Cảnh tượng trong phòng thật lộn xộn và ngột ngạt khiến người khác muốn nghẹt thở, Phó Chiêu Hoa biết Mục Từ Túc có nhiều sách, nhưng không nghĩ tới là sẽ nhiều đến như vậy. Chủ yếu là trong này còn kẹp theo không ít hồ sơ các thứ, Mục Từ Túc không có thói quen gọn gàng, mỗi lần dùng xong là chất bừa ở đâu đó, cứ thế dần dần chất thành một đống cao.
Lần này thì hay rồi, đống này kề vai sát cánh với đống kia, cả căn phòng chìm ngập trong mớ hồ sơ sách vở.
"..." Mục Từ Túc cũng vô cùng xấu hổ, anh im lặng một lát rồi giải thích "Gần đây phải tra xét vài thứ nên tài liệu hơi bị nhiều."
"Vâng, anh vất vả rồi ạ!" Phó Chiêu Hoa gật đầu rồi nhanh chóng bình ổn lại tâm trạng.
Dù sao cảnh tượng lần đầu tiên cậu bước chân vào phòng làm việc của Mục Từ Túc không xê xích gì nhiều so với cảnh tượng trước mặt bây giờ. Cậu thầm nghĩ Mục Từ Túc cũng không giỏi trong việc quán xuyến nhà cửa nên cậu cảm thấy nơi này có biến thành chuồng heo thì cũng không có gì lạ.
Phó Chiêu nghĩ như thế, cậu bắt đầu nhặt lên những đồ dùng vứt lung tung chắn ở lối đi vào, sau đó kéo Mục Từ Túc ra khỏi phòng, thuận tiện trấn an anh một chút "Đừng lo lắng, ngày mai em sẽ giúp anh sắp xếp lại đống tài liệu này."
"..." Mục Từ Túc nhìn nụ cười trên môi Phó Chiêu Hoa, không hiểu sao anh lại cảm thấy không được tự nhiên, giống như mình được đứa nhỏ nhà mình cưng chìu yêu thương vậy.
"Ừm." Phó Chiêu Hoa đi theo Mục Từ Túc đến phòng bếp.
Có bước nhạc đệm trước đó, Phó Chiêu Hoa cũng không cẩn trọng nữa, cậu thoải mái đi theo Mục Từ Túc đến phòng bếp.
Làm cơm cho hai người ăn, cậu mở tủ lạnh nhìn một chút rồi lấy bó rau cải ra làm một món xào đơn giản.
Mục Từ Túc đứng tựa lưng vào cửa phòng bếp nhìn cậu bận rộn, cảm thấy thật khác với lúc nhìn sư huynh và chị dâu nấu cơm.
Dù gì cũng xuất thân từ danh môn thế gia, trên người Phó Chiêu Hoa luôn có niềm kiêu hãnh của một vị công tử nhà giàu. Nhưng bây giờ bận rộn với việc bếp núc thì trông cậu trở nên vô cùng dịu dàng.
"Anh?" Mục Từ Túc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu, Phó Chiêu Hoa vô thức ngẩng đầu nhìn anh.
"Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi chừng nào có cơm ăn."
"Khoảng ba phút nữa là cơm chính, có thể ăn." Cậu nói thế, tay lại cầm đũa gắp một miếng thịt đút cho Mục Từ Túc "Ăn ngon không?"
Động tác đút ăn không khỏi quá mức tự nhiên, nhưng không có vẻ thân mật gì, trái lại còn tỏ ra mờ ám.
Trong nhất thời Mục Từ Túc không nếm ra là vị gì, nhưng anh vẫn nói một câu "Cũng được." rồi bưng dĩa đồ xào ra ngoài.
Không hiểu tại sao anh cảm thấy dù gì mình cũng xem như là anh trai, thế mà lại bị em trai ghẹo?
Nhưng đây chỉ là lo lắng nhất thời của Mục Từ Túc, sau đó anh nhanh chóng quăng ra sau gáy.
Ăn xong bữa cơm đơn giản, hai người cùng nhau rửa chén, dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị đi ngủ.
Mục Từ Túc thấy trong nhà chỉ có một cái giường, ghế sofa ngoài phòng khách thì vừa nhỏ vừa hẹp. Mục Từ Túc thương lượng với Phó Chiêu Hoa một hồi rồi quyết định ngủ chung một giường.
Phó Chiêu Hoa mượn đồ ngủ của Mục Từ Túc và đi tắm trước, một lát sau cậu thay đồ đi ra.
Mục Từ Túc vừa mới chuẩn bị chăn gối xong, nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn.
Bình thường trông Phó Chiêu Hoa có vẻ gầy, bây giờ thay một bộ đồ ngủ thì trông có chút khác lạ. Mục Từ Túc nhìn ống quần ngủ quá ngắn so với chân của Phó Chiêu Hoa thì cảm thấy không biết phải làm sao. Cuối cùng vì sợ cậu không thoải mái nên anh muốn hỏi xem cậu có muốn đổi cái quần khác không.
Kết quả là Phó Chiêu Hoa trực tiếp chui tọt vào trong chăn.
"Trời lạnh, em ngại thay đồ khác lắm!" Phó Chiêu bọc chăn thành cái kén, ló đầu ra nhìn Mục Từ Túc.
"...Có ngốc không vậy?" Mục Từ Túc xoa đầu cậu. Phó Chiêu Hoa vừa mới sấy tóc xong, chạm vào rất mềm mại.
Bận rộn cả một ngày trời, bây giờ cậu cảm thấy rất mệt mỏi, cứ thế ngẩng đầu cho Mục Từ Túc sờ, bộ dáng híp mắt ngoan ngoãn hưởng thụ của cậu thật sự manh chết người.
"Còn lạnh không?" Mục Từ Túc nhớ đến thể chất sợ lạnh của cậu, anh sợ chăn không đủ ấm.
"Không ạ. Giường của anh ấm lắm."
"Cậu thật biết nói chuyện." Mục Từ Túc đẩy người vào bên trong giường, sau đó lấy thêm một cái chăn đặt bên cạnh cậu "Nếu thấy lạnh thì lấy đắp thêm."
"Dạ, anh đi tắm đi!"
"Ừm."
Mục Từ Túc cầm khăn lông và quần áo đi tắm. Lúc đi ra thì thấy Phó Chiêu Hoa vẫn chưa ngủ mà đang vùi đầu vào gối cầm điện thoại chơi.
Vì ngày mai không đi làm nên Mục Từ Túc cũng không giục cậu đi ngủ sớm, anh tắt đèn lớn và mở đèn ngủ ở đầu giường lên, sau đó cầm một quyển sách tựa lưng vào đầu giường đọc.
"Anh đang đọc cái gì vậy?"
"Những vụ án hình sự năm nay chưa được kết án." Đây là thói quen của Mục Từ Túc, chỉ cần có chút thời gian rảnh là anh lại đọc những cái này, một là để tìm hiểu thói quen cân nhắc mức án phạt của tòa án, đồng thời tự luyện cho bản thân độ nhạy bén.
Nhưng Phó Chiêu Hoa lại không nghĩ như vậy, cậu nhìn lướt vài chữ trong sách rồi nói "Nhưng sau khi đọc xong không ngủ được thì sao?" Phó Chiêu Hoa nhíu mày "Dù sao..."
"Dù sao đều là vụ án liên quan đến mạng người, nhìn khó chịu lắm phải không?" Mục Từ Túc tiếp lời cậu.
"Vâng. Vụ án hình sự chính là như vậy, cảm thấy tất cả chúng sanh đều đau khổ."
Tất cả chúng sanh đều đau khổ... Mục Từ Túc nghiền ngẫm câu nói này, hồi lâu sau không có đáp lại.
Trái lại Phó Chiêu Hoa tự nhiên nói thêm một câu "Có điều không cần gấp, anh đọc vụ án hình sự xong rồi nhìn em nhiều một chút là được."
"Tại sao?" Mục Từ Túc bị cậu nói không phản ứng kịp.
Phó Chiêu Hoa tỉnh như ruồi nói "Vì em ngọt."
Mục Từ Túc "...Thôi mau đi ngủ sớm đi ông tướng!"
Mục Từ Túc nghẹn hồi lâu không nói nên lời, chỉ có thể vươn tay vò đầu Phó Chiêu Hoa rồi dúi người vào trong chăn, để cậu im miệng đi ngủ.
Đúng là mệt chết, cách nói chuyện của bé con nhà mình ngày càng đòi mạng, nhất định là tại những lời tỏ tình sến súa trên cái chai nước kia. Vì thế Mục Từ Túc quyết định ngăn không cho Phó Chiêu Hoa mua nước suối của nhãn hàng đó nữa!
Mục Từ Túc nghĩ như vậy, anh vội vàng nhét chăn cho Phó Chiêu Hoa rồi giục cậu ngủ. Sau đó anh mới khép sách lại đặt ở đầu giường rồi tắt đèn ngủ. Nhưng một lát sau, Phó Chiêu Hoa nhích lại dựa vào người Mục Từ Túc mà ngủ.
Mới ba giây mà đã ngủ say rồi, đúng