(Tiên liêu giả tiện(先撩者贱): chỉ những kẻ khơi mào tranh chấp, xâm phạm lợi ích của người khác, ra tay đánh người trước mà không nói lý lẽ hoặc là nói lý lẽ không lại rồi ra tay đánh người, cuối cùng tự nhận quả đắng, nói chung là gieo gió gặt bão.)
Nhưng Mục Từ Túc chờ đến tám giờ tối vẫn không chờ được người.
Nhà Lục Tiêu đã xảy ra chuyện, hay là nói, từ lúc anh đặt chân vào thành phố này, khối u ác tính tồn đọng đã hoàn toàn bùng phát.
Buổi trưa, một người khách đến quán cơm của nhà họ Lục ăn cơm, lúc chuẩn bị tính tiền thì phát hiện cái ví để trên bàn không cánh mà bay. Lẽ ra đây chỉ là chuyện nhỏ, một quán cơm nhỏ bình thường thì không thể nào kiểm soát được chuyện ăn cắp, hơn nữa khách khứa lui tới phức tạp nên càng khó mà điều tra rõ.
"Không được thì báo cảnh sát đi!" Sau khi tìm kiếm một hồi lâu nhưng vẫn không tìm được, còn nghe khách nói toàn bộ giấy tờ quan trọng đều để trong đó, cha mẹ Lục Tiêu lập tức đề nghị nhờ cảnh sát giúp đỡ.
Mà người khách này cũng đồng ý.
Đáng ra chuyện sẽ kết thúc ở đây nhưng ông trời lại trêu ngươi, vị khách đó sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, hắn trực tiếp đăng nhập vào ứng dụng đánh giá quán ăn, đăng hình ảnh quán cơm này lên, còn kèm theo dòng chữ "Có một tên trộm trong quán nhưng chủ quán lại chối đẩy trách nhiệm, cầu xin mọi người giúp tôi tìm."
Nhưng ẩn ý trong dòng chữ này không hề đơn giản, giống như bức hình mà hắn đăng lên ứng dụng lại chụp trúng Lục Tiêu vừa mới đi học về, hơn nữa tay của cậu lại tình cờ đặt lên cái bàn đã để cái ví tiền.
Mọi chuyện bỗng trở nên vi diệu.
"Có phải cậu bé này trộm không? Ánh mắt lấm la lấm lét, giống như có tật giật mình." Rất nhanh đã có người bình luận suy đoán, mà những bình luận hùa theo càng lúc càng nhiều.
Mấu chốt là vị trí đặt ví tiền cũng quá tình cờ. Chính bản thân hắn không nhớ gì trong lúc ăn cơm, nhiều người qua đường đều để lại bình luận như vậy, hắn cũng cảm thấy Lục Tiêu chính là kẻ trộm, dứt khoát sửa lại dòng chữ đánh giá.
"Tôi nói ví tiền của mình bị mất và không thể tìm lại được! Thì ra là do con trai của chủ tiệm ăn trộm! Đúng là xấu xa cả nhà mà!"
Lúc này, ứng dụng đánh giá vẫn còn trong thời đại mọi người thường hay a dua hùa theo những tin tức không biết thật hay giả, vì thế trong phút chốc, bài đăng của vị khách kia trở thành tiêu đề nóng bỏng. Những người sống gần nhà của Lục Tiêu cũng mò đến bình luận trong bài viết này.
"Trời ạ, tui thấy nhà này hiền lành dễ mến lắm mà, họ dám làm như vậy sao?"
"Haizz, đúng là không thể nhìn một người qua vẻ bề ngoài được, trông thật thà chất phác thế kia mà, đúng là nhìn không ra."
Hơn nữa còn có một bình luận trông có vẻ hiểu rõ nhà Lục Tiêu đã trực tiếp nói thẳng "Hình như đây là đứa trẻ lúc trước học ở Quảng Châu bị bắt vì tội ăn cắp."
Cho nên quả nhiên là nó ăn trộm!
Rõ ràng không có chứng cứ nhưng vô số lời đồn đãi lại vô tình đổ mọi tội lỗi lên đầu Lục Tiêu. Chiều hôm đó Lục Tiêu đang học trong trường thì có hai vị cảnh sát mặt đồ bình thường đến dẫn cậu đi với danh nghĩa là trợ giúp điều tra. Nhưng sau khi Lục Tiêu rời khỏi lớp, học sinh trong phòng liền xúm lại xì xào bàn tán một từ – Ăn trộm!
Chẳng khác gì lúc còn ở cái trường trung học quốc tế địa ngục đó.
Bảy giờ tối vốn là thời gian bận rộn nhất trong ngày của các quán ăn, vậy mà hôm nay ở nhà họ Lục lại im lặng đến nghẹt thở.
Sau khi Lục Tiêu được cha mẹ đón từ đồn cảnh sát về nhà, cậu lập tức vào phòng lặng lẽ mở sách ra làm bài, giống như chuyện chiều nay không liên quan gì đến cậu cả.
Nhưng mẹ Lục Tiêu không cầm nổi nước mắt.
"Sao lại cuộc đời này lại khốn nạn như vậy?" Cô thật sự không hiểu. Đánh đổi tất cả để đến đây bắt đầu lại từ đầu, nhưng lại là một bắt đầu nặng nề đầy u ám.
"Một lũ súc sinh, bây giờ chúng có thể ăn ngon ngủ yên đến trường học tập, đúng là đại thiếu gia đại tiểu thư có khác, nhà chúng ta đã gây nên tội tình gì cơ chứ, không thể để thằng bé yên ổn sống qua ngày được sao." Mẹ Lục Tiêu đang trên bờ vực sụp đổ.
"Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, nếu không được... Chúng ta lại dọn đi nơi khác!" Cha Lục Tiêu khuyên vợ mình, nhưng mẹ Lục Tiêu lại không chịu đựng được nữa.
"Dọn, dọn, dọn đi đâu đây!" Cô cũng biết chồng mình cũng buồn bã không kém, không có ý giận cá chém thớt, nhưng... Nhưng cô thật sự không thể chịu nổi. Vì oan ức của con trai, vì cuộc sống quá đỗi khó khăn này.
Thậm chí trong thoáng chốc, cô hận không thể cầm dao đi liều mạng với những kẻ đó.
"Đi ngủ trước đã." Cuối cùng, mẹ Lục Tiêu cũng khóc đến lặng người. Cô lảo đảo đứng dậy định về phòng nghỉ ngơi. Ngày mai có việc của ngày mai, dù cho người không ra người quỷ không ra quỷ đi chăng nữa thì cuộc sống cũng sẽ tiếp tục trôi qua, dầu gì một nhà ba người còn ở bên nhau là may mắn lắm rồi.
Mẹ Lục Tiêu tự an ủi mình xong rồi tắt đèn phòng khách. Nhưng lúc cô ngả lưng nằm xuống thì phát hiện ở đầu giường có gì đó không đúng, hình như thiếu thiếu cái gì.
"Sao vậy?" Cha Lục Tiêu hỏi cô.
"Không biết nữa." Mẹ Lục Tiêu im lặng một lát rồi đột nhiên hỏi "Thuốc hạ huyết áp của em đâu?"
Ngay sau đó hai vợ chống đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc cũng phát hiện từ lúc về nhà đến giờ không thấy Lục Tiêu ra khỏi phòng.
Nguy rồi! Hai vợ chồng luống cuống chạy tới phòng của con trai, phát hiện cửa bị khóa trái, họ lập tức đá văng cửa ra thì thấy Lục Tiêu nằm trên giường trong bộ dáng hôn mê bất tỉnh, hơn nữa trong tay cầm lọ thuốc hạ huyết áp còn non nửa.
"Đi, đi, đi bệnh viện, nhanh lên! Gọi 120!"
.
.
.
Chỉ có thể nói là phước lớn mạng lớn, mặc dù Lục Tiêu nuốt nhiều thuốc nhưng phát hiện kịp thời, nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm, mà cha mẹ Lục Tiêu ngồi đợi ngoài phòng cấp cứu gần như đã tuyệt vọng.
Bọn họ cũng biết Lục Tiêu là bị đám người đó dồn đến chỗ chết.
Con người sinh ra có cái lưỡi chính là để nói lời hay ý đẹp. Còn Lục Tiêu thì lại bị tàn nhẫn cướp mất quyền ngôn luận của mình.
Không phải bạn biện giải bạn bị oan, mà là tôi cảm thấy bạn có bị oan hay không. Lần đầu tiên bị vu khống là ăn trộm cũng không có bằng chứng xác thực như video hay hình ảnh gì. Nhưng lần thứ hai lại bị vu oan nữa, cho dù oan ức hơn cả Đậu Nga nhưng những lời đồn đãi này đủ để dìm chết một người. Mà năm nay Lục Tiêu chỉ mới mười bảy tuổi thôi, không còn là cái tuổi dễ quên như hồi còn ba, bốn tuổi. Lần này may mắn thoát chết, nhưng lần sau thì sao? Cho dù lần sau có bị nữa thì ai dám đảm bảo sẽ không có chuyện gì?
Mẹ Lục Tiêu tự hỏi lòng mình, cố gắng cứu Lục Tiêu sống lại chính là để thằng bé tiếp tục bị vu oan sao?
"Mau gọi cho luật sư kia, gọi ngay bây giờ!" Mẹ Lục Tiêu run rẩy lấy tờ danh thiếp đã nhăn nhúm tự bao giờ của Mục Từ Túc ra "Không phải anh ta có thể nộp đơn kiện bạo lực học đường sao? Ông xã, chúng ta, chúng ta cũng kiện đi, cho con trai... Cho thằng bé một cái công bằng!"
Vì vậy, lúc Mục Từ Túc đến bệnh viện, người đầu tiên anh nhìn thấy là Lục Tiêu vừa mới tỉnh lại nhưng vẫn cúi đầu im lặng như bao ngày, với cả cha mẹ Lục Tiêu ngồi bên mép giường lặng lẽ rơi lệ.
"Luật sư Mục, nếu anh có thể giúp con trai tôi rửa sạch oan khuất, tôi đồng ý ra tòa làm chứng!" Mẹ Lục Tiêu nhác thấy Mục Từ Túc liền vội vã chạy tới, hơn nữa còn nói ra điều kiện của mình.
Mặc dù đây là bước chuyển ngoặt quan trọng đối với vụ án của Kiều Tây nhưng lại khiến anh bộc phát những cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Anh quay đầu nhìn thiếu niên nhợt nhạt nằm trên giường, trong lòng không có bất kỳ niềm vui sướng nào.
Bởi vì công bằng vốn không nên đánh đổi bằng mạng người.
.
.
.
Năm phút sau, Mục Từ Túc nghe xong đầu đuôi sự việc, vừa cẩn thận hỏi những chi tiết đáng chú ý, sau đó anh mở ứng dụng đánh giá quán ăn xem bài đăng của vị khách kia.
"Tôi có hai giải pháp, tùy thuộc vào hai người muốn chọn cái nào." Đầu tiên Mục Từ Túc tìm kiếm cách giải quyết.
"Giải pháp thứ nhất chính là tôi có thể lấy danh nghĩa luật sư gửi công văn đến bộ phận pháp chế của ứng dụng, với lý do bịa đặt vu khống, yêu cầu chủ ứng dụng xóa bài đăng, người đăng bài phải đứng ra giải thích rõ và xin lỗi. Giải pháp này tương đối nhanh gọn lẹ."
(Bộ phận pháp chế: là một bộ phận có chức năng đảm bảo về mặt pháp lý cho doanh nghiệp, giúp cho người quản lý và doanh nghiệp hoạt động trong hành lang pháp lý an toàn.)
"Nếu người khách đó không muốn thì sao?" Mẹ Lục Tiêu nhớ đến vẻ mặt của vị khách kia, không nghĩ giải pháp này là khả thi.
"Vậy thì chọn giải pháp thứ hai, trực tiếp truy tố, không cần khởi kiện vụ án dân sự, mà là truy tố hình sự."
"Tội xúc phạm danh dự người khác, khiến người bị hại tự sát là có thể nộp đơn tự khởi tố vụ án hình sự. Đồng thời, việc xem xét và thụ lý của án hình sự khác