“Ở đâu? Là ai?” Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Mục Từ Túc.
Nam Tự Trai là một con cáo già chính hiệu, tất cả camera giám sát đều bị người phụ nữ này né được, vốn không thể tìm được góc quay chính diện, chẳng lẽ Mục Từ Túc đang nói đến những người khách xếp hàng mua bánh ngày hôm đó?
“Ảnh chụp của người nổi tiếng trên mạng!” Mục Từ Túc lấy điện thoại ra lên mạng tìm.
“Là sao?”
“Tôi chợt nhớ đến tin tức thời sự coi lúc trước, dù sao Khúc Phương Trai cũng là một cửa hàng lâu năm, trước kia có không ít người nổi tiếng trên mạng đến đó chụp ảnh quay vlog, nhất định sẽ có người quay video trong lúc xếp hàng. Có thể camera giám sát có góc chết, nhưng người phụ nữ kia khó có thể tránh được video của họ!”
Có lý! Bên phía cảnh sát bắt đầu điều tra theo hướng này. Ngay sau đó, cảnh sát nhanh chóng tìm ra toàn bộ ảnh chụp và video của những người nổi tiếng trên mạng đến Khúc Phương Trai vào ngày hôm đó, bao gồm những video hoặc ảnh chụp bị xóa đều có thể được phục hồi lại.
Chỉ có thể nói cảm ơn trí nhớ của mạng xã hội. Nhưng nói ông trời trêu ngươi hay thế nào đây? Càng muốn có được thì càng không thể chạm tới. Mặc dù có đầu mối nhưng bọn họ xem tới xem lui toàn bộ ảnh lẫn video đều không thể tìm được hình dáng tương tự như người phụ nữ kia, chỉ có một tấm duy nhất là chụp được bóng lưng của cô ta.
Nhắc tới cũng thật tình cờ, chủ nhân đăng bức ảnh này trùng hợp cũng là một streamer. Chẳng qua là khác với đám người Đại Vũ, người này chuyên livestream về ăn uống.
Cảnh sát vội vàng tìm video livestream ngày đó của người này, nhưng cuối cùng vẫn là không tìm được người.
“Nếu không phải nhìn thấy bóng lưng này, tôi cảm thấy cô ta giống một người hư cấu bước từ trong mộng ra.” Con trai bác sĩ Từ xem quá nhiều video ảnh chụp, cả người như sắp tan vỡ.
Những cảnh sát khác ngày đêm tìm người trong đống ảnh cũng mệt mỏi vô cùng. Trái lại Mục Từ Túc không bị ảnh hưởng gì, anh vẫn chăm chú xem những đoạn video livestream của những người nổi tiếng trên mạng kia.
“Khoan đã, cô gái này là…” Một bóng dáng quen thuộc tay cầm tờ đơn giống như đang so sánh cái gì đó bỗng xuất hiện trong đoạn video mà Mục Từ Túc đang xem.
Cảnh sát nghiêng mình nhìn sang rồi trả lời “A! Là một cô gái mập mạp, nhưng cổ hay nói kiểu giọng the thé như trong anime, lúc tôi lấy video live stream về thì thấy bình luận trên đó toàn là giễu cợt cổ, nói cổ đã xấu còn hay làm lố.”
Làm lố… Từ ngữ mắng chửi và phong cách ăn mặc quen thuộc này khiến Mục Từ Túc bỗng chốc nhớ đến một người, đó là nữ quỳnh dao bị bài viết bóc phốt cực phẩm làm cho cả mạng chế giễu!
“Nếu đặt mua với số lượng lớn thì vẫn phải tự tới đây lấy bánh phải không chú?”
“Đúng! Ngày đó có một nhóm người đại diện công ty đến lấy bánh.” Khúc Ái Quốc cũng nhớ ra chuyện này.
“Tốt quá!” Mục Từ Túc thở phào nhẹ nhõm “Tôi đã tiếp xúc với cô ấy, cũng biết cô ấy có thói quen quay video và chụp ảnh, để tôi hỏi cô ấy xem lúc đó cô ấy có quay video lại không.”
Vị cảnh sát từng thu thập bằng chứng từ cô gái đó bỗng vỗ đùi “Cổ có đó! Cổ có hỏi tôi là có muốn không nhưng tôi bảo không cần!”
“Sao lại không lấy bằng chứng quan trọng như vậy hả cái cậu này!” Tổ trưởng tức giận vỗ vào gáy anh ta “Mau đi liên lạc với người ta đi!”
Cuối cùng vẫn là Mục Từ Túc lại gọi điện cho cô gái, vẫn là chất giọng nghe hơi hướng văn nghệ kia. Sau khi cô gái nghe Mục Từ Túc nói xong, cô lập tức cự tuyệt bọn họ tới nhà cô.
“Anh cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến đưa cho anh. Dù sao tôi cũng có thời gian, tránh để anh tới nhà tôi lại dính phải thị phi.”
“Được, chúng tôi ở bệnh viện.” Mục Từ Túc trả lời cô “Nhưng có cực cho cô quá không?” Mục Từ Túc nhớ cô gái này rất nhát gan và sợ hãi đám đông. Nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng cười của cô.
“Không sao, luật sư Mục, không sao đâu.”
“Vậy lát nữa gặp.” Mục Từ Túc thấy cô không phải là miễn cưỡng nên đồng ý.
Sau khi báo một tiếng với những người khác trong phòng bệnh, Mục Từ Túc canh đồng hồ để ra cổng bệnh viện chờ cô.
Đúng như dự đoán, cô gái đến rất đúng giờ, Mục Từ Túc vừa mới ra đợi một chút thì cô đã tới.
“Tới rồi!” Mục Từ Túc thấy cô bước xuống taxi liền chủ động đi tới chào cô.
“Chiếc váy hôm nay rất đẹp.” Mục Từ Túc nhìn lướt qua, phần lớn là do kiêng kỵ về hình tượng nên cách ăn mặc hôm nay của cô gái khác với lúc trước rất nhiều. Áo rộng thùng thình giúp che khuất khuyết điểm, chiếc váy cũng đổi sang tông màu đậm hợp với mùa đông.
“Cám ơn luật sư Mục, tôi cũng cảm thấy rất đẹp.” Cô gái cười ngượng ngùng, sau đó cùng Mục Từ Túc đi vào bệnh viện.
Có điều khi đi ngang qua phòng cấp cứu, vành mắt của cô gái đột nhiên đỏ lên.
“Sao vậy?” Vì lo cô gái không thể đi nhanh, Mục Từ Túc đã đi chậm lại hơn bình thường, nhưng có lẽ vẫn là hơi nhanh so với cô gái. Anh nghĩ là mình đi quá nhanh nên vội vàng đứng lại.
“Nghỉ một lát đi.” Mục Từ Túc tỏ ý ngồi xuống băng ghế trên hành lang để nghỉ ngơi. Thật ra chưa đi được bao xa thì anh phát hiện cô gái đã bắt đầu thở hổn hển.
“Bình thường ít vận động à?” Mục Từ Túc đi đến bàn trực của y tá xin một ly nước ấm.
“Vâng, xin lỗi, làm phiền anh quá.” Mặt cô gái đỏ ửng cả lên.
“Không nên nói như vậy, cô đồng ý đến đây đã tốt lắm rồi. Lúc trước nhờ có cô nguyện ý đứng ra làm chứng nên đã cứu nhà họ Khúc một mạng. Khúc Mính và cha cô ấy rất muốn gặp cô để tạ ơn.”
“Không có không có, là tôi không tốt, không ra làm chứng sớm hơn.” Cô vừa nói vừa muốn bật khóc. Thật ra là cô đang tự trách bản thân, cảm thấy mình làm không tốt.
“Lúc đó nếu tôi không ngắt mạng, lập tức tới đồn cảnh sát ngay sau khi nhìn thấy tin tức thì tốt rồi, như vậy cô gái họ Khúc kia sẽ không bị mắng thảm, cũng sẽ không bị ép đến phải tự sát. Còn gia đình bác sĩ Từ nữa… Đều là lỗi của tôi.”
Mục Từ Túc không tiếp lời, chỉ yên lặng ngồi nghe cô nói, chờ cô nói xong thì mới hỏi cô một câu không liên quan đến vụ án nhà họ Khúc.
“Cô biết có bao nhiêu người trong loại vụ án này thà giấu bằng chứng chứ không chịu đứng ra làm chứng không?”
“Là sao ạ?” Cô gái không hiểu gì, trong từ điển của cô, việc liên quan đến mạng người