“Các người muốn làm gì!” Phản ứng đầu tiên của cậu mợ Bán Hạ là phản kháng. Nhưng cảnh sát đưa ra tội danh khiến họ rét cả người.
“Chiếm giữ bất hợp pháp nhà của người khác, chứng cứ xác thật, mời anh đi theo chúng tôi.” Cảnh sát còn nói thêm một câu “Người báo cảnh sát là luật sư của Trung tâm viện trợ pháp luật Yến Kinh, được ủy thác bởi cháu ngoại, người đang đứng tên căn nhà mà các người đang xâm chiếm bất hợp pháp.”
“Không phải vậy, các anh nghe tôi giải thích!” Cậu Bán Hạ nghe thế lập tức luống cuống, hơn nữa cũng chú ý đến ánh mắt của các đồng nghiệp, hắn ta vội vàng giải thích “Các anh đừng hiểu lầm, thằng cháu tôi nó nói bậy đấy ạ, chúng tôi đã được cho phép ở rồi, là em gái tôi cho phép.”
“Nhưng chủ nhà là cháu ngoại của anh, không phải em gái của anh! Hơn nữa cậu bé đã nói rõ ràng, các người là uy hiếp cậu bé nếu không giao nhà, không giả làm chứng cứ cứu cha dượng ra thì các người sẽ không trả tiền thuốc men cho mẹ cậu bé đang nằm viện. Không chỉ có vậy, luật sư cũng đã có bằng chứng về vụ bạo hành, đồng thời việc các người náo loạn tại bệnh viện cũng được camera giám sát ghi lại.”
“Đó là chuyện nhà chúng tôi, các anh trực tiếp bắt người như thế là không đúng!”
“Nói dài dòng với hắn làm gì!” Một cảnh sát khác sốt ruột chen vào “Để tôi nói rõ ràng với anh! Theo điều 40 của , nếu xâm phạp bất hợp pháp nơi cư trú của người khác thì sẽ bị giam giữ không dưới mười ngày và không quá mười lăm ngày, đồng thời phạt tiền không dưới năm trăm và không quá mười ngàn nhân dân tệ. Điều 45 của quy định, xâm phạm bất hợp pháp nơi cư trú của người khác sẽ bị phạt tù không quá ba năm hoặc là tạm giam.”
“Đặc biệt là anh có hành vi ép buộc người khác.”
“Tôi không có ép buộc, là bọn họ tự nguyện!”
“Còn chưa hiểu? Vậy tôi sẽ nói chi tiết cho anh. Nếu anh vào ở sau khi nhận được sự đồng ý của các thành viên gia đình hoặc người giám hộ, đúng là không thể cấu thành tội danh xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Tuy nhiên, nếu sử dụng phương pháp cưỡng chế buộc người khác đồng ý, trái với nguyện vọng thật sự của các thành viên gia đình hoặc người giám hộ, điều này sẽ ảnh hưởng đến việc cấu thành tội danh xâm nhập gia cư bất hợp pháp.”
“Trong trường hợp này, anh lại đe dọa cháu trai của mình, với lại cháu ngoại của anh cũng bày tỏ không đồng ý, cho nên bây giờ việc làm của anh chính là phạm pháp.”
“Được rồi, đừng đôi co nữa, mau đi theo chúng tôi!”
Bọn họ nói xong liền cưỡng chế mang cậu mợ Bán Hạ đi.
Lúc này ở bên phía căn hộ, bà ngoại Bán Hạ cũng bị cảnh sát nữ mang đi. Một lát sau, Mục Từ Túc và Bán Hạ đi lên lầu, nhưng vừa bước vào nhà, Bán Hạ không khỏi đỏ hoe mắt.
“Sao vậy?” Mục Từ Túc cúi đầu hỏi.
“Không có.” Cậu bé mím môi không nói.
Mục Từ Túc nhìn xung quanh ngôi nhà, bỗng chốc hiểu ý của cậu bé.
Bán Hạ nói không có là chỉ những món đồ mà mẹ cậu bé để lại trong căn nhà này, trong thời gian dài cậu mợ và bà ngoại ở đây, toàn bộ đều đã không còn.
Đi vào căn phòng quen thuộc, Bán Hạ cầm tay Mục Từ Túc và kể cho anh nghe những thay đổi trong đây.
“Lúc trước ở ban công nhỏ này trồng rất nhiều hoa, mẹ em rất thích hoa, nhưng sau đó thì không còn trồng nữa. Sau khi dọn qua nhà cha dượng cũng không trồng, bởi vì cha dượng không cho, nói là lãng phí tiền.”
“Còn ở đây, vốn không có đống trang sức bừa bộn này, mẹ em cũng giống mẹ Kinh Mặc, biết làm nhiều món đồ thủ công nhỏ xinh, đem trang trí khắp nhà trông rất ấm áp, rèm cửa sổ cũng không có dùng màu sắc xấu xí như vậy.”
Bán Hạ nhìn xung quanh, cậu bé càng nói đôi mắt càng đỏ, và điều khiến cảm xúc của Bán Hạ vỡ òa là khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ngủ.
Bàn trang điểm lạ lẫm, trong tủ quần áo treo đầy quần áo xa hoa lộng lẫy, và cả miếng giẻ lau nhỏ bị vứt trên sàn.
Đây là… Bán Hạ nhặt lên xem. Miếng vải dày và mềm, không giống như chất liệu mà những giẻ lau bình thường nên có. Sau khi mở miếng giẻ ra xem, có thể thấp thoáng thấy được mũi kim thêu long phượng ẩn dưới những vết dơ.
Đây rõ ràng là chiếc váy cưới mà mẹ đã mặc cho cậu bé xem khi còn nhỏ.
Đây là bảo bối duy nhất của mẹ cậu bé, và cũng là kỷ vật để mẹ tưởng nhớ cha. Nhưng những người này sao lại dám! Bọn họ sao lại nỡ làm như vậy?
“A!” Cảm xúc của Bán Hạ bùng nổ trong thoáng chốc.
“Đây không phải là đồ của mẹ tôi!” Cậu bé hung hăng vung tay gạt đổ tất cả đồ trang điểm đắt tiền xuống đất.
“Đây cũng không phải là nhà của tôi!” Chăn trên giường cũng bị ném xuống.
“Còn những thứ này nữa, đều không phải, vứt, vứt hết!” Cậu vé vừa khóc vừa đi tới trước tủ quần áo lôi hết đồ trong tủ vứt ra ngoài, nhưng vì sức lực có hạn nên kéo vài lần đều không rớt, cuối cùng cậu bé chỉ có thể ngồi bệt xuống đất, bụm mặt khóc nức nở.
Thật quá đáng, bọn họ thật quá đáng, Bán Hạ khóc vô cùng đau lòng.
Mục Từ Túc muốn ôm cậu bé nhưng lại bị ôm ngược trở về.
“Anh Mục, em muốn bọn họ ngồi tù!” Đứa trẻ trong lòng anh nói bằng giọng điệu tuyệt vọng và hận ý ngút trời “Cho dù là cha dượng hay bà ngoại và cậu, em đều muốn bọn họ phải ngồi tù!”
“Bọn họ lúc nào cũng ức hiếp mẹ em, nếu không phải vì họ, mẹ em sẽ không nằm viện như bây giờ.”
“Mẹ con em nhất định sẽ sống hạnh phúc đầm ấm bên nhau, ăn không ngon cũng không sao, không có quần áo đẹp cũng không sao, không thể đi vườn thú cũng không hề gì, cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần mẹ em khỏe mạnh là được.”
“Không sao không sao. Sau này em và mẹ sẽ sống bình yên hạnh phúc.” Mục Từ Túc vỗ lưng an ủi cậu bé.
Nhưng Bán Hạ lại lắc đầu nói “Sẽ không đâu, đã ba ngày rồi, bác sĩ nói nếu ngày mai vẫn không tỉnh lại…” Bán Hạ nghẹn ngào không nói nên lời. Mãi đến một lúc lâu sau cậu bé mới bình tĩnh lại “Xin lỗi, tại em đưa ra yêu cầu quá vô lý.”
Bán Hạ biết Nhà nước có luật pháp cố định, không phải cậu bé hy vọng những người đó vào tù là họ nhất định sẽ vào tù. Mặc dù Mục Từ Túc nguyện ý giúp đỡ cậu bé nhưng anh cũng là một luật sư tuân thủ luật pháp.
“Em xin lỗi.” Cậu bé thều thào nói lại lần nữa.
Nhưng Mục Từ Túc lại trịnh trọng cam kết với cậu bé “Anh nhất định sẽ khiến họ phải chịu trách nhiệm cho những việc mà họ đã làm. Bao gồm cả bà ngoại và cậu của em.”
“Anh Mục, chúng ta thật sự có thể để bọn họ ngồi tù sao?” Bán Hạ nhìn chằm chằm Mục Từ Túc với ánh mắt tràn ngập khát vọng.
Mục Từ Túc nghiêm túc gật đầu “Có thể.”
“Cám ơn.” Bán Hạ nghe thế cũng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng khẽ nhếch nở một nụ cười đầu tiên sau nhiều ngày tối tăm.
Một lát sau, tâm tình của Bán Hạ cũng dần bình ổn lại. Mục Từ Túc và cậu bé đi kiểm tra xung quanh nhà. Trước khi rời đi, Bán Hạ chỉ mang theo một chậu hoa nhỏ, bên trong là một cây bạc hà bị héo hơn phân nửa.
Đây là món đồ duy nhất thuộc về mẹ con cậu bé trong căn nhà này, nếu không phải chậu hoa quá nhỏ ít bị chú ý thì đã bị vứt đi rồi, mà cây bạc hà này cũng thật kiên cường.
Bán Hạ cẩn thận ôm chậu hoa vào lòng, sau đó quay đầu nhìn căn hộ xa lạ này. Cậu bé tin tưởng lúc quay về, nơi này sẽ hoàn toàn trở thành mái ấm chỉ thuộc về mẹ con cậu bé.
Giống như Mục Từ Túc đã nói, cuộc sống luôn sẽ trở nên tốt hơn. Nhà vẫn còn đó, mẹ cậu bé chắc chắn sẽ tỉnh lại.
Sau khi rời khỏi căn hộ, Mục Từ Túc đi tìm bộ phận chuyển giao tài sản của chung cư hỏi thăm một vài chi tiết về bà ngoại và cậu Bán Hạ khi còn sống ở đây. Lúc này anh mới dẫn Bán Hạ về bệnh viện.
Sau đó anh phải đi gặp Trác Tử Dung, nhưng vừa mới lấy điện thoại ra thì nhận được một số điện thoại lạ gọi đến.
“Xin chào, tôi là Mục Từ Túc.”
“Xin chào luật sư Mục, tôi là trợ lý mới của anh.” Đầu dây bên kia truyền tới giọng nam rất êm tai, nhưng giọng điệu mềm mại đặc biệt này khiến Mục Từ Túc cảm thấy giống như đã từng nghe qua.
Anh suy nghĩ một lát nhưng không nhớ ra mình đã nghe qua ở đâu, cuối cùng quyết định giao công việc cho vị trợ lý mới kia trước “Cậu sắp xếp lại những tài liệu tôi để trên bàn theo thứ tự thời gian. Sau đó tìm hậu cần yêu cầu đổi một kệ sách lớn