Cái tên Nam Tự Trai này rất quen. Mục Từ Túc cẩn thận nhớ lại một hồi lâu thì mới chợt nhận ra cửa hàng Nam Tự Trai này hình như là cửa hàng điểm tâm nổi tiếng nhất ở đời trước.
Khi đó Khúc Phương Trai đã không còn, thay vào đó chính là Nam Tự Trai. Nhưng mà ông chủ cửa hàng này được đánh giá rất tốt, nghe nói sau khi Khúc Phương Trai sập tiệm, tay nghề tổ truyền của nhà họ Khúc được ông ta tiếp quản và lưu truyền mãi về sau, cho nên mới không bị thất truyền.
Tuy nhiên, chỗ trọng nghĩa nhất của ông chủ này chính là không làm mai một danh tiếng của nhà họ Khúc, mà đường hoàng bày tỏ đây chính là hương vị ký ức yêu thích nhất của người dân Yến Kinh. Đồng thời còn thiết kế phòng bếp theo kiểu mở để chứng minh nguyên liệu nấu nướng là sạch sẽ chất lượng.
Lúc đó Mục Từ Túc còn tưởng rằng nhà họ Khúc xảy ra chuyện rắc rối nào đó nên mới chuyển nhượng cửa hàng của mình cho Nam Tự Trai. Bây giờ nhìn lại thì thấy rõ ràng là có âm mưu.
Nhưng vấn đề là ông chủ của Nam Tự Trai đã hại ông cụ Hoa kiều vào bệnh viện bằng cách nào?
Mục Từ Túc lập tức điều tra thân phận của ông cụ Hoa kiều về nước này.
Là một nhà nghiên cứu kỹ thuật có thâm niên, mang bằng sáng tạo về nước, gia đình hòa thuận hạnh phúc, không có hiềm khích cạnh tranh, vì thế loại trừ giả thuyết thông đồng với người thân hãm hại vu oan người khác.
Thế thì phần còn lại thì sao? Ông cụ này cũng đâu thể tự mình hạ độc được? Thật quá vớ vẩn.
Mục Từ Túc suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn chưa thông suốt. Cuối cùng anh quyết định tìm vị bác sĩ Từ kia để trò chuyện vài câu.
Nếu là ngày thường, Mục Từ Túc thân là luật sư bào chữa của bị cáo thì chắc chắn bác sĩ Từ không muốn trao đổi bất cứ điều gì với anh. Nhưng bây giờ… Nói không chừng cô ấy có thể nguyện ý nói chuyện với anh.
Nhưng Mục Từ Túc cũng không ung dung chút nào, bởi vì sự nguyện ý này là dùng máu thịt của Khúc Mính đổi lấy mà có được.
“Anh…”Có vẻ như Phó Chiêu Hoa cảm nhận được sự thay đổi trong tâm tình của Mục Từ Túc, cậu mơ màng mở mắt ra.
“Lạnh không?” Mục Từ Túc chạm mu màn tay vào mặt Phó Chiêu Hoa.
“Không, anh đừng lo lắng, tất cả rồi sẽ…” Phó Chiêu Hoa muốn nói với Mục Từ Túc rằng tất cả rồi sẽ ổn thôi, nhưng lại bị Mục Từ Túc che miệng chặn nửa lời còn lại của cậu.
“Anh?” Phó Chiêu Hoa không hiểu tại sao Mục Từ Túc lại làm như vậy, nhưng một giây sau đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cậu liền cong thành vầng trăng khuyết.
Lúc nãy Phó Chiêu Hoa vì bói chữ cho Khúc Mính nên đã phải trả một cái giá lớn. Vì thế bây giờ Mục Từ Túc không muốn để cậu nói nhiều.
Đây là Mục Từ Túc đau lòng cho cậu.
Nhận ra điều này, tâm tình của Phó Chiêu Hoa bỗng trở nên tốt hẳn ra, nhưng Mục Từ Túc lại hung hăng vò đầu cậu “Đừng xem nhẹ bản thân như vậy nữa, cái gì cũng để em làm, còn bọn anh thì ngồi không chắc?”
“Em sợ anh quá mệt mỏi.” Phó Chiêu Hoa nói thật, không giống như một luật sư chuyên nghiệp có đoàn đội riêng, Mục Từ Túc toàn tự mình cáng đáng hết.
Trong nghề luật sư, mỗi một lần tiếp nhận vụ án thì đều phải lên kế hoạch tỉ mỉ, cho đến khi tòa tuyên án cuối cùng thì mới ngừng lại, thời gian nhận vụ án từ nửa năm đến tết năm sau xem như là ngắn, chứ bình thường thời gian trung bình giải quyết một vụ án phải kéo dài đến tận một, hai năm. Đặc biệt là Mục Từ Túc không chỉ nhận một vụ án, trong thời gian xử lý vụ án bận rộn bù đầu bù cổ, bỏ bữa một hai ngày đều có hết.
Phó Chiêu Hoa cảm thấy chua xót khi nhớ lại cảnh Mục Từ Túc ngất xỉu trên đường đến bệnh viện vì cảm lạnh do làm việc quá sức.
“Anh không mệt.” Mục Từ Túc biết đứa trẻ nhà mình cũng là vì lo lắng, anh thở dài cởi áo khoác ra đắp lên người Phó Chiêu Hoa “Nghỉ ngơi thêm chốc nữa, anh thấy đèn trong phòng cấp cứu tắt rồi, có lẽ Khúc Mính sắp được đưa ra.”
“Dạ.” Phó Chiêu Hoa gật đầu, sau đó ngồi tại chỗ chờ Mục Từ Túc.
Khi Mục Từ Túc đi đến trước cửa phòng cấp cứu thì cửa phòng cũng vừa vặn mở ra.
“Người đã không sao, đã được cứu sống. Nhưng cơ thể mất máu quá nhiều, trạng thái tinh thần cũng không tốt, còn khi nào tỉnh lại thì tùy thuộc vào ý thức của bệnh nhân.” Bác sĩ Từ bình tĩnh nói với bạn trai của Khúc Mính về tình hình của cô gái.
Bác sĩ Từ đưa ra lời khuyên xong thì quay người rời đi.
Nhưng bạn trai Khúc Mính lại gọi cô lại.
“Còn chuyện gì?” Dù sao chuyện của cha mình vẫn chưa được giải quyết, cô cũng không muốn dính líu quá nhiều với người nhà họ Khúc. Thế nên bạn trai Khúc Mính năm lần bảy lượt cản đường làm cô vô cùng bực bội.
Cô là bác sĩ, tất nhiên sẽ không giận lây sang mạng người, nhà họ Khúc đang được nước lấn tới đấy phỏng?
Bất ngờ là bạn trai Khúc Mính lại cung kính cúi đầu với cô “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ đã cứu Mính Mính.”
“…” Tư thái của cậu thanh niên trước mắt này có thể nói là đủ thành kính, trong thoáng chốc bác sĩ Từ không biết nên đáp lại như thế nào, cuối cùng chỉ để lại một câu “Là trách nhiệm của tôi.” Sau đó vội vã rời đi.
Mục Từ Túc tỏ ý bảo Phó Chiêu Hoa đợi anh chỗ này rồi nhanh chóng đi theo.
Trước phòng nghỉ ngơi của bác sĩ trưởng khoa, Mục Từ Túc gọi cô một tiếng.
“Rốt cuộc anh có chuyện gì?” Thái độ của bác sĩ Từ không mấy thân thiện.
“Tôi là luật sư của Khúc Ái Quốc.”
“Tôi biết, nhưng anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi chỉ muốn hỏi cô một chút về tình huống đổ bệnh của cha cô. Tôi cảm thấy trong vụ án này có chỗ kỳ lạ.”
“Có cái gì kỳ lạ? Ý anh là con trai tôi đã làm sai? Cha tôi đang gặp nguy hiểm vì ăn bánh đào chiên của bọn họ, chúng tôi không nên hỏi? Không nên báo cảnh sát?” Không biết có phải vì Khúc Mính tự tử để minh oan hay không mà bác sĩ Từ nhạy cảm hơn thường ngày.
Mục Từ Túc vội vàng nói “Không phải như vậy, chuyện như vậy báo cảnh sát là điều tất nhiên. Nhưng cô có nghĩ rằng việc này không phải là do lỗi của Khúc Phương Trai?”
“Vậy anh nói ai sai? Trừ chúng tôi ra, cha tôi không tiếp xúc với bất kỳ người ngoài nào khác. Anh là đang ám chỉ chúng tôi có ý đồ sát hại cha mình?”
“Là tôi, chồng tôi, hay là con trai tôi?” Bác sĩ Từ cảm thấy thật nực cười, cô chất vấn Mục Từ Túc một cách gay gắt, mãi đến khi trút sạch nỗi phiền muộn trong lòng ra thì mới hơi bình tĩnh lại.
“Tôi đã nghe qua tên tuổi của anh, cũng biết đây là công việc của anh, cũng có thể tôn trọng anh, nhưng anh ít ra cũng phải tôn trọng lại chúng tôi chứ?”
“Tôi có thể hiểu tâm tình của cô, nhưng vụ án này không chỉ liên quan đến mạng người, mà còn liên quan đến sự tồn vong của một cửa hàng lâu đời.”
Nhưng bác sĩ Từ lại cười nhạo “Luật sư Mục! Tôi muốn nhắc nhở anh một câu.” Vành mắt của cô dần ửng đỏ “Trong khi anh đang tìm kiếm cái gọi là chân tướng cho thân chủ của mình, liệu anh có thể nghĩ cho tâm tình của tôi và người nhà của tôi không?”
“Chúng tôi mới là người bị hại! Bây giờ cha tôi vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt và chưa thoát khỏi cơn nguy kịch!” Bác sĩ Từ nói xong liền quay người đi vào phòng nghỉ ngơi.
Mục Từ Túc đứng bên ngoài, không có ý định đi theo vào, chẳng qua là thở dài ngồi lên băng ghế bên cạnh cửa.
Đây chính là chỗ khó khăn nhất của bào chữa vô tội. nếu muốn lật tẩy tội lỗi thì phải có bằng chứng xác thực tội lỗi hiện tại. Nhưng thông thường, những điểm nghi ngờ này phải được tìm kiếm cẩn thận từ chính nạn nhân.
Đúng là ngoài việc duy trì hoạt động công chứng hợp pháp, còn cần phải tránh xảy ra những vụ án oan. Nhưng đối với gia đình nạn nhân, kiểu hỏi han truy cùng đuổi tận này lại chính là một tổn thương nghiêm trọng khác.
Vì thế nếu không