Hôm nay trời không có nắng, dòng sông mênh mông một thứ màu nâu xanh bí hiểm của rêu và thực vật dưới nước. Sông nước lợ nên không có quá nhiều loài sinh vật sống được mà chỉ có những sinh vật đặc trưng. Sáng sớm, trời vẫn còn nhuộm màu xanh xám, sương mù lảng bảng hai bên bờ, nhấn chìm mọi vật trong vẻ hư hư ảo ảo.
Thuyền có hai người chèo, cứ trôi nhè nhẹ đi. Vừa đi, ông Mười vừa kể chuyện:
"Tôi làm cái nghề vớt xác này cũng gần chục năm rồi, nhiều lúc cũng hãi, nhưng phải là cái duyên nên cứ làm, cứ giúp người. Xác người tầm 3-4 hôm là nổi, nhưng cũng có nhiều trường hợp xác bị mắc dưới sông hay trong xoáy nước chưa nổi ngay được. Phải giăng lưới ở cửa sông ngay từ ngày đầu thì tăng khả năng tìm thấy hơn. Thế nhưng mà mấy vụ tử tự thì hiếm khi thấy xác. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao...Thường thì là xác của những người đuối nước hoặc tự vẫn ở trên thượng nguồn trôi về dưới đây..."
Ông Lãng khẽ thở dài, nheo mắt.
"Thế có vụ gì ghê nhất mà bác từng làm chưa?"- Một người nhà ông Lãng cất tiếng hỏi.
"Ghê nhất có lẽ là vụ xác người trong xoáy nước ấy. Làm tôi hãi suốt mấy tuần không dám đi sông một mình nữa..."
"Như nào ạ?"
"Hôm đấy tôi đánh hàng lên chợ trên thành phố cả ngày, mệt phờ cả người. Mà không phải lúc nào cũng có tiền để bật thuyền máy chạy, hôm nào chở hàng nặng mà nhiều quá thôi. Thế là hôm đó tôi đánh hàng xong lại mướt mải chèo về. Chèo về đến gần cây cầu vào làng thì tôi thấy một thứ nhấp nhô vẫy vùng trong dòng nước. Bóng người đó cứ nổi rồi lại chìm xuống, cánh tay giơ thẳng lên trời vẫy vẫy tôi mong được cứu. Tôi nhìn cảnh đó thì cuống lắm, cái máu cứu người của tôi lại nổi lên. Thế là tôi chèo hết sức để kịp cứu người đó. Cứu người mà, chỉ cần chậm 1 tí thôi là không kịp nữa. Thế nhưng càng lại gần tôi lại càng thấy có sự lạ..."
"Lạ như nào cơ ạ?"
Ông Mười nói tiếp:
"Bóng người đó nhấp nhô lên xuống theo một nhịp cố định. Và sự thật đập vào mắt làm tôi ám ảnh đến giờ. Đến gần chỗ người đó, tôi phát hiện ra đấy là một cái xác, chứ không phải là người...Cái xác đó mở mắt trừng trừng, trông như vẻ là bất ngờ bị chết ấy, chứ không phải là nhảy tự vẫn hay gì...Tôi sợ lắm nhưng vẫn lấy gậy lưới ra quây vào, rồi định buộc theo thuyền kéo về. Cái xác người này rơi vào xoáy nước cứ lên cao rồi xuống thấp nên mới tạo cảm giác nhấp nhô vậy....Thế rồi tôi mắc vào tay kéo cái xác ra thì..."
Ông Mười nhắm mắt lại như hồi tưởng một ký ức đen tối.
"Cái xác chỉ có nửa thân trên thôi, ruột gan trương phềnh lòi hết ra ngoài. Nhìn cảnh đó tôi buồn nôn khủng khiếp nhưng vẫn phải làm. Điều kinh dị nhất là...rõ ràng ở xa...tôi thấy...cái xác đó có vẫy tay với tôi mọi người ạ...Vẫy tay lại gần ấy...Tôi sởn hết cả da gà..."
Câu chuyện mien man của ông Mười làm tôi nghĩ vẩn vơ rồi lim dim lúc nào không biết. Tôi cần phải tỉnh táo để nhìn đường sông hai bên. Thuyền đã đi được cả mấy chục phút rồi.
Chúng tôi rẽ vào từng con lạch nhỏ, từng nhánh nước của con sông, thế nhưng đi qua nhiều lạch nước tôi vẫn không thấy nơi đâu giống địa thế của bã trà, có các bãi đá rải rác và gần một căn nhà nhỏ. Lang thang lùng sục trên con sông gần hết cả ngày, chỉ ăn vội quýnh quáng vài miếng bánh mì mang theo, ai nấy đều mệt lử, thế nhưng chúng tôi không muốn bỏ cuộc.
Ông Mười chép miệng: "Đấy...xin lỗi gia đình chứ...Xác người tự vẫn khó tìm lắm...Dường như người ta cũng không muốn cho mình tìm hay sao ấy..."
Chúng tôi quay thuyền trở về vì đi hết đến cửa sông cũng không thấy gì. Ông Lãng đăm chiêu ra chiều đau khổ lắm. Tôi cũng dấy lên nghi ngờ. Trước giờ tôi bói bã trà hiếm khi lệch đi đâu được.
Bóng chiều dần buông xuống hòn đảo sừng sững bên cạnh. Lác đác vài bóng chim biển bay ra ngoài khơi bắt cá. Ánh mắt tôi trôi dọc theo bãi cỏ rậm rì ven sông.
Bỗng "Soạt" 1 cái, một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện phía bên phải bờ sông, làm dao động đám cỏ cây ở đấy. Trong lúc đám cỏ vạt đi chốc lát, tôi thoáng nhìn thấy ánh nước loang loáng
"Dừng! Dừng lại..." Tôi nói lớn. "Bác lái ơi, rẽ thuyền sang phải hộ cháu! Nhanh lên!"
Mọi người ngơ ngác không hiểu gì nhưng cũng làm theo.
Con thuyền tấp vào đúng điểm tôi nhìn thấy chuyển động đó. Tôi run run lấy tay vạt bớt lớp cỏ um tùm.
Một lạch nước nhỏ hiện ra, không quá lớn, nhưng đủ để thuyền đi vào. Tay tôi run run. Chúng tôi đã bỏ lỡ lạch nước này. Có lẽ bóng người vừa rồi đã chỉ dẫn cho tôi?
"Chắc đám cỏ mọc che mất lối vào..." Mọi người nói.
Bác Mười khéo lái thuyền vào bên trong. Đây là một con lạch với mực nước trung bình, thế nhưng bên dưới lại rất nhiều bãi đá ngầm. Bác Mười lái thuyền đi khó khăn với những tiếng lục cục khô khốc vang lên mỗi khi thuyền va phải đá. Trong hình ảnh bã trà miêu tả, con lạch chúng tôi cần tìm cũng có những bãi đá rải rác.
Càng tiến sâu vào trong, cỏ càng rậm rạp. Thế nhưng tôi không thấy căn nhà đâu.
"Không biết ở đây có căn nhà nào không nhỉ...." Tôi lẩm bẩm. Tôi mong chờ dáng hình của một ngôi nhà, hoặc một chiếc chòi cũ kĩ nào đó.
"Kia chả phải nhà à...Nhưng mà không giống nhà thường cho lắm..." Một thanh niên chỉ tay về phía trước.
Tôi nhìn theo hướng đó, phải nheo mắt mới nhận ra. Nổi lên trên đám cỏ rậm rì là