“Được, em sẽ đi gặp.” Mục Từ Túc lập tức đồng ý. nhưng bên phía sư huynh lại nhíu mày, tỏ vẻ vướng mắc.
Mục Từ Túc biết anh ta lo lắng cái gì “Không sao đâu sư huynh, em biết hắn tìm em là vì chuyện gì, em sẽ không bị lừa lần nữa đâu, chẳng qua là đi đến đó để hỏi một câu.”
Anh còn nhiệm vụ cần phải làm! Trước khi Thời Cẩm đền tội, dù sao cũng phải để gã tự miệng nói chuyện, nếu không sau này muốn nghe gã nói thì rất khó. Hôm nay chính là thời điểm tốt.
Nhưng lời an ủi này của anh vẫn không làm sư huynh yên tâm, ngược lại càng lo thêm.
Trái lo phải nghĩ một hồi, cuối cùng sư huynh tới đón Mục Từ Túc, muốn hộ tống anh đi.
“Anh không sợ chú, chỉ là sợ tên khốn Thời Cẩm kia lại làm ra chuyện gì khác thường.” Lúc học đại học, anh ta đã tận mắt thấy Thời Cẩm nổi điên như thế nào.
Bổ xuống một đao giống như mạng không phải của mình vậy, đừng nói Mục Từ Túc không thể không đồng ý thử hẹn hò với gã, mà cả phòng ký túc xá bọn họ cũng bị dọa trắng mặt.
Có điều khi đó còn trẻ tuổi, nhưng còn bây giờ, đừng nói Thời Cẩm tự sát, cho dù gã mẹ nó chết ngay trước mặt, anh ta cũng có thể bình tĩnh che mắt Mục Từ Túc và kéo anh đi.
Càng nghĩ càng tức, sư huynh siết chặt vô lăng, sau khi tới nơi thì không quên dặn dò “Đừng nói nhảm với hắn, phô khí thế lên tòa của chú ra cho hắn sợ chơi.”
Mục Từ Túc gật đầu “Chỉ cần em ở tòa, hắn sẽ không thể nào giảm nhẹ tội được.”
Mỗi một kẻ ở nhà họ Thời đều ăn máu thịt của người khác mới có được cuộc sống sung túc. Bây giờ là lúc để bọn chúng phải chuộc tội nghiệt!
.
.
.
Trong phòng thăm tù, sau nhiều ngày xa cách, cuối cùng Mục Từ Túc cũng gặp lại Thời Cẩm. Bộ dáng bây giờ của gã hoàn toàn khác một trời một vực với phong thái đại thiếu gia huênh hoang hống hách hồi xưa, thê thảm không thể tả.
Mặc dù không có bị ‘chăm sóc’ đặc biệt gì nhưng có thể nhìn ra tinh thần của gã không được tốt, gã vừa nhìn thấy Mục Từ Túc, đôi mắt của gã liền đỏ quạch.
“Túc Túc…” gã nhẹ nhàng gọi tên Mục Từ Túc, nghe vô cùng thân mật tựa như hai người vẫn còn đang yêu nhau.
Nhưng Mục Từ Túc lại đi thẳng vào vấn đề “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Thật sự nhẫn tâm đến vậy sao?” Thời Cẩm nhìn anh “Anh biết chuyện nhà họ Thời là do một tay em thúc đẩy. Là bởi vì hận anh sao?”
Nghe như là một câu hỏi bình thường nhưng thật ra là đang lên án.
Mục Từ Túc là luật sư, chính là một người công minh liêm chính. Nếu anh thật sự vì thù riêng mà đuổi giết nhà họ Thời không tha, coi như thắng kiện thì danh tiếng trong nghề của anh sẽ giảm đi phân nửa. Còn những đồng nghiệp làm việc chung với anh sau này ít nhiều gì cũng sẽ đề phòng anh. Không còn thuận lợi như cá gặp nước nữa.
Dù sao cũng là một luật sư chuyên về trợ giúp pháp lý, trợ giúp người khác là vì lợi ích của công dân, nhưng nếu trợ giúp này biến thành mưu danh đoạt lợi thì cho dù là sư huynh thân cận nhất với Mục Từ Túc cũng sẽ vì vậy mà cảm thấy chán ghét.
Cái con người Thời Cẩm này thật sự khắc hai chữ bỉ ổi vào tận trong xương tủy rồi.
Mục Từ Túc không khỏi bật cười “Thời Cẩm, anh còn nhớ tại sao tôi chia tay với anh không?”
“Là vì bị vụ án của con nhỏ quê mùa kia với nhà họ Vu khích bác ly gián.” Vô cùng điêu luyện quăng nồi cho Kiều Tây.
“Đừng giả ngu.” Mục Từ Túc trực tiếp phản bác gã “Anh kêu thư ký của anh truyền lời cho tôi những gì tôi vẫn còn nhớ rõ đấy!”
“Thời Cẩm, cho đến giờ anh luôn hiểu lầm một chuyện. Những gì anh đã làm với tôi, đầu tôi có bệnh mới để anh dắt mũi hết lần này đến lần khác. Sau khi chia tay nếu anh không làm những chuyện táng tận lương tâm thì mắc mớ gì tôi phải dây dưa anh.”
“Nhưng chuyện đó không liên quan gì đến anh!”
“Thật sự không liên quan sao?” Mục Từ Túc chọt đúng trọng tâm “Thế thì chuyện cả nhà Vu Mỹ Thiến mượn tay dư luận cắn ngược, anh dám nói mình có một chân trong đó?”
“Ngay cả chủ ý đổi luật sư chẳng lẽ không phải do anh đưa ra?”
“Trác Tử Dung là thím hai của anh, chú hai của anh đã làm gì, anh dám nói mình không biết không?”
“Còn cha của anh nữa, anh có từng bao giờ nghĩ tại sao mình không có mẹ không?”
“Không, anh vốn chẳng biết gì cả, mà nói đúng hơn là anh không thèm quan tâm, là vì anh chỉ lo cho bản thân mình thôi!”
“Túc Túc, em hiểu lầm anh rồi!”
Mục Từ Túc mỉm cười “Thời Cẩm, thật ra tôi rất tò mò chuyện.”
“Cái gì?”
“Anh có đúng thật là thích tôi không?”
“Dĩ nhiên, anh luôn yêu em đến cuồng si!”
“Vậy anh có biết người như tôi trong mắt không chứa nổi một hạt cát không. Nếu anh yêu tôi, tất nhiên cũng phải cam tâm tình nguyện nhận tội đền tội để làm tôi vui đi.”
“Mục Từ Túc, mày!”
“Tạm biệt!” Mục Từ Túc không muốn nhiều lời thêm với gã, với lại cũng sắp hết thời gian thăm tù, anh đứng dậy xoay người rời đi.
Trong khoảnh khắc anh bước chân ra khỏi cửa, trong đầu truyền tới giọng nói lười biếng “Nhiệm vụ 1 hoàn thành.”
Mục Từ Túc lập tức sáng tỏ trong lòng.
Y chang những gì mà anh đã suy đoán trước đó, hệ thống này thuộc dạng phật hệ, không chỉ không đưa ra nhiệm vụ hàng ngày, mà cái gọi là công lược tra nam cũng chỉ là làm theo hình thức, chỉ cần đối tượng công lược chính miệng nói ra lời yêu, không cần biết có thật lòng hay không thì đều sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Mà mối quan hệ lằng nhằng hai đời giữa anh và Thời Cẩm xem như chấm dứt sạch sẽ từ đây.
(Phật hệ: mang nghĩa thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được.)
.
.
.
Một tháng sau, Mục Từ Túc có ba phiên tòa cần tham gia.
Thứ nhất là vụ án bạo lực gia đình của nhà Vinh Nhị Nha. Thứ hai là vụ án bạo lực gia đình của cha dượng Bán Hạ. Thứ ba là vụ án của Thời Cảnh Xuân và Thời Vọng Tuyền.
Hai cái đầu tiên chỉ thuộc dạng án dân sự thông thường, còn vụ án của nhà họ Thời thì lại dây mơ rễ má với quá nhiều thứ, cũng không có phát sóng trực tiếp. Mặc dù vậy, sau khi vụ kiện của Thời Cảnh Xuân được tuyên án, chủ đề về