"Cô ấy là vợ của Thời Cảnh Xuân." Người nọ trả lời cô "Nếu cô có lòng thì đừng chen vào cuộc sống của Thời tổng nữa. Thời phu nhân là người tốt, ngài Thời là bất đắc dĩ xã giao vì công việc thôi. Đừng có phá hỏng tình cảm vợ chồng nhà người ta."
Thôi đi! Tên Thời Cảnh Xuân kia chẳng khác gì súc sinh, bất đắc dĩ chỗ nào! Hoa Phượng Xu rất muốn nói như vậy, nhưng ngẫm lại thì thấy bản thân không có tư cách gì để nói như vậy. Vì thế cô dứt khoát ngậm miệng, mở túi đồ ra xem.
Là một chiếc váy màu xanh, mang phong cách mơ mộng dễ thương mà các cô gái ở độ tuổi đôi mươi đều rất thích. Bên trong còn kẹp một tờ giấy có viết dòng chữ cố gắng lên.
Cố gắng vơ vét thêm nhiều tiền của bọn đàn ông à? Vị phu nhân này đúng là...
Hoa Phượng Xu cười nhạo, cuối cùng vẫn mặc bộ đồ cũ của mình đi về.
Quần áo rách nát dính bụi bẩn hiển nhiên không phù hợp để mặc đi ra ngoài, dọc đường đi có không ít người nhìn cô như nhìn sinh vật lạ, thậm chí còn có người chỉ chỉ trỏ trỏ. Nhưng Hoa Phượng Xu vẫn tỏ ra bình thản, chẳng qua bàn tay cầm túi đồ dần dần siết chặt lại.
Ai muốn sinh ra làm gái chứ? Nếu không phải cùng đường mạt lộ... Thôi, bán sắc bán thân đều đã bán sạch rồi, giờ khóc lóc biện bạch cho ai xem.
Quay lại vấn đề ban đầu, không phải cô không muốn mặc cái váy này, cũng không phải là không thích, mà là bản thân cô không xứng mặc nó.
Hoa Phượng Xu bặm môi nhớ lại những chuyện cũ, mãi một lúc lâu sau, cô mới ngập ngừng nói với Mục Từ Túc "Chuyện của nhà họ Thời không liên quan gì đến tôi, tôi cũng không nợ ai cả. Tôi phải về đây!"
Hoa Phượng Xu quay người rời đi, nhưng bước chân lại loạng quạng hốt hoảng, đôi mắt từ lâu đã không rơi lệ giờ đây từng giọt từng giọt rơi như mưa.
"Khóc cái gì mà khóc, có gì mà phải khóc chứ!" Hoa Phượng Xu định lấy tay lau mặt, nhưng cuối cùng lại lấy khăn giấy ra lau.
Khi đó cô bất ngờ nghe mấy người khách truyền tai nhau đồn đãi, nói rằng Thời Cảnh Xuân chơi lớn làm người vợ bị tổn thương dẫn đến sảy thai, sau đó cô đã âm thầm ra tay.
Trong khi vợ Thời Cảnh Xuân nằm bệnh viện dưỡng thương vài tháng, cô dùng hết kinh nghiệm của bản thân để giữ chân Thời Cảnh Xuân, không cho gã cơ hội về nhà, cô làm vậy cũng đã trả hết tình hết nghĩa.
Vì thế cô không nợ ai cả, không cần phải cảm thấy cắn rứt lương tâm. Cô phải đi về, tối nay chưa quá muộn, có lẽ vẫn còn có thể kiếm thêm chút tiền.
Hoa Phượng Xu thầm nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu. Thậm chí còn khó chịu hơn lúc bị gã cha tồi tệ kia bán làm gái phục vụ cho đám đàn ông chó má. Nhưng điều làm cô bước đi khó khăn hơn là Trác Tử Dung chạy tới nắm chặt tay của cô.
"Cô buông ra coi!" Hoa Phượng Xu quay đầu trừng Trác Tử Dung, tỏ vẻ nếu Trác Tử Dung không buông tay thì cô sẽ sống mái một phen với cô ta.
Nhưng Trác Tử Dung lại 'phịch' một tiếng quỳ xuống đất.
"Đứng dậy đi! Cô làm cái quái gì vậy?" Hoa Phượng Xu luống cuống.
"Cầu xin cô..." Trác Tử Dung nắm chặt vạt áo của Hoa Phượng Xu đến nỗi gãy mất hai cái móng. Dù vậy Trác Tử Dung vẫn không chịu buông tay, thay vào đó là nhìn Hoa Phượng Xu với ánh mắt van nài.
Cả đời của cô chưa từng hèn mọn như vậy. Nhưng điều này đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần Hoa Phượng Xu đồng ý giúp đỡ, cô không tiếc bất cứ giá nào.
Nhưng Hoa Phượng Xu đã gặp qua rất nhiều loại người, há có thể không hiểu Trác Tử Dung muốn gì. Nhưng cô không thể đồng ý được.
Cứ như vậy hai người giằng co với nhau khoảng mười phút, cuối cùng Hoa Phượng Xu chịu không nổi lảo đảo ngồi xổm xuống, gần như muốn quỳ gối bái phu thê với Trác Tử Dung.
"Trác Tử Dung, không phải là tôi không muốn giúp cô, mà là tôi không thể giúp được. Nhà họ Thời là một vũng nước sâu, tôi nhảy vào đó liệu còn mạng để đi ra không?"
"Tôi..."
"Cô là luật sư của cô đều là người học rộng tài cao mà, ít ra cũng phải biết bản thân là đang lấy trứng chọi đá với nhà họ Thời chứ! Với lại nếu hai người muốn làm gì thì bọn chúng cũng khó mà rửa sạch hiềm nghi. Nhưng tôi thì lại khác."
"Cái nghề này của tôi không đàng hoàng, hơn nữa còn dễ đắc tội nhiều người."
"Các người cũng bôn chen ngoài xã hội nên hẳn là hiểu rõ, tôi cũng vậy, hôm nay suôn sẻ thuận lợi nhưng không biết ngày mai sẽ đi về đâu."
"Tôi biết tại sao cô cắn chặt Thời Cảnh Xuân không tha. Cô ấy có ơn với cô, cô ấy cứu vớt đời cô, cô nguyện ý trả ơn bằng cả mạng sống, đó là nhân nghĩa của cô. Nhưng chuyện này đâu có liên quan gì đến tôi, cô không thể ép tôi đứng ra làm chứng cho các người được!"
"Cũng đừng cảm thấy tôi sẽ đồng tình, không thể nào. Các người chưa nghe qua câu kỹ nữ vô tình sao?"
"Tôi mẹ nó chỉ là gái điếm nhận tiền lên giường, cô tìm tôi thì có ích lợi gì chứ?"
"Không phải vậy đâu, cô..." Những lời này của Hoa Phượng Xu rất quen thuộc, đó là những lời mà Trác Tử Dung đã mắng chửi khi tìm tới nhà cô để đánh ghen. Trác Tử Dung lắc đầu quầy quậy, muốn giải thích. Nhưng Hoa Phượng Xu chặn hết mọi lời biện bạch của cô.
"Cô tha cho tôi đi! Tôi chỉ là kẻ tham sống sợ chết mà thôi."
"Đừng nói cái câu chỉ cần tôi nguyện ý giúp đỡ là có thể mắng chửi thế nào cũng được. Nhưng cô cũng phải biết, những năm qua kẻ đánh chửi tôi không ít, đâu chỉ riêng gì cô? Hơn nữa cô cũng đâu có lỗi gì với tôi! Là tôi mồi chài chồng người ta." Hoa Phượng Xu lý lẽ hùng hồn, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ đấu tranh dữ dội.
Lúc đầu Trác Tử Dung nắm chặt tay, nhưng sau đó dần dần buông lỏng ra.
"Xin lỗi." Cô nhỏ giọng nói rồi lầm lũi đứng dậy khỏi mặt đất. Có vài lời lúc đầu nói cảm thấy như là chuyện đương nhiên, nhưng bây giờ nghe Hoa