"Dì Vương không thể không có Lê Lê, đây là chỗ dựa tinh thần duy nhất của dì. Nếu Lê Lê xảy ra chuyện, chẳng khác gì giết dì ấy thêm một lần nữa!"
"Tôi biết đây không nằm trong phạm vi công việc của anh, nhưng bây giờ đã tan làm, dù không là vì con mèo nhưng cũng phải vì người chứ, anh có chủ ý gì không?"
"Chúng tôi thật sự không có cách nào. Báo cảnh sát, tòa án, thậm chí là xin giúp đỡ ở các diễn đàn lớn, chỗ nào có hy vọng chúng tôi đều đã đi hết, nhưng cuối cùng vẫn là dậm chân tại chỗ."
"Đừng khóc, cô để tôi suy nghĩ thêm một lát." Mục Từ Túc ngoắc Phó Chiêu Hoa, nói nhỏ vài câu bên tai cậu. Phó Chiêu Hoa gật đầu rồi đi ra ngoài.
Mục Từ Túc cầm cuốn sổ bắt đầu ghi lại toàn bộ chi tiết của vụ việc.
"Đầu tiên nói về số điện thoại, người kia tổng cộng gọi cho mọi người bao nhiêu lần?"
"Mười hai lần."
"Mười hai..." Mục Từ Túc rất nhạy cảm với con số này, anh lấy phần ghi chép trong sổ tay mà Phó Chiêu Hoa đã gửi cho anh lúc trước để đối chiếu, sau đó không khỏi nhíu mày.
Trong vụ án bắt cóc ba năm trước, tổng số cuộc gọi hẹn địa điểm đòi tiền chuộc là mười hai lần!
Thắc mắc về thời gian cuộc gọi cụ thể thì anh phát hiện những kẻ bắt cóc cũng hành động giống hệt như bây giờ.
"Không biết án bắt cóc kia..." Mễ Nhã cũng vô cùng sốt sắng.
Mục Từ Túc lắc đầu "Không biết. Từ góc độ tâm lý tội phạm mà nói, nếu lặp đi lặp lại thì có thể các chi tiết sẽ giống nhau. Điểm khác biệt là người lặp lại tội ác nói chung, đặc biệt là những người dùng phương pháp phô trương như vậy để phạm tội sẽ không mất quá nhiều thời gian để thực hiện vụ án thứ hai. Hắn sẽ liên tục không ngừng gây án."
"Trong ba năm qua, không có vụ án giết người hoặc bắt cóc tương tự nào khác xảy ra, cho thấy đây không phải những kẻ bắt cóc của vụ án ba năm trước."
"Vậy thì sẽ là ai?" Mễ Nhã không nghĩ ra.
Mục Từ Túc hỏi cô "Ai cũng biết chuyện dì Vương bị mất đứa con? Và cả chuyện dì ấy nuôi mèo nữa?"
"Ít người biết chuyện con trai của dì lắm, nhưng lại có nhiều người biết dì nuôi mèo." Mễ Nhã lo lắng nói "Bởi vì lần đầu gặp dì Vương, tôi đang phát livestream, sau khi dì đưa Lê Lê đi, tôi còn tới nhà dì để quay một video riêng."
"Nhưng tôi không nhắc đến chuyện con trai của dì Vương!"
"Cho tôi xem video của cô đi."
Mễ Nhã mở điện thoại lên, nhanh chóng tìm được đoạn video kia. Mục Từ Túc xem đi xem lại nhiều lần, chỉ là một video quay về những cảnh sinh hoạt thường ngày. Thậm chí cũng không quay toàn bộ căn nhà của dì Vương, chủ yếu là quay cận cảnh bé mèo dễ thương hoạt bát. Có thể thấy rõ Mễ Nhã không hề có tâm tư bất chính nào.
Nhưng nếu thật sự chỉ có như vậy, người kia sẽ không thể tìm được chính xác nơi ở của dì Vương.
Mục Từ Túc phát lại video một lần nữa, anh cảm thấy chắc chắn trong đây có điều gì đó kì lạ.
Đúng như dự đoán, Mục Từ Túc phát hiện một chi tiết vào phút cuối trước khi video kết thúc, anh vội vàng kêu Mễ Nhã "Chờ chút, bấm tạm dừng đi!"
Mễ Nhã bấm tạm dừng, cảnh quay dừng ngay chính xác tại vị trí một bức ảnh, đó là tấm hình chụp chung hai mẹ con dì Vương.
"...Không thể nào..."
"Chính tấm hình này đã làm bại lộ." Mục Từ Túc xác định.
Không còn lý do nào khác, vụ án bắt cóc ba năm trước gây rúng động cả thành phố, chỉ cần chú ý tin tức thì sẽ có ấn tượng với đứa trẻ này.
Bé trai tên Lê Lê này là một cậu nhóc vô cùng đáng yêu.
Vì thế khi vụ án này được công khai trên mạng xã hội, có vô số người xưng là tình nguyện viên giúp đỡ chia sẻ bài viết.
#Giáo viên mẫu giáo trông coi sơ suất lạc mất bé, người mẹ bán sạch gia sản khóc lóc cầu xin chuộc con về#
#Đứa con đang ở đâu, người mẹ đang mong con về#
#Tội phạm bắt cóc táng tận lương tâm, bảy triệu năm trăm ngàn không đổi được một mạng sống#
Trong khoảng thời gian đó, những tin tức liên quan ồ ạt kéo đến. Nhưng trên thực tế lại hoàn toàn vô dụng. Đứa trẻ lẫn bọn bắt cóc dường như đều bốc hơi khỏi trái đất.
Mễ Nhã cũng hiểu ý Mục Từ Túc, nhưng sau đó cô càng thêm lo lắng nói "Vì thế người này làm như vậy là..."
"Có thể là cố ý tra tấn dì ấy, hoặc là đùa dai, hoặc là cố ý trả thù. Nếu như trả thù thì có thể nói người này quá ác độc. nhưng nếu là đùa dai, người này chính là vừa ngu ngục vừa độc ác, bởi vì chuyện cũ tái diễn thì chẳng khác nào muốn lấy mạng dì ấy."
"Vậy phải làm sao?" Mễ Nhã đỏ hoe hai mắt "Tôi không biết là sẽ gây ra cho dì Vương rắc rối lớn như vậy."
Mục Từ Túc "Báo cảnh sát."
"Cảnh sát không quản chuyện này đâu."
"Bây giờ nhất định phải quản!" Mục Từ Túc nói như đinh chém sắt "Theo điều 42 khoản 5 của quy định, nếu phạm một trong những hành vi sau đây trong điều 42 thì sẽ bị giam giữ dưới năm ngày hoặc bị phạt dưới năm trăm tệ, nếu tình tiết nghiêm trọng sẽ bị giam giữ hơn năm ngày và không quá mười ngày, và cũng có thể bị phạt không quá năm trăm tệ."
"Trong đó điều thứ năm có ghi, gửi những lời lẽ tục tĩu, xúc phạm, đe dọa hoặc những thông tin khác nhiều lần nhằm quấy rối đời sống sinh hoạt của người khác."
"Bởi vì dì Vương bị chấn thương tâm lý từ vụ bắt cóc con trai, mà người này lại liên tục kích thích dì ấy, đã quấy rối cuộc sống của người khác ở mức độ đáng báo động. Cảnh sát nhất định phải can thiệp!"
"Được được được, tôi lập tức báo cảnh sát ngay!" Mục Từ Túc nói làm cho Mễ Nhã le lói chút hy vọng.
Nhắc đến những cái nhất ở Yến Kinh thì không thể không nhắc đến vấn đề trị an. Mễ Nhã vừa báo cảnh sát xong thì khoảng mười phút sau, cảnh sát đã có mặt tại bệnh viện.
Cũng thật tình cờ, cảnh sát tới lại là người quen, chính là vị cảnh sát mà Mễ Nhã đến báo án đầu tiên.
Anh ta vẫn còn ấn tượng với Mễ Nhã, vốn có chút đồng tình nhưng sau khi nghe Mục Từ Túc trần thuật lại thì tức giận quá chừng.
"Tại sao không nói chuyện