Theo như lời nữ cảnh sát đã nói, Mục Từ Túc vừa đến trước cửa đồn thì lập tức được cảnh sát phụ trách vụ án lần này mời vào.
“Luật sư Mục, lần này làm phiền anh rồi, chúng tôi cần anh cung cấp bằng chứng liên quan, nếu có thể chứng minh nguồn gốc thì càng tốt.”
“Có thể.” Mục Từ Túc nhanh chóng đưa bằng chứng cho cảnh sát, nhưng khi cảnh sát xem qua thì không khỏi chau mày.
“Ý anh là, Thời Cảnh Xuân không chỉ hãm hại mỗi mình Vinh Quân, mà còn có rất nhiều cô gái khác giống Vinh Vân?”
“Đúng, chính là như vậy! Cho tôi mượn máy tính của đồng chí.” May mắn là trước đó anh đã biết cách truy cập trang web, Mục Từ Túc nhanh chóng tìm ra trang web của Thời Cảnh Xuân, hơn nữa còn cho mọi người xem nội dung trên đó.
“Lũ súc sinh này!” Những cảnh sát ở đây đều còn trẻ, vừa nhìn thấy nội dung thì đã không chịu nổi mà mắng chửi.
Đúng là trong thời đại này, rất ít người biết đến SM là gì, nhưng đối với những người tương đối cởi mở thì vẫn có thể biết được đôi chút.
Ngược lại không phải là kỳ thị gì, dù sao cá nhân mỗi người đều có quyền sống và lựa chọn của riêng mình. Miễn sao một người thật sự là S và một người thật sự là M, một bên đánh một bên tự nguyện chịu đòn, không chơi ra mạng người hay gây tổn thương nặng thì chẳng có ai rảnh mà xen vào chuyện của người khác. Nhưng bây giờ những thứ trên trang web này lại hoàn toàn bất đồng.
Những kẻ ở đây rêu rao ‘Có tồn tại tức hợp lý’ này đơn giản là bọn chúng có máu biến thái và cuồng ngược đãi, cộng thêm có vấn đề về tâm lý. Bọn chúng nhân danh tình yêu hòng dụ dỗ những cô gái vô tội không có gia đình nương thân, sau đó từng bước dùng thủ đoạn ngược đãi chà đạp tôn nghiêm của các cô gái, cướp đi quyền làm người của bọn họ.
Cho dù là súc sinh thì cũng không thể nào làm tới mức này.
“Đi, đi kêu bộ phận kỹ thuật đến đây, cắt bỏ hết toàn bộ những bức ảnh trên trang web này xuống, lập tức tra ra thân phận của các cô gái trong đó, và cả vị trí hiện tại của họ. Lập tức phát thông báo phối hợp điều tra ở khắp các nơi, trong vòng hai mươi bốn tiếng, nhất định phải tìm cho ra những người bị hại!”
Tổ trưởng phụ trách vụ án nghiến răng ra lệnh, tất cả cảnh sát lập tức đi làm việc.
Bên phía bộ phận kỹ thuật, có vài cảnh sát nữ phụ trách lấy bằng chứng nhìn thấy mấy bức ảnh trên đó không khỏi đỏ mắt, ngay cả những cảnh sát nam kiên cường cũng phải bị những thứ đó làm cho nghẹt thở, khiến họ càng quyết tâm điều tra vụ án này tới cùng.
Nhưng không phải chứng cứ đặt sẵn trước mắt là có thể thuận buồm xuôi gió. Đối với bọn họ mà nói, khó khăn nhất không phải là không có chứng cứ, mà là vấn đề về thời gian.
Trong lòng ai cũng vô cùng sốt ruột như lửa đốt. Hai mươi bốn tiếng đồng hồ, nghe có vẻ ngắn ngủi nhưng đối với các cô gái đó mà nói, có thể còn dài đằng đẵng hơn cả một cuộc đời.
Thời gian sáu tiếng trôi qua trong chớp mắt, việc phân tích điều tra những bức hình của bộ phận kỹ thuật về cơ bản đã hoàn tất. Nhưng kết quả lại không đạt yêu cầu, chỉ tra ra được danh tính của 50% cô gái trong đó.
Số phần trăm còn lại, ngay cả thẻ căn cước cũng không có ghi hộ khẩu.
“Có vài gia đình nông thôn còn trọng nam khinh nữ, họ nghĩ sinh con gái chỉ tốn kém nên không ghi tên con gái vào sổ hộ khẩu.
“Không có hộ khẩu thì làm sao đi học được!?” Một vị cảnh sát trẻ tuổi không khỏi thốt lên, nhưng vừa nói xong thì lại chán chường cúi đầu.
Đi học, ngay cả sổ hộ khẩu còn không có tên, thậm chí còn nhẫn tâm đem bán, sao có thể cho con gái đi học được chứ!
Và lý do tại sao những cô gái bị ngược đãi trên trang web này không trốn thoát, không phải vì bất kì điều gì khác, là bởi vì họ thậm chí còn không biết chữ. Từ nhỏ đã sống trong loại gia đình như thế, bị tiêm nhiễm vào đầu bản thân là thường tiền hàng vô tích sự, nên cần phải biết ơn khi được cho ăn cho uống, sợ rằng các cô gái ngay cả chạy trốn còn không dám nghĩ đến.
Ở trên thế giới này, con người có thể hèn mọn đến mức độ nào?
Đội trưởng vuốt mặt nói tiếp “Đầu tiên phát thông báo danh sách những người đã được tra ra danh tính để cảnh sát địa phương ở các nơi lập tức xuất cảnh cứu người!”
“Vâng.” Đây là một công việc vô cùng áp lực. Từ sau khi Mục Từ Túc báo cảnh sát vì Nhị Nha, những vị cảnh sát vẫn luôn bận rộn chân không chạm đất. Bây giờ đã hơn mười tám tiếng, mọi người bao gồm cả Mục Từ Túc đều chưa có miếng cơm vào bụng, thậm chí nước cũng chưa uống.
Nhưng không ai cảm thấy vất vả cả, bởi vì trong mắt bọn họ, mạng người quan trọng hơn tất cả. Lãng phí một giây, những cô gái kia cách nguy hiểm càng gần thêm một bước.
Đây được coi là vụ ngược đãi lớn nhất Trung Hoa trong năm nay, số người liên quan ước chừng hơn một trăm người.
Bên phía Hào Thành vừa phát thông báo ra, các cục cảnh sát địa phương lập tức xuất phát.
Tại Vân Quý, nơi có phong cảnh non nước tuyệt đẹp, cục cảnh sát thành phố Vân Quý nhanh chóng theo bản tin ghi chép địa phương, đã đi điều tra suốt một đêm, cuối cùng tìm được một thôn nhỏ phía tây của Vân Quý.
Khác với ấn tượng nghèo nàn ban đầu, người dân trong thôn này dường như rất có tiền. Đặc biệt là ngôi nhà xây tầng lâu ở phía bên kia. Bọn họ gõ cửa đi vào, điều thứ nhất bọn họ làm chính là hỏi con gái nhà này đang ở đâu!
“Gả ra ngoài rồi!” Ông lão kia dụi mắt, trông có vẻ thờ ơ.
Cảnh sát kiên nhẫn nói rõ tình hình với ông ta, nhưng lại không có tác dụng gì, đã thế còn bị giễu cợt châm chọc.
“Gì cơ? Mấy người nói con rể tôi có vấn đề? Không thể nào, nó làm sao có vấn đề được?”
“…” Biết rõ tính mạng con gái đang bị đe dọa mà còn có thể nói một cách dửng dưng như vậy.