"Quà của em, không biết em thích gì nên anh tự thiết kế món đồ này cho em " khi hai người lên xe, Yến Tri Mộ đưa món quà bản thân tự chuẩn bị cho cậu.
Là một chiếc hộp nhạc, bên trong quả cầu pha lê là một đám mây cầu vồng, trên đó có một người đang ngôi vui vẻ nhìn bầu trời phía trên.
Dưới đáy hộp còn khắc tên của cậu.
"Thật đẹp " Cậu thật sự rất thích món quà này, nhìn thôi cũng biết anh tận tâm đến thế nào.
Nghĩ lại bản thân chỉ mua có mỗi cái khăn choàng cổ hình như không đủ thành ý cho lắm.
"Em thích là được " Nhìn cậu cười vui vẻ, Yến Tri Mộ cảm thấy như được hồi đáp, bận rộn mệt mỏi đều tan biến.
"Em cũng chuẩn bị quà cho anh, nhưng để trên xe của em rồi.
Hay là bây giờ em quay lại lấy cho anh nhé " Mặc dù cảm thấy không đủ dụng tâm nhưng cậu vẫn muốn đưa quà giáng sinh cho anh.
"Không cần, tuyết rơi dày rồi bên ngoài lạnh, hôm khác đưa cho anh là được.
"Yến Tri Mộ kéo cậu lại.
Bên ngoài lạnh vậy anh không nỡ để cậu ra.
"Lạc Lạc, có chuyện này....!anh cảm thấy bản thân mình đã thích em, là dạng thích muốn tìm hiểu muốn trở thành người yêu.
Tuy hơi đường đột nhưng mà..anh muốn nói với em..anh thích em.
" Yến Tri Mộ không muốn để lâu nữa, anh muốn tỏ tình với cậu.
muốn được theo đuổi cậu, khoảng thời gian không gặp gần đây anh mới biết thích một người nhưng không được gặp khó chịu đến chừng nào.
Lạc Du Nguyên ngạc nhiên đang định trả lời thì Yến Tri Mộ đã cướp lời trước
"Em...em không cần trả lời đáp ứng hay từ chối.
Anh chỉ hy vọng em cho anh một cơ hội theo đuổi em là được "
Yến Tri Mộ sợ sẽ bị từ chối.
Đứng trước người thương thì ra anh cũng nói lắp, lo lắng như vậy.
"Em cũng không nói mình sẽ từ chối mà, em cũng thích anh" Cậu có chút bối rối, nhưng vẫn nói ra lời thật lòng, hình như cậu bị anh làm cảm động rồi, có chút thích anh rồi.
"Em...!em nói thật sao " Những lúc như thế này IQ lẫn EQ của ngài Yến lại thấp đến đáng thương.
"Anh không nghe thì thôi, em không nói nữa " Lạc Du Nguyên ngượng ngùng quay đầu đi.
Đã hai mươi chín tuổi nhưng vẫn bị nói cho phát ngượng.
"Em đừng chối, anh nghe rõ lắm, em nhận lời anh rồi không cho em nuốt lời đâu" Yến Tri Mộ cười hạnh phúc nói.
Giữa mùa đông lạnh giá, tìm được chân ái, trái tim như được sưởi ấm.
Ấm áp và hạnh phúc.
"Đi cẩn thận nhé "
Yến Tri Mộ vừa về thì ngày hôm sau lại phải bay đi nước khác, công việc cuối năm bận rộn quá.
Nhưng lần này khác biệt, lần người người anh yêu đã ra tiễn anh đi, không phải cô đơn như những lần trước trong quá khứ nữa.
"Được, em còn một buổi chụp hình hôm nay đừng đến trễ, để Trọng Tiến đưa em đi, anh đã dặn trợ lý Lâm sắp xếp yên tâm buổi chụp hình hôm nay không phải lo.
" Yến Tri Mô đi nhưng vẫn lo trước lo sau cho người yêu.
Lạc Du Nguyên dù sao cũng là ngôi sao, nếu gặp gì bất trắc cũng không tốt.
"Em biết rồi, em sẽ nhắn tin cho anh thường xuyên.
Bái bai"
Lần đầu tiên cậu mới biết luyến tiếc một