"Ầy, không phải tôi không thấu tình đạt lý, chủ yếu là khu dân cư cũ đã hơn mười mấy năm... Chỉ có thể châm chước tối nay thôi, lỡ gây ra tại vạ gì thì tôi khó mà bàn giao được." Cũng may chủ khu dân cư là một người rộng lượng, sau khi được Mễ Nhã cam kết chỉ giữ lại lũ mèo nốt đêm này, không gây hại đến mọi người xung quanh thì đáp ứng lời cầu xin của cô.
Đây coi như là kết cục tốt nhất.
Dù gì cũng là mèo mình chăm hơn hai năm, mặc dù lúc bị đưa vào lồng hơi giãy giụa nhưng khi về đến nhà thì nhanh chóng yên tĩnh lại, Mễ Nhã mở lồng ôm từng đứa ra ngoài.
"Ráng chịu khó vài ngày, mấy đứa sẽ có nhà sớm thôi." Cô lẩm bẩm trong miệng, sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa mặt sạch sẽ và trang điểm, thay một bộ đồ ở nhà trông xinh xắn rồi mở điện thoại lên chuẩn bị live stream.
Mục Từ Túc ngồi ở nhà cũng đang vào kênh live stream của Mễ Nhã. Sau chuyện của dì Vương, anh đã chú ý đến kênh live stream của Mễ Nhã, thầm nghĩ lúc rảnh sẽ lên đó xem, nhưng không ngờ lần đầu tiên anh coi cũng chính là lần cuối cùng.
Mục Từ Túc thở dài, chỉnh âm lượng lớn lên, nhanh chóng thấy được hình ảnh trên live stream.
Mễ Nhã có công việc nên thời gian live stream thường là vào buổi tối. Nên có thể nói rằng hiếm khi cô live stream vào buổi chiều, nhiều fan hâm mộ thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên, vô thức bấm vào kênh live stream.
Nhưng chờ đợi bọn họ không phải là nụ cười lạc quan thường ngày của Mễ Nhã, mặc dù cô đang cười nhưng rõ ràng là sắp khóc lên.
"Chị ơi chị bị làm sao thế? Tâm trạng không được tốt sao?"
"Nhã Nhã đừng khó chịu, chúng tôi đều ở đây."
"Chị đang khóc sao? Trời ơi! Chuyện gì xảy ra vậy?"
Khi người ta đang uy khuất, đặc biệt không thể nghe được lời an ủi. Bởi vì biết có người xót cho mình, cho nên mới càng cảm thấy ủy khuất hơn. Buổi trưa Mễ Nhã bị nhiều người mắng như vậy không hề rơi giọt nước mắt nào, chịu áp lực bảo vệ lũ mèo cũng không khóc. Nhưng bây giờ nhìn các fan hâm mộ thay nhau an ủi mình, cô thật sự không thể nhịn nổi mà bật khóc.
"Tôi..." Cô vừa mở miệng thì giọng khản đặc, hít sâu vài hơi nhưng vẫn nghẹn ngào không thể nói một câu hoàn chỉnh.
"Meo~" Mấy con mèo được Mễ Nhã cứu về thấy cô khóc thì lo lắng tới cọ đầu vào người cô, không bao lâu bên người Mễ Nhã bị nhiều mèo vây quanh.
"A! Đây không phải những con mèo hoang được Mễ Nhã cho ăn lúc trước à? Sao giờ ôm hết về nhà rồi? Là đã tìm được đối tượng nhận nuôi?"
Tất cả fan hâm mộ đều biết thói quen của Mễ Nhã, mỗi một con mèo hoang sắp được nhận nuôi sẽ được Mễ Nhã đem về nhà tắm rửa, tiêm chủng và chải lông để trông thật xinh đẹp chào đón quan hốt cứt mới của mình.
Đây là sự cẩn thận tỉ mỉ của Mễ Nhã. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, cô hy vọng những người tới nhận nuôi khi nhìn thấy thì có thể thích chúng ngay từ ánh nhìn đầu tiên, từ đó họ có thể yêu thương chăm sóc chúng thật chu đáo.
Mặc dù là vậy, nhưng thực tế vẫn có những chuyện không được suôn sẻ, số lượng mèo hoang ngày càng tăng lên.
"Có phải khu dân cư không muốn lũ mèo sống ở đây nữa?" Có người gãi đúng chỗ ngứa.
Kết hợp với vẻ mặt của Mễ Nhã, có không ít người nhanh chóng đoán ra đầu đuôi sự việc.
Thế nhưng bọn họ cũng không thể giúp gì được. Bởi vì bây giờ hành động cứu trợ động vật chính là như vậy, nếu chủ khu dân cư nguyện ý phối hợp thì là bao dung, còn nếu không thì là người ta có tư cách làm thế.
Về động vật ở Trung Hoa, chỉ có Luật bảo vệ động vật hoang dã năm 1989 là nhắm vào động vật hoang dã, còn đối với nhóm động vật lưu lạc ở thành phố thì không có luật pháp rõ ràng. Vì thế, người dân không khu dân cư cho là mèo hoang phá hư hệ sinh thái và yêu cầu ban ngành có liên quan đến xử lý, còn lợi ích từ đầu đến đuôi đều thuộc về chủ khu dân cư.
Tuy nhiên, có rất nhiều người cứu trợ động vật coi đây là hành động nhân ái, vì vậy không ít lần phân bua chửi người dân vô lương tâm, nên đã làm cho nhiều người ghét ra mặt.
Không nói đến những vấn đề khác, chỉ nói đến chuyện những năm nay động vật lưu lạc tấn công người cũng không phải là không xảy ra. Nuôi nhưng không phụ trách chính là nguyên tội lớn nhất của những người cứu trợ động vật!
Nhưng cuối cùng mọi tội lỗi này lại được những người cứu trợ động vật văn minh có trách nhiệm như Mễ Nhã chuộc tội.
Mà những lời này không thể nào nói ra. Một khi điều này bị công khai, chờ đợi bọn họ không chỉ những lời nghe có vẻ nhẹ nhàng mà còn là những lời chỉ trích phiến diện.
"Mèo hoang cũng sẽ vồ chết chim và phá hư môi trường sinh thái, các người cảm thông cho lũ mèo mà không thông cảm cho những con chim vô tội?"
"Đám cuồng mèo lại bắt đầu lên giọng rồi đấy, thích mèo thế sao không đem về nhà nuôi đi? Hãy nhận nuôi thay vì mua mua bán bán, có giỏi đem hết về nhà chứa đi!"
"Miệng lúc nào cũng nói yêu, trên thực tế động vật tụi nó có đồng ý cho các người mang đi không? Súc sinh chính là súc sinh, ăn gà vịt dê bò, tại sao không khóc thương cho tụi nó, đều là sinh linh cả mà? Giả nhân giả nghĩa khiến người ta mắc ói!"
Những lời này, từng câu từng chữ đều rất có đạo lý, thậm chí không thể phản bác lại. Nhưng trong nhiều trường hợp, không phải là không thể phản bác mà là trong lòng cũng sẽ không khó chịu.
Trong nhất thời, phần bình luận dần im lặng lại, còn Mễ Nhã thì đã ổn định lại tâm trạng.
Cô đem lũ mèo đặt trước màn hình điện thoại, rốt cuộc mở miệng nói chuyện.
"Ừm, hôm nay có vài chuyện muốn nói với các bạn. Vì một số lí do nên tôi cần trong thời gian ngắn nhất giúp đám nhóc này tìm được hộ gia đình có thể nhận nuôi chúng."
"Các bạn xem live stream của tôi không phải chỉ mới một, hai ngày, các bạn đều biết tụi nó rất ngoan."
"Vì không có chuẩn bị trước, không kịp chụp những tấm hình đẹp của tụi nó, bây giờ các bạn xem video trước đã, nếu thấy hợp mắt và có điều kiện nuôi dưỡng chúng thì