CHƯƠNG 4: THIÊN MÀU VÀNG
Bình thường ban đêm tôi rất ít khi ra ngoài, nhưng tại dạo này Phùng Đức Long đang phát điên, bởi vì nghe nói Lý Gia Duy tự sát.
Thấy bảo mấy năm cuối Giản Duy chơi đùa với Lý Gia Duy, thế là bao trọn cả một nhà hàng hải sản, khách khách khí khí nói chia tay cùng Gia Duy, mặt khác còn kèm thêm cả một khoản phí chia tay không nhỏ.
Lúc ấy Gia Duy thực trấn tĩnh, nhận lấy chi phiếu của Giản Duy, lại còn cùng Giản Duy ăn chung bữa tối cuối cùng.
Sau đó, Gia Duy liền đổi chi phiếu ra tiền mặt, dùng một phần tiền đó mua một lượng lớn heroin, ở nhà nuốt thuốc tự sát. Phùng Đức Long nghe xong tin này cứ như mất hồn, không ngừng gào thét, “Tôi phải đi cứu Gia Duy!”
Đáng tiếc Giản Duy đã bao nguyên ba tầng bệnh viện St Mary[1], bên trong chỗ nào cũng là nhân viên bảo vệ của Giản thị, Phùng Đức Long ngay cả mong muốn gặp Gia Duy một lần cũng vô phương. Cuối cùng tôi đành phải nhờ vả một đứa bạn trong bệnh viện mới có thể cải trang cho hắn thành nhân viên y khoa đi vào, thế nhưng hắn vừa nhác thấy Giản Duy ngồi bên ngoài phòng bệnh là phát điên phát rồ lên chạy đi bóp cổ gã kia, tự dưng bao nhiêu công sức lại thành ra đổ sông đổ biển hết.
Mẹ kiếp, còn vạ lây tôi bị đứa bạn chửi um.
Có điều qua vài ngày Tú Lệ tìm đến, run run rẩy rẩy nói với chúng tôi, hai ngày trước Gia Duy liên lạc với cô ta, bảo là đã tìm được cách dứt được Giản Duy rồi, muốn cùng cô đi Paris bắt đầu lại một lần nữa.
Lúc ấy Phùng Đức Long choáng váng.
Thế là sự kiện Gia Duy uống thuốc độc biến thành một vở kịch đáp án treo lơ lửng.
Sửa ống là công việc ban ngày gắn liền với ngàn nhà vạn hộ, hiện giờ một mình lang thang giữa tối đêm đen kịt có chút không biết phải làm sao. Tôi hút thuốc lá, phả khói đi dọc theo con phố náo nhiệt.
“Hi!”
Có người đập vai bắt chuyện tôi, tôi vừa ngoái đầu, liền thấy một thằng nhóc mặt mũi đẹp đẽ tựa mình ở dải lan can chắn vỉa hè.
Đúng, thường thường tôi cũng sẽ chả sử dụng lời lẽ nữ tính hoá như thế trên người đàn ông, về cơ bản tôi cho đó là một sự vũ nhục, nhưng mà thằng nhóc này lại thật sự… thật sự quá là mê hồn. Da nó trắng bóc, dưới ánh đèn cao áp lại có vẻ mang theo sắc trắng óng ánh, đôi mắt phượng thật dài dẫn theo một độ nghiêng nhất định, trong con ngươi lộ ra thần tình như thể thú hoang, thoắt cái vô tội, thoắt cái ác tàn, mũi thẳng, đầu mũi hơi nhọn, môi miệng đỏ phơn phớt bong bóng bởi có thoa son. Nó mặc một cái áo tơ mỏng màu đen, cách lớp áo tôi có thể nhìn thấy đầu ngực nhênh nhếch của nó, quả thực là báu vật chỉ cần nhìn lướt qua cũng đủ làm cho người ta bừng bừng dục vọng, cơn dục vọng muốn lập tức được xé toang lớp quần áo để trực tiếp vọt vào.
“Hi!” Tôi cũng thuận đà ghé sát vào nó.
“Ba nghìn đồng!” Vành môi đỏ ướt của nó phun ra một cái giá, rồi còn bổ sung, “Trọn gói!”
“Ba nghìn…” Tôi rít một hơi thuốc, đưa tay gãi phết qua đầu ngực nó, nó tức khắc hít vào một hơi.
Mẫn cảm thật! Tôi cười, “Ba nghìn có đắt quá không, dù sao em cũng hưởng thụ rồi?”
Đuôi mắt xếch lên của nó lười biếng liếc nhìn tôi, nói, “Đây là giá ưu đãi lần đầu tiên cho chàng đấy, lần tiếp theo chàng tìm em sẽ là năm nghìn.”
“Cao giá thật!” Tay tôi vuốt phần dưới của nó, vừa nhỏ không lớn quá, tôi chầm chậm xoa nắn, cảm thụ nhiệt độ nó bốc ra. Tôi hạ tầm mắt thấy nó chỉ cười nhạt nhìn tôi.
“Khụ! Em tên là gì.”
“Chàng có thể gọi biệt danh của em!” (tự nhận thấy mình lấy ngôi xưng hô quá tởm =))
“Vậy biệt danh của em là gì?”
“Hoàng tử điện hạ!”
“Ừm… Hoàng… tử điện hạ…”
“Ai cũng gọi em như thế, nếu chàng thích, em cũng có thể ăn mặc theo kiểu hoàng tử!” Ánh mắt lười nhác của hoàng tử điện hạ không có nhìn đến vẻ giễu cợt của tôi, nói thế.
Xuất phát từ điểm tò mò ấy, quả nhiên ở một khách sạn năm sao cao cấp tôi được xem chính trang của hoàng tử điện hạ, một bộ trang phục thêu dệt Baroque[2] màu vàng, cổ áo nới rộng hình lá sen, thoạt nhìn cứ như là phong cách thời kỳ đầu của Hà Lan, nhưng bởi trên người nó lại quấn đầy ruy băng, cho nên lại na ná phong cách Pháp, ống tay áo Gothic[3], phía dưới còn cả chiếc quần bó chặt màu trắng. Chả biết hoàng tử điện hạ này là từ ngõ hẻm nào chui ra mà mặc bộ trang phục chẳng ra đâu vào đâu thế này, có điều công nhận có làm nó thoạt nhìn quý tộc hơn lên nhiều phết.
Nhớ lại Phùng Đức Long từng nói bước sóng của màu vàng rất vừa phải, là màu sắc có khả năng phát sáng nhất trong tất cả các màu, nhưng chính bởi quá chói sáng mà bị coi là trớt nhả, nhạt nhẽo; tính chất cực kỳ không ổn định sẽ dễ dàng phát sinh sự lệch lạc, hơi tăng màu khác lên là y như rằng sẽ mất ngay đi trạng thái vốn có.
Chắc đúng là như thế, vẻ quyến rũ giả tạo của Baroque và hoàng tử điện hạ căn bản không thèm che giấu đói khát vừa mâu thuẫn lại vừa hài hoà, nó nằm trên giường lớn tự an ủi chà xát phân thân mình, phiến môi đo đỏ ướt át không ngừng vuột ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.
Tôi nhịn không được chạy tót lên giường, ấn lên ngón tay thon thả của nó cùng nó vuốt ve, ướm hỏi, “Kể cả em là nhân viên phục vụ của khách sạn năm sao, tuỳ tiện chiếm dụng phòng khách sạn cũng không việc gì nghiêm trọng chớ?”
“Thế thì mới đừng có lãng phí thời gian!” Hoàng tử điện hạ liếm liếm vành môi đỏ sậm, rồi mới kề sát vào tôi, rướn thân lên liếm lên yết hầu, hai tay thong thả cởi quần tôi ra. Thời điểm nó làm những động tác này, cứ đong đưa cái mông nó mãi.
Tôi cảm nhận được độ ấm từ cái lưỡi ẩm ướt của nó, cái loại cảm giác lúc ấm lúc lạnh này thật tê dại, tâm khảm bất giác cả kinh biết hôm nay mình đụng phải cao thủ rồi.
Tôi nhìn biểu cảm mắt mị như tơ của hoàng tử điện hạ, nó tách hai chân tôi ra, dùng đầu lưỡi khẽ chạm lên mặt sau của tôi, tôi nén không được bật thốt lên a một tiếng, cảm giác đầu lưỡi nó càng lúc càng chui vào bên trong, kể cả là kẻ đã từng trải vô số như tôi cũng dằn lòng không được mà to còi rên rỉ.
Đầu hoàng tử điện hạ vùi ở giữa hai chân giạng to của tôi ra sức liếm láp, tôi sướng đến độ sắp bay đến nơi, trong lòng cảm thấy ba nghìn đồng cũng thật là lãi quá đi mất.
Đang lúc tôi âm thầm tính lời, cửa sầm phát mở bung ra.
Một gã thô lỗ ngăm đen mặc đồ hải tặc xông vào, trên mặt gã đeo một cái bịt chột mắt kinh điển, con mắt còn lại lộ bên ngoài lạnh lẽo quét đường nhìn qua chúng tôi, cười khẩy nói, “Ta biết ngay tên rẻ rúng ngươi đói không nổi phải mò đi ăn vụng mà!”
Mẹ nó… Chuyện quái gì đây đấy hả…
Hoàng tử điện hạ mỏng manh hấp dẫn cuộn mình sang một bên, tôi đang ho húng hắng toan giải thích thì…
Cái gã hải tặc lại mở miệng, gã dữ dằn rít, “Anh bạn, nếu tên hèn hạ này đã thích bị thao đến thế, chẳng thà hai ta cùng nhau luân phiên cưỡng nó đi!”
“Ack…” Tôi thảng nhìn lướt qua thân dưới nhô cao cao, còn chưa kịp nói lời nào.
Hoàng tử điện hạ đã khóc sướt mướt như mưa đổ, van lơn không thôi, “Cầu xin các ngươi, đừng như vậy…”
Hải tặc đã không muốn phân bua gì nữa một tay túm chân nó tha đến, mạnh bạo giữ chặt nó, thế rồi rút phăng ruy băng trên người nó trói luôn nó ở thành giường, kế tiếp lại kéo tuột luôn cái quần trắng bó sát xuống, phơi bày thân dưới trần trụi của nó.
“Anh bạn, lại đè giúp!” Hải tặc thô bạo tách đùi hoàng tử điện hạ ra, làm cho nơi riêng tư của nó bại lộ hết dưới đèn thuỷ tinh.
Tôi thoáng do dự, đành phải giúp gã đè một bên đùi hoàng tử điện hạ.
Không ngờ là… Hải tặc, hải tặc cư nhiên móc ra một cái bút lông, dùng đầu bút lông vân vê khiêu khích phân thân hoàng tử điện hạ, sau đó dùng thân bút luôn tay thọc trong cái động đằng sau.
dương v*t hoàng tử điện hạ tức thời cứng thẳng, hải tặc lơ đi tiếng khóc van xin buông tha, chỉ cười