"Có cần làm vậy không"
"Đương nhiên cần, tuy chúng ta không tranh phiên vị nhưng để up nồi như vậy sẽ ảnh hưởng đến duyên qua đường của em "Lý Sanh lên tiếng, vừa giải quyết vừa kéo thêm nhiệt cho cậu ngu gì mà không làm.
Lạc Du Nguyên cũng không có ý kiến, cậu cũng không quan tâm nhiều.
Ngược lại càng mong chờ hôm nay vì hôm nay anh sẽ đến tham ban.
Yến Tri Mộ sau khi kết thúc toàn bộ công việc ở công ty liền thay đồ đến đoàn phim, cũng dặn trợ ký mua trà sữa và bánh ngọt và bao lì xì, chính thức đi tham ban người yêu bé nhỏ.
"Yến đạo, tôi rất ngưỡng mộ anh, anh là thần tượng của tôi " Phùng Châu khi biết Yến Tri Mộ đến tham ban đoàn phim vào ngày cuối cùng của năm đã kích động đến muôn khóc.
Gặp được thần tượng là may mắn cờ nào.
"Mọi người vất vả rồi" Yến Tri Mộ trò chuyện cùng Phùng Châu cũng không quên liếc nhìn Lạc Du Nguyên vừa đi ra.
Cậu vừa trang điểm xong cho cảnh cuối ngày hôm nay, Đô Nhất Nhất có một mái tóc đen được cắt ngắn gần như là mái ngố dù vậy Lạc Du Nguyên với tạo hình này vẫn vô cùng đẹp.
Không gân guốc như hồi ở Thời Quang, tạo hình này của Lạc Du Nguyên vừa trẻ trung lại vừa có phần ngốc ngốc, cậu mặc áo sơ mi trắng quần âu dài, bên ngoài mặc áo khoác màu kem rộng thùng thình.
"Anh Yến"
Lạc Du Nguyên vừa ra liền chào hỏi.
Phùng Châu biết hai người là bạn sau khi quay Thời Quang, nếu không Yến đạo nào đến đpl bé nhỏ này tham ban chứ.
Liền rời đi chuẩn bị cho cảnh quay này.
"Tạo hình này của em dễ thương thật" Yến Tri Mộ nhìn cậu.
"Đô Nhất Nhất vốn rất đáng yêu mà.
Còn một cảnh nữa thôi đợi em nhé.
"
"Được
Yến Tri Mộ ngồi trên ghế nhìn Lạc Du Nguyên hóa thân vào Đô Nhất Nhất đang vì một án kiện mà lần đầu tiên đối mặt với những cảm xúc kỳ lạ.
Cậu gỡ bức tranh hoa hướng dương xuống, vụng về dán bức thư của bị cáo lên tường, tựa như đang nhắc nhở bản thân phải kiên định trên con đường luật sư của mình, là một luật sư vì sự công bằng, vì chính nghĩa và vì công lý.
Khiến cho bản thân không quên được ước định của bản thân
"CẮT"
Cảnh quay này quay một lần liền thông qua, cũng kết thúc công việc ngày hôm nay, chính thức được nghỉ tết.
"Cảm ơn mọi người, nghỉ tết vui vẻ, năm mới tốt lành"
Lạc Du Nguyên cảm ơn từng nhân viên một, Lâm Liêu cũng sớm giúp cậu chuẩn bị lì xì cho nhân viên.
Đợi khi lên xe ra về cũng là gần chiều.
"Em được nghỉ tết rồi "Cậu ngồi bên ghe phụ lái vui vẻ nói, dựa lưng vào ghế thoải mái nhắm mắt "Thật muốn làm sâu lười quá đi "
"Vậy fan của em sẽ khóc thét, bất quá anh lại thích, em ở bên cạnh anh không đi đâu hết, nếu không anh 24 tiếng tiếng đều sẽ nhớ em " Yến Tri Mộ vừa lái xe ánh mắt đầy cưng chiều nói.
"Dẻo miệng, miệng anh càng lúc càng ngọt " Cậu tuy là nói vậy nhún vẫn không giấu được hạnh phúc trong mắt.
"À, em muốn nấu cơm tất niên, chúng ta đi mua đồ nhé "
"Được"
Hiếm khi có thời gian rãnh, hôm nay cũng là ngày cuối cùng của năm, hai người liền tận dụng thời gian cho bản thân.
Đây là lần đầu tiên cậu đến nhà của Yến Tri Mộ.
Căn biệt thự hai tầng theo phong cách châu âu nằm ở khu đông phố Vương Quy.
Trước nhà là một khoảng sân vườn rất tao nhã.
Vì Yến Tri Mộ không thích có người ngoài đến nên cũng chỉ có giúp việc mỗi ngày