(Gạt mây gặp sương mù, ý chỉ vẫn chưa thể nhìn thấy được sự thật).
Vào năm Phó Chiêu Hoa sống lại, cậu chỉ mới có 26 tuổi, ba mươi năm sau cũng chỉ được 56 tuổi, nếu mẹ Phó Chiêu Hoa đủ khỏe mạnh thì phần lớn sẽ sống tới từng tuổi đó.
Vất vả lắm đứa con trai út mới tỉnh lại nhưng lại phải một lần nữa người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Mục Từ Túc đã nhiều lần trải qua nỗi đau mất người thân, làm sao có thể nhẫn tâm để mẹ Phó Chiêu Hoa chịu nỗi đau này?
Dù sao trong lòng Mục Từ Túc, Phó Chiêu Hoa là người mang đến cho anh hy vọng, là ân nhân cứu mạng anh.
Cho dù thiên đạo ràng buộc hai người lại với nhau, nhưng cuối cùng Phó Chiêu Hoa là người đã đồng hành bên cạnh Mục Từ Túc vượt qua những tháng ngày khó khăn đó.
Chia đều sinh mạng chẳng có ý nghĩa gì cả, anh có thể giao nửa cuộc đời còn lại của mình cho Phó Chiêu Hoa. Mục Từ Túc chỉ có một thân một mình, những gì anh có thể cho cậu cũng chỉ là quãng thời gian còn lại của mình thôi.
"Mục Từ Túc đã sự sát. Đáng tiếc, hiếm có một luật sư nào tận tâm và khéo léo như vậy."
Đây là lời nhận xét của anh hai Phó Chiêu Hoa dành cho Mục Từ Túc, còn Phó Chiêu Hoa thì ngơ ngẩn nhìn bảng báo cáo trong tay, mãi đến một lúc lâu sau mới tỉnh người lại.
Tất nhiên là cậu biết Mục Từ Túc tài giỏi, thậm chí cậu còn biết Mục Từ Túc không chỉ thông thạo luật pháp trong nước, mà còn am hiểu luật pháp của nhiều quốc gia khác, bao gồm cả những quốc gia nhỏ ít được người biết tới.
Nhưng như vậy thì sao? Dù tài giỏi đến thế nào đi nữa thì Mục Từ Túc đã không còn, thậm chí cậu còn không thể gặp mặt anh lần cuối cùng.
Khi Phó Chiêu Hoa còn làm hệ thống, cậu đã từng tưởng tượng vô số lần bản thân trở lại thân thể và tự mình đi ra ngoài tìm anh. Chỉ một điều duy nhất mà cậu không nghĩ tới là sau khi tỉnh lại, nơi cậu đến lại là phần mộ của Mục Từ Túc.
Phần mộ của anh trông lẻ loi cô quạnh, không được đặt bên cạnh mộ cha mẹ mình. Những vị sư huynh sau khi theo Mục Từ Túc về Yến Kinh không được bao lâu thì lại lục tục rời khỏi, thậm chí còn không kịp thắp cho anh một nén nhang.
Phó Chiêu Hoa cẩn thận chạm vào bia mộ, chỉ cảm thấy bản thân quá vô dụng.
"Vậy thì em đã làm gì để anh sống lại?" Cuối cùng Mục Từ Túc cũng tìm về được kí ức, anh nhìn Phó Chiêu Hoa trước mặt thoáng như cách cả một đời người.
Hai mắt Phó Chiêu Hoa từ từ đỏ lên, cậu ôm chặt lấy anh "Em không hề nói bậy, em thật sự biết huyền học."
"Lúc trước xảy ra chuyện là vì em vi phạm quy tắc của thiên đạo, thế nên phải nhận trừng phạt. Nhưng dù sao em cũng đã làm hệ thống cho anh mấy năm nên ít nhiều có thể nắm được vài quy tắc, vì thế em đã giao dịch với thiên đạo."
"Cho anh sống lại."
"Em dùng gì để giao dịch?"
"Em sẽ không còn kiếp sau, mặc dù không ảnh hưởng đến tuổi thọ nhưng phải chịu một đời bệnh tật. Cho dù là mùa hè em cũng sẽ cảm thấy lạnh lẽo. Hơn nữa, mỗi lần trở trời trở gió thì sự trừng phạt còn nghiêm trọng hơn trước nhiều."
Mục Từ Túc đột nhiên nhớ đến lần đó Phó Chiêu Hoa giúp người bói chữ, sau đó sắc mặt cậu tái nhợt đáng sợ, thoáng chốc trong lòng anh bỗng đau nhói.
"Tại sao?" Mục Từ Túc không hiểu. Đời trước Phó Chiêu Hoa là hệ thống của anh, vốn là giúp đỡ anh vô điều kiện, giúp anh báo thù. Cuối cùng anh tự sát là vì trả ơn cậu. Huống chi, cho dù không có chuyện của Phó Chiêu Hoa thì anh cũng sẽ không sống được lâu.
Lời nói mang nặng ám chỉ của người đàn ông kia như ác mộng ám ảnh anh không rời, làm anh mỗi đêm không thể chợp mắt.
Cho nên tại sao Phó Chiêu Hoa lại làm như vậy? Vì anh? Đáng giá không?
Nhưng câu trả lời của Phó Chiêu Hoa lại làm trái tim Mục Từ Túc đau đớn.
"Anh ơi, em yêu anh." Phó Chiêu Hoa nhìn thẳng vào mắt Mục Từ Túc, trịnh trọng nói ra từng chữ "Với anh, thế giới của anh rất nhỏ, những gì thầy anh làm cho anh thì anh xem đó là tất cả thế giới của mình. Nhưng với em, thế giới của em rất lớn, có người nhà, có bạn bè, nhưng duy nhất không thể thiếu anh."
"Em không có ý mưu tính anh, em chỉ là sợ không đủ thời gian. Thời Cẩm tốn mấy năm trời mới để anh chấp nhận hắn, em sợ em không đủ tốt để anh thích em, không thể để anh ở lại vì em. Em cũng sợ anh bị lún quá sâu, không còn niệm tưởng gì nữa, một đao giết chết mình."
"Vì thế em không còn cách nào khác nên mới phải làm như vậy. Em biết anh mềm lòng, anh không nỡ để người khác chịu khổ, cho nên em đã thi vào ngành luật, nhảy cấp tốt nghiệp trước thời hạn, tiến vào làm ở Trung tâm viện trợ pháp luật, cưỡng ép làm trợ lý của anh."
"Em..." Phó Chiêu Hoa thở hổn hển như không thể nói tiếp, cuối cùng vẫn là nói ra câu đó "Anh ơi, đừng rời khỏi em..."
Mục Từ Túc sững sờ nhìn cậu, một tiếng 'anh' của Phó Chiêu Hoa như vượt khỏi không gian và thời gian, để Mục Từ Túc trở lại khoảnh khắc hai người gặp nhau lần đầu ở đời trước.
"Đừng gọi tôi là kí chủ, nghe giọng của cậu còn trẻ hơn tôi, gọi anh đi."
"Dạ... Anh."
"Anh đừng khó chịu, em sẽ luôn ở bên anh!"
"Anh cố chịu một chút, sẽ lập tức khỏe lên ngay."
"Anh ơi em thăng cấp rồi! Anh xem nè em có thể phát meme! ^_^"
"Anh giỏi quá đi, mới đó mà đã thông qua kì thực tập rồi sao?"
"Tên Thời Cẩm khốn kiếp này, nếu là em... Hừ, chắc chắn em sớm đã giết chết hắn! Anh đừng đau lòng vì hắn nữa, sau này em sẽ bảo vệ anh."
"Hôm nay anh vui không? Cuối cùng nhà họ Thời cũng đã ác giả ác báo!"
"Anh ơi anh nói gì đi, đừng làm em sợ."
"Anh khóc đi, cho dù thầy không ở đây, anh còn có em mà!"
"Anh ơi, đừng rời khỏi em."
Đây đều là những lời mà Phó Chiêu Hoa đã nói với anh ở đời trước, tiếc là lúc ấy Mục Từ Túc không nhận ra tình cảm ẩn chứa trong đó, vì vậy khi đó rốt cuộc trong lòng Phó Chiêu Hoa đã nghĩ gì mới van xin như thế?
Mục Từ Túc nhìn vẻ mặt lo lắng của Phó Chiêu Hoa, cuối cùng đưa tay ra đáp lại cái ôm của cậu.
Giọng nói của Phó Chiêu Hoa run rẩy vang lên bên tai Mục Từ Túc "Anh ơi, em