những sợi chỉ đỏ đang chùng kéo thành căng. Tôi vuốt những sợi chỉ đang căng trong nước, truyền vào những lời bí thuật. Sợi chỉ mảnh, sắc như dao, cứa sâu vào thân thể vốn dĩ không thật của những con ma da. Chúng gào lên đau đớn. Vong ma nữ quay cuồng lao về phía tôi. Bàn tay thổi rữa của nó chạm vào đầu tôi.
Và thế rồi những tia lửa điện xẹt qua đầu tôi như một giấc mộng.Tôi như rơi vào một cõi khác.
Tôi đang ở dưới chân 1 cây cầu khỉ. Mọi thứ trông rất quen thuộc. Tôi cảm thấy đói, và rét.
Người người đi qua qua lại lại trên cầu. Họ mặc những bộ quần áo cũ và trông rất cổ xưa. Cảnh vật hai bên bờ sông cũng rộng lớn và hoang vu hơn, không có dấu hiệu của bê tông cốt thép. Tôi đang ở đâu thế này?
Bên kia bờ sông có tiếng xì xào. Tôi nhìn thấy đám đông bu quanh một xác người đang lập lờ trên mặt nước. Cái xác có vẻ như là một cô gái, bị kéo lên bờ. Người người chỉ bịt mặt bịt mũi than thở. Không hề có 1 tiếng khóc xót thương cho cô gái đó.
Bên đối diện bờ sông, cảnh tượng lại dường như đối lập. Một đám người khác lại đang quẳn quại than khóc cạnh chiếc xác chết đuối của một chàng trai nào đó. Có vẻ như họ tự tử cùng nhau. Có vẻ như, là họ yêu nhau? Gia đình chàng trai có vẻ vương giả, còn cô gái không người thân thích. Có lẽ cuộc tình của họ đã bị cấm cản để đến mức đường cùng...
Bất chợt một bàn tay lạnh lẽo bấu vào vai phải của tôi. Tôi quay đầu lại, bất chợt nhìn thấy con ma nữ đang đứng ngay sau lưng tôi với mái tóc dài và khuôn mặt nhọn hoắt. Nó kéo tôi ngã xuống nước. Và rồi sau một giây choáng ngợp, tôi lại mở mắt ra. Khung cảnh con sông lúc này lại là về đêm.
Tôi đang trôi giữa dòng sông. Đúng, chính xác là trôi đi trong nước như một chiếc lá. Phía trước tôi có một con thuyền rực sáng đang đi. Những vong hồn chết đuối đang bám vào thành thuyền rên la xin cơm ăn, nhiều không kể xiết. Ngồi ở giữa vầng hào quang ấy là một người mặc bộ áo lễ phục, đội mũ cánh chuồn, người to như Hộ pháp tại vị, có mình mẩy râu cá, xung quanh là lính theo hầu. Trên bờ sông, tiếng nhạc tiếng người huyên náo. Hình như họ đang tổ chức lễ hội gì đó. Đèn hoa đăng cùng tiền vàng mã rải đầy sông.
Một vong nam, nữ bằng cách nào đó đã leo được lên thuyền, bám vào chân vị quan đó mà kêu khóc, nói bằng tiếng cổ nhưng không hiểu sao tôi vẫn hiểu được:
"Xin Hà Bá rủ lòng thương, phổ độ cho chúng con được đầu thai chuyển kiếp, sớm được ở bên nhau..."
Tôi nhận ra vong ma nữ đang khóc xin đó chính là vong ma đang ám thị cây cầu, cũng chính là vong ma đã lôi tôi vào thế giới đầy ảo mộng này. Có lẽ đây chinh là ký ức xưa cũ của nó.
Vị Quan nổi trận lôi đình, chỉ thẳng vào mặt đôi tình nhân, ra hiệu gì đó. Hai vong ma bị xích lại bởi những sợi xích vàng nặng trĩu, ánh lên trong màn đêm. Thế rồi chúng bị đẩy lại xuống sông.
"Đừng hòng siêu độ nếu như không bắt đủ âm binh cho Ngài. Mỗi tên 749 mạng, đày ải đến vô cùng!" Tên lính hầu Quan hét lên.
Con thuyền ấy cũng là con thuyền mà mắt người thường không có được. Hà Bá sông này năm ấy du thuyền đi tuần vào ngày lễ hội, đang cao hứng liền bị hai vong ma chết trôi quấy nhiễu nên mới đưa ra án lệnh như vậy. Họ phải bắt được mỗi người 749 mạng mới có thể siêu thoát. Ngoài những người vô tình chết sông chết lũ ra, chúng vẫn còn
phải kéo thêm người mới đủ.
Ngay sau đó tôi nhìn thấy hình ảnh của đôi vong ma nam nữ đó bám riết lấy cây cầu, tìm mọi cách kéo chết người dân. Những người chết đuối ở con sông đều trở thành âm binh chịu kiếp đày ải không siêu thoát. Người thứ 749 chết sẽ thay thế vị trí của chúng để chúng được siêu thoát. Thời gian qua lâu, chúng vật vờ ở dưới chân cầu, vàng bạc đồ cúng người nhà gửi cho không thể nhận được. Vong nam cũng vì thế mà sầu đau. Nó nói với vong nữ: "Hãy để anh đi trước, anh sẽ chờ đợi em...". Người nữ nghe theo, để người nam hoàn thành nhiệm vụ trước, mình ở lại chịu kiếp tanh bẩn.
Tờ mờ sáng hôm ấy, một người đàn ông khắc khổ quẩy quang gánh dầu bước lên cây cầu, vong ma nam làm phép khiến cây cầu trơn trượt như mọi lần. Người đàn ông ngã xuống sông mà chết đuối. Đó cũng là người thứ 749 của vong nam. Nghiễm nhiên, người bán dầu ấy thế chân cho anh ta làm vong ma da vất vưởng dưới chân cầu. Người nam siêu thoát, chỉ còn con ma nữ ở lại.
Cảnh vật lại chuyển đổi sang một ngày nắng hè oi ả rực rỡ, một ông già râu tóc bạc phơ, mặc áo nâu sồng đứng trên cây cầu. Cây cầu lúc này đã giống hệt cây cầu dẫn vào làng Độc Kiều nhưng có vẻ mới hơn và cấu trúc hơi khác. Vậy ra đây cũng chính là con sông chảy qua làng cách đây nhiều năm về trước. Ông ta leo lên một lán thuyền độc mộc, chẳng cần mái chèo mà khua nước bằng tay cũng ra giữa dòng. Ông ta tung ra một màn lưới lớn quây kín mấy trăm mét quanh đó, giam cả vong hồn của hai con ma da vào giữa. Tấm lười được ông ta niệm chú yểm bùa, giam chặt 2 con ma da xuống lòng sông không cho hại người nữa. Đó là hai lá bùa Đại đối, có tác dụng liên hợp với nhau. Sau khi bọc chắc 1 lá bùa dưới tấm lưới thả xuống nước, ông ta khéo léo dán lá bùa còn lại vào mặt dưới của cây cầu gỗ, miết đi miết lại một cách chắc chắn. Tôi hiểu thứ bùa giam này, chỉ cần 1 trong 2 lá bùa rơi ra là lá bùa kia sẽ mất tác dụng. Nó chỉ có thể giam giữ tạm thời. Bình yên tạm thời trong vài chục năm...Để cẩn thận hơn, ông lão còn tìm tới tận ngôi mộ của hai con ma da, quật mộ cải táng, đưa xác của hai con ma đó, chôn sâu một lạch nước nhỏ của con sông. Ông ta còn dựng một ngôi nhà bằng đá có yểm bùa, đánh dấu ngôi mộ chung của hai người, đồng thời cũng là cánh cổng giam giữ thân xác chúng, không để ai phát hiện ra. Ông lão còn cẩn mật lấy bụi lau che đi lối vào, mong rằng bí mật sẽ mãi bị chôn vùi.Thân xác bị giam giữ thì linh hồn cũng khó mà siêu thoát được.
Khung cảnh sau đó chuyển đổi dần về thời hiện đại, nhưng cũng phải cách đây hơn chục năm. Một cuộc cãi vã đang xảy ra giữa những người lái buôn trên sông. Một người thương lái cố đẩy chiếc thuyền lớn của mình qua gầm cầu. Người bảo qua được, người bảo không. Cuối cùng, chiếc thuyền chở hàng cồng kềnh cũng qua được gầm cầu. Thế nhưng hậu quả của nó không phải ai cũng thấy được. Nóc chiếc thuyền khi đi ngang qua đã làm rách mất lá bùa quý năm nào. Và rồi sau đó những gì diễn ra chính là cơn ác mộng dai dẳng cho những người dân ở đây..
Cội nguồn mọi chuyện không phải mới bắt nguồn từ cách đây 10 năm mà đã từ lâu rồi...
"Vĩnh..Vĩnh...VĨNH!!!" Tiếng gọi lùng bùng bên tai khiến tôi giật mình.
Tôi trở về với thực tại, tôi đang chìm trong nước. Hơi nước còn lại trong phổi không còn nhiều... Bóng hình vừa gọi tôi kia đang bị vây hãm bởi lũ ma da xảo quyệt, có lẽ tôi vừa bất tỉnh? Tôi cảm thấy thân thể yếu đuối thế nhưng tôi phải tiếp tục công việc.
Tôi lại nâng căng đám chỉ lên, dướn thân hình về phía trước và quây chặt lấy 2 con ma da.
Lộc thoát ra, bắt đầu vận phép. Giờ tôi mới để ý trước cổ Lộc là một viên thạch anh chạm khắc hình Phật đang tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ. Dưới nền của trận địa, đất trôi ra, để lộ những vật chôn trong ấy như đang phát sáng lên uy lực của trấn yểm. Ánh sáng ấy cộng hưởng với ánh sáng trên chiếc vòng ngọc, khiến nó càng sáng rực rỡ hơn nữa.
Tôi ngoắc tay trái vào tay phải của Lộc cũng niệm ấn. Không còn khó khăn niệm từng ấn chữ 1 mà đã có Lộc giúp đỡ. Từng tràng bí thuật dội vào sợi chỉ trấn áp. Chúng rít lên không sao tả xiết.
Cảm thấy sắp đến lúc, tôi ngoi lên bờ, rút tấm vài đỏ trong túi áo ra khua khoắng. Đó là dấu hiệu tôi đã dặn trước. Xong tôi lại lặn xuống. Tôi như hụt hơi dần.
Chiếc thuyền gần đó vội chèo lại, tung chiếc xô có 2 con cá chép đỏ vào giữa vòng tròn những cây cọc.
Tôi và Lộc dồn lực cuối về phía 2 con quỷ nước quái ác. Lộc rút ra một lá bùa lớn viết trên phiến gỗ áp về phía trước, nét bùa đỏ trong nước vẫn mảnh mai, khảng khái và rõ nét. Chắc hẳn Lộc là một bậc thầy Phù Lục có đạo hạnh. Tôi vận hết chân khí trong người để áp vong, nhẩm lời Diệt trù của Vu cổ.
Phản lực lớn khiến mặt nước sông dạt ra như có bão lớn. Những sợi chỉ đứt tung sau khi truyền tải lực lớn...
Hai con cá đỏ bơi trong làn nước mịt mùng...Hai vong ma da hóa thành đám bọt nước, bị hút hết vào miệng 2 con cá đó. Tôi và Lộc cùng lúc rút ra 2 chiếc kim lớn cắm vào lưng 2 con cá, máu chảy túa ra. Vong đã bị giam vào xác cá. Lộc dùng tay không bắt hai con cá rồi ngoi lên.
***
Ông Mười chèo thuyền đứng cạnh đó, thấy 1 người ngoi lên thì vội giơ tay kéo lên thuyền. Hai con cá được thả vào chậu nước, đậy kín nắp.
Những người trên thuyền ngóng chờ đưa nốt thầy Vĩnh lên. Thế nhưng họ đợi gần 1 phút không thấy mặt nước chuyển động nữa.
"Chết rồi?". Thầy Lộc nhanh chóng nhảy lại xuống sông để tìm người. Ông Mười cũng lao theo.