Bởi vì là ban đêm, hơn nữa lại ở sân sau của khu dân cư cũ cộng thêm đèn đường tương đối mờ mịt, nhưng chính bầu không khí này lại tạo ra cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Bầy mèo được xếp nằm ngay ngắn thẳng hàng từ nhỏ đến lớn, con này dựa người vào lưng con kia, lúc bị mang đến đây rõ ràng vẫn còn sống, tụi nó còn muốn hấp hối quơ quào kêu cứu.
Nhưng móng vuốt lại chỉ có thể cạn kiệt sinh mệnh rũ xuống nơi nào.
Không, không chỉ có bầy mèo, mà còn cả những con chó hoang vô tội kia nữa. Nơi này vốn là vườn địa đàng yên bình của tụi nó, giờ đây lại trở thành mồ chôn.
Những sinh mệnh sờ sờ ra đó được đặt đến trước mặt mọi người, nhưng nhiêu đây vẫn chưa phải là sự thật.
"Mọi người nhất định sẽ không ngờ địa điểm hạ độc là ở đâu."
Là đài phun nước ở khu dân cư.
"Vào ngày thứ hai xảy ra vụ hạ độc, có một đứa trẻ trong khu dân cư được đưa đi cấp cứu vì bị trúng độc. Sở dĩ người này hạ độc là vì có mâu thuẫn với tôi. Nguyên nhân là vì tôi đã ngăn cản cháu trai của bà ta suýt chút nữa bóp chết mèo con vô tội.
Rốt cuộc là hạng người rác rưởi gì mới có thể làm ra chuyện tàn nhẫn này!
Mọi người xem bài viết tới đây thì không khỏi tức giận đến đỉnh điểm. Trong nhất thời, ngay cả những người không thích động vật đi hoang cũng thể ngồi yên, cũng không thể không lên tiếng.
"Đừng nói cái gì mà nô lệ mèo với chả mèo khống, trong vụ việc lần này, cô gái đã làm tốt công việc của một người cứu trợ! Trong một khu dân cư cũ, một khu đất rộng hơn trăm mẫu, mười mấy con mèo hoang trong đó toàn bộ đều đã được triệt sản, còn thông báo sẽ mang tụi nó đi tìm người nhận nuôi. Trong tình huống như thế mà còn nỡ lòng nào hạ độc, đúng là tàn nhẫn!"
"Tôi rất ghét động vật đi hoang, nhưng không có nghĩa là tôi muốn giết chúng. Nếu có người quản lý thì đi tìm họ trao đổi là được rồi. Chứ cái ngữ này đầu độc vô tội vạ, không chỉ giết hại chó mèo hoang mà còn liên lụy đến cả người!"
"Đài phun nước kia mỗi ngày đều có không ít người lớn thả con mình chơi ở đó, như thế là ngay cả con nít mà cũng không tha? E là mục đích vốn không chỉ nhằm vào động vật, mà chắn chắn là có âm mưu giết người!"
Dưới bài viết của Mễ Nhã tràn ngập vô số lời mắng chửi, thảo luận, thuyết âm mưu đủ kiểu. Mà lần này hiếm thấy tất cả mọi người cùng nhau đứng ra phản đối loại hành vi hạ độc vô tội vạ trong khu dân cư cũ.
Nhưng đây không phải là thắng lợi của người cứu trợ động vật, càng không phải là lý do ăn mừng gì. Mọi người được tạm thời cảnh tỉnh vốn là đánh đổi bằng mạng sống và máu tươi của chó mèo.
Hai chữ 'thắng lợi' đều dính đầy mùi máu tươi nồng nặc, dù cách xa vẫn có thể ngửi được, thật khiến lòng người lạnh lẽo.
Điều may mắn duy nhất là cuối cùng Mễ Nhã đã giành được sự công bằng cho những con chó con mèo hoang vô tội bị mất mạng.
Người đã hại chết bọn nó thì phải chịu trách nhiệm cho mạng sống của bọn nó.
Sau khi phối hợp với cảnh sát điều tra rõ vụ việc, Mễ Nhã nói với Mục Từ Túc "Luật sư Mục, thật ra thì tôi rất hoang mang, thậm chí không biết việc mình đăng bài lên weibo là đúng hay sai."
"Tôi là người cứu trợ, tôi biết con đường cứu trợ này rất gian khổ, cũng rất muốn được phía Chính phủ cho phép, nhưng sau khi trải qua những chuyện này, tôi lại bắt đầu sợ hãi Chính phủ. Bởi vì chúng ta vĩnh viễn không biết Chính phủ sẽ mang đến cho chúng ta là tổn thương hay an ủi."
Câu hỏi này không có lời giải đáp, Mục Từ Túc không biết trả lời cô thế nào, chỉ có thể khuyên cô "Làm hết khả năng của mình."
Đúng vậy! Làm hết khả năng của mình. Những chuyện này đều do con người mà ra, nếu người không vứt bỏ thì làm gì có mèo hoang chó hoang?
Vụ việc này có thể xem như là một hồi chuông báo động đối với dư luận ở một góc độ nào đó, để cho những người tùy hứng nhất thời muốn mua chó mèo về nuôi cũng phải cân nhắc cho thật kỹ.
Bọn chúng đều là những sinh mệnh, một khi đã mang về tức là tụi nó sẽ đồng hành với bạn trong những năm tháng sau này. Nếu không có suy nghĩ như vậy thì thật sự không nên tùy tiện mang tụi nó về, còn nếu không thể tiếp tục nuôi tụi nó thì hãy dành ra chút thời gian tìm người nhận nuôi mới đáng tin cậy, không nên tùy tiện vứt bỏ.
Chúng sanh ngang hàng, ai cũng muốn có một mái nhà.
Sau khi cảnh sát điều tra rõ và kết thúc vụ án, vụ án đầu độc của người hàng xóm cũng nhanh chóng được đưa ra tòa. Vì bên phía công tố viên khởi tố nên Mễ Nhã và dì Vương được lên tòa với tư cách là người bị hại, luật sư của hai người là do Mục Từ Túc giới thiệu.
Còn người hàng xóm kia cũng ra giá cao để mời luật sư, muốn bào chữa giảm nhẹ tội, nhưng cuối cùng lại không thành công.
Nguyên nhân là vì bằng chứng của vụ án quá khó để phản biện.
Vì vậy sau khi kết thúc phiên tòa, chỉ còn việc ngồi chờ phiên tòa đợt hai công bố kết quả. Trong thời gian này, Mễ Nhã và dì Vương cùng nhau đi đến chỗ Mục Từ Túc.
"Thật sự vô cùng cảm ơn luật sư Mục." Người hàng xóm kia không thoát khỏi một chuyến vào tù, xem như là chút an ủi cho dì Vương và Mễ Nhã. Nhưng nói đến cũng phải cảm ơn Mục Từ Túc đã hỗ trợ.
"Đừng khách sáo như vậy." Mục từ Túc bày tỏ không sao cả, nhưng trong lòng anh biết cho dù thắng kiện nhưng đối với dì Vương và Mễ Nhã mà nói, đều không thể bù đắp được mất mát trong lòng họ.
Bởi vì sinh mệnh đã chết thì không thể trở về được, công bằng đến chậm nhưng không đến vì động vật mà là nhờ con người lập án mà có được.
Điều may mắn duy nhất là sau chuyện này, những người mang lòng dạ hẹp hòi xấu xa như người hàng xóm kia sẽ không dám tùy tiện lộng hành, dù sao cũng liên quan đến pháp luật.
"Vậy sau này cô tính làm gì?" Mục Từ Túc nhìn Mễ Nhã. Lúc trước khi Mễ Nhã đưa một nhóm mèo đi đến chỗ nhận nuôi mới thì đã nói đây sẽ là lần live stream cuối cùng, Mục Từ Túc cảm thấy sau này Mễ Nhã sẽ không làm công việc liên quan đến lĩnh vực cứu trợ động vật này nữa.
Nhưng bất ngờ là cô gái này lại mạnh mẽ hơn