"Hình như vấn đề về sức khỏe." Nói đến đây, thầy cũng nói những điểm chính mà mình đã điều tra.
Mặc dù không rõ là bệnh gì nhưng Phó Chiêu Hoa thật sự đã nằm viện suốt một năm. Trong thời gian bị bệnh, cậu phải trải qua ba ca cấp cứu nguy kịch.
"Nghiêm trọng đến thế sao? Bây giờ thế nào rồi ạ?"
"Thầy đã hỏi qua, cậu ấy nói không có chuyện gì, hơn nữa cậu ấy cũng đã vượt qua bài kiểm tra sức khỏe của đơn vị. Vì thế thầy mới tuyển cậu ấy vào đây làm." Thầy suy nghĩ một lát rồi bổ sung thêm "Thầy có nhờ người nghe ngóng bên nhà họ Phó, trừ hai người anh trai lo lắng cho cậu ấy ra thì ba mẹ và những người khác đều rất tích cực ủng hộ."
Thầy nói đến đây thì không khỏi vỗ vai Mục Từ Túc "Từ Túc, thầy giao người cho em, lần này sẽ không xảy ra chuyện như lúc trước đâu."
Đây là đang ám chỉ Thời Cẩm. Lúc đầu Thời Cẩm lấy cái chết ra đe dọa, thầy luôn cảm thấy là lỗi của mình vì đã để anh vào ở kí túc xá của trường. Dù sau đó Mục Từ Túc có giải thích mấy lần là vì anh mềm lòng, nhưng thầy vẫn luôn nghi ngờ.
Bây giờ đụng phải Phó Chiêu Hoa, thầy sợ chuyện xưa tái diễn nên cũng đã cẩn thận điều tra. Khi biết tính cách lẫn nhân phẩm của cậu ấy không tệ mới yên tâm đưa người đến bên cạnh Mục Từ Túc. Dù sao Phó Chiêu Hoa cũng là họ Phó, sau này Mục Từ Túc ra ngoài làm việc sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Mục Từ Túc biết thầy mình có thiện chí, trong lòng anh cũng ê ẩm theo, Mục Từ Túc đến gần thầy vươn tay ôm lấy ông lão trước mặt "Cảm ơn thầy, đều tại con không bớt lo."
"Con đó! Cái gì cũng giỏi nhưng giỏi nhất là không làm người khác bớt lo. Hai ngày trước sư huynh của con đã gọi điện cho thầy, đi công tác cũng không yên với con."
"Xin lỗi thầy nhiều lắm." Mục Từ Túc mỉm cười nghe thầy quở trách, trong lòng chỉ cảm thấy như vậy thật là tốt.
Đời trước, bởi vì chuyện của anh mà làm cho thầy và mấy vị sư huynh của mình bị liên lụy không ít thì nhiều. Thật may là đời này tất cả tai ương đều đã đi qua.
Mục Từ Túc vốn là học trò út nên ông lo lắng cho anh có phần nhỉnh hơn những người khác, nhưng nhìn anh như vậy thì bao nhiêu lời khiển trách đều không thốt ra được, chỉ có thể đẩy anh tỏ ý đuổi ra ngoài "Lớn to đầu rồi mà cứ bu thầy mãi, mau cút đi làm việc đi!"
"Dạ!" Mục Từ Túc đáp lại rồi rời khỏi phòng làm việc của thầy.
Khi về phòng làm việc của mình, Mục Từ Túc gọi Phó Chiêu Hoa tới để kiểm tra kiến thức pháp lý căn bản của cậu. Sau đó sẽ lập ra một loạt kế hoạch học tập dựa theo tình huống của cậu.
Khác với vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách của Phó Chiêu Hoa cần cù bền bỉ ngoài ý muốn. Nhiệm vụ mà Mục Từ Túc giao cho cậu cực kỳ nặng, nhưng cậu không những không nghi ngờ mà còn tiếp nhận toàn bộ.
"Không cảm thấy tôi đang làm khó cho cậu sao?" Mục Từ Túc chỉ màn hình máy tính chi chít đầy chữ, toàn bộ đều là mục tiêu mà Phó Chiêu Hoa phải hoàn thành, ngay cả Mục Từ Túc nhìn thôi cũng cảm thấy nhức đầu, nhưng Phó Chiêu Hoa lại lắc đầu.
"Không biết. Luật sư Mục cũng giống vậy mà!" Cậu chỉ vào rất nhiều thư mục được lưu phía trên "Những quyển sách này nhất định luật sư Mục đã xem qua hết, với lại còn thuộc lòng trôi chảy."
"Đúng vậy, nhưng ở đây cũng bao gồm cả nội dung không cần thiết cho ngành nghề."
"Nhưng dù sao cũng phải biết, như vậy khi đi làm gặp chuyện sẽ không bị hoảng sợ. Cậu đã nói, điều quan trọng nhất của luật pháp là sự chính xác. Khi ai đó yêu cầu giúp đỡ, chúng ta không thể có một chút sơ suất nào. Nhất định phải chuẩn bị chu tất thì mới có thể cho thân chủ của mình sự giúp đỡ tốt nhất." Mục Từ Túc khẽ dừng lại rồi nói tiếp "Chốt lại, cầm tiền thuế trong tay thì phải vì nhân dân phục vụ."
Nếu đổi lại là người khác nói như thế thì có vẻ giả dối. Nhưng bộ dáng nghiêm túc của Phó Chiêu Hoa lại khiến người ta cảm thấy đó là lời nói thật lòng.
Lúc trước Mục Từ Túc có nghe nói nhà họ Phó luôn luôn yêu nước, chỉ nhìn Phó Chiêu Hoa thôi là biết đó là sự thật. Trong thoáng chốc, đánh giá của Mục Từ Túc đối với Phó Chiêu Hoa lại cao thêm một bậc.
Đến giờ tan làm, Mục Từ Túc thấy cậu cầm thẻ đi xe buýt thì không khỏi kinh ngạc.
"Cái xe đón cậu lúc trước đâu?" Mục Từ Túc nhớ hồi ở Quảng Châu, Phó Chiêu Hoa có xe riêng đến đón.
"Không thích hợp. Dù sao em đang đi làm mà!" Phó Chiêu Hoa vô cùng thản nhiên nói "Hơn nữa sau khi xin được việc em liền dọn ra khỏi nhà. Cha em có yêu cầu đối với anh em bọn em là không được dựa lưng nhà họ Phó để đi xin việc bằng cửa sau, tương lai của mình phải tự mình nắm lấy."
"Vậy bây giờ cậu ở đâu?"
"Gần núi Thạch Sơn." Phó Chiêu Hoa nói ra một địa danh.
"Quá xa." Phải đi hơn nửa Yến Kinh mới đến nơi, Mục Từ Túc nghe mà mệt dùm cậu.
Phó Chiêu Hoa mím môi nói "Tiền thuê phòng rất đắt."
Nói thẳng ra như thế làm Mục Từ Túc không khỏi bật cười, nhưng nghĩ đến tiền lương trợ lý 4000 tệ mỗi tháng, cuối cùng chỉ có thể an ủi cậu thiếu gia mới đi làm này "Chịu khó hai tháng trước đi, chờ ông anh trai này dẫn cậu chạy vụ án là sẽ có thêm tiền trợ cấp."
"Dạ, đều nghe anh trai hết."
"?" Mục Từ Túc chỉ thuận miệng nói một tiếng anh trai nhưng không ngờ Phó Chiêu cũng nghe theo sửa lại.
Lẽ ra nếu làm như vậy thì sẽ có vẻ đột ngột, dù sao hai người là quan hệ sếp và nhân viên, nhưng Mục Từ Túc luôn cảm thấy tiếng anh trai của Phó Chiêu Hoa nghe thân mật và ngọt ngào hơn những người đã gọi anh, quả thật làm anh rất hưởng thụ.
Dù gì bản thân đứa trẻ này đã rất ngọt rồi. Mục Từ Túc nhanh chóng tìm ra lý do biện hộ cho mình, sau đó anh đưa Phó Chiêu Hoa đến tàu điện ngầm rồi mới đi về nhà.
Công bằng mà nói, đối với Mục Từ Túc, anh rất thích cậu trợ lý Phó Chiêu Hoa này.
Đặc biệt là lần đầu làm việc chung với nhau hôm nay, càng làm Mục Từ Túc