Phó Chiêu Hoa đẹp trai là điều ai cũng biết. Đặc biệt là cậu không hề có chút phòng bị nào trước mặt Mục Từ Túc, thường xuyên hận không thể móc trái tim ra đưa cho anh, vì thế luôn làm người ta mềm lòng không nói nên lời.
Mà bản thân của Mục Từ Túc khi đối mặt với một Phó Chiêu Hoa như vậy cũng khó có thể phòng bị. Đây tựa hồ không phải là chuyện tốt gì, Mục Từ Túc hơi khựng lại, đột nhiên cảm thấy có mùi nguy hiểm.
“Anh?” Phó Chiêu Hoa cảm nhận được tâm trạng của Mục Từ Túc thay đổi, cậu vươn tay ra nắm lấy tay anh.
Mục Từ Túc mỉm cười, không thoải mái đứng lên “Anh đi uống miếng nước.”
Anh nói xong vội vàng cầm lấy ly nước trên bàn uống một hớp để tâm trạng bình tĩnh lại. Bé con nhà mình đang nuôi bỗng trở nên quyến rũ một cách lạ thường, thật sự vô cùng nguy hiểm chết người.
Trái lại Phó Chiêu Hoa lén nhìn Mục Từ Túc trong lúc ăn bánh đào chiên, ánh mắt cậu tràn ngập ý cười. Cậu thích Mục Từ Túc trong mắt chỉ có mình cậu.
Có điều đây chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, một chút bầu không khí ái muội nhanh chóng tản đi. Sau đó hai người nhanh chóng chìm đắm vào công việc, vụ án được thụ lý, nhưng những công việc tiếp theo cũng không ít, vẫn khiến người ta bận bù đầu bù cổ.
Thời tiết năm nay lạnh hơn năm ngoái, năm mới đến muộn hơn thường lệ, mặc dù vậy, sau khi vụ án của Khúc Phương Trai hoàn toàn kết thúc thì cũng bước sang đêm giao thừa.
Trung tâm viện trợ pháp luật làm việc đến 29 tết, năm giờ chiều tan làm, các đồng nghiệp trẻ tuổi đều háo hứng đi đón tết đoàn viên.
Mục Từ Túc nhìn khuôn mặt của từng người, cũng biết bọn họ không thể ngồi yên, nên dứt khoát phóng sinh “Chúc mọi người nghỉ tết vui vẻ, tất cả tan làm giải tán đi!”
“Chúc anh Mục năm mới vui vẻ! Bọn em được về thật hả?”
“Về đi về đi!” Mục Từ Túc mỉm cười đuổi người.
Nhưng Phó Chiêu Hoa lại nhíu mày nhắc nhở “Anh chưa giao ca trực mà?”
“Ca trực bắt đầu vào mùng hai tết, ba tiếng một ngày, không cần bọn họ đến đâu, cứ nghỉ tết cho xả láng đi.” Mục Từ Túc có ý định một mình trải qua kì nghỉ tết, cũng không phải là vì tinh thần lao động vinh quang gì, mà là Mục Từ Túc chỉ muốn làm vậy. Vì anh chỉ có một mình, cho dù ăn sủi cảo ở đâu thì đều coi như là ăn tết. Hơn nữa anh ở nhà cũng chỉ đọc sách, mang đến Trung tâm đọc cũng giống vậy. Với lại nếu thật sự có vụ án thì đám nhỏ này vẫn chưa thể tự mình phụ trách được, còn các luật sư khác thì đều có gia đình của mình, cũng ngại chạy tới chạy lui nên chắc chắn sẽ giao thẳng cho anh làm, vì vậy cần gì bày ra ca trực để phiền phức thêm.
Phó Chiêu Hoa nhìn Mục Từ Túc một hồi, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ là quay người đi thu dọn hành lý với tâm trạng không vui.
Mục Từ Túc biết cậu đang bực bội chuyện gì, nhưng anh cũng không dỗ dành mà chỉ chọc cậu cười, nhân tiện hỏi “Người nhà của em đâu, tới đón em?”
“Dạ, anh hai em đến.” Phó Chiêu Hoa chưa bao giờ từ chối Mục Từ Túc “Em kêu anh ấy đến đón muộn một chút để đừng gây chú ý quá.”
“Tiểu thiếu gia nhà người ta chỉ mong bắt loa thông báo cho thiên hạ biết, còn nhà em thì lại giấu giếm.”
“Ảnh hưởng không tốt.” Phó Chiêu Hoa nghiêm túc nói “Em không sợ gì cả, nhưng người khác sẽ đàm tiếu không hay về anh, em không muốn như vậy.”
Luật sư làm việc trong Trung tâm viện trợ pháp luật giống như thanh quan trong triều đình thời xưa. Mục Từ Túc là một luật sư trẻ mới thành danh, nếu bị người khác phát hiện anh có quan hệ với nhà họ Phó, chắc chắn những lời bàn tán sau lưng sẽ không dễ nghe. Phó Chiêu Hoa không muốn anh bị chú ý, bị nói tất cả thành tựu anh có được là nhờ vào nhà họ Phó mà có. Rõ ràng đây là Mục Từ Túc đạt được bằng thực lực của chính mình.
Nhưng mà cậu thẳng thắn nói ra như thế làm Mục Từ Túc nghe ra sự đau lòng trong đó, nhưng lại làm người đứng ngoài gõ cửa cảm thấy răng đau ê ẩm, ngay cả lực gõ cửa cũng có chút nghiến răng nghiến lợi.
Mục Từ Túc ngẩng đầu thấy có một người đàn ông lạnh lùng tầm ba mươi tuổi đang đứng bên ngoài cửa, anh ta có đôi mắt đào hoa giống hệt Phó Chiêu Hoa, nhưng lại không có đường vân vểnh lên ẩn chứa sự quyến rũ ở khóe mắt như cậu. Đó là anh hai của Phó Chiêu Hoa.
Quả nhiên vẫn là bé con nhà mình đẹp nhất. Đây là ấn tượng đầu tiên của Mục Từ Túc về cậu.
Còn anh hai của Phó Chiêu Hoa sau khi nhìn thấy Mục Từ Túc cũng phải sửng sốt trong giây lát. Mục Từ Túc trông còn xuất sắc hơn với những gì anh ta đã được nghe. Đặc biệt là sự dịu dàng tỏa ra từ trong xương cốt của anh, chỉ nhìn thôi là cảm thấy thoải mái. Nhưng ai mà ngờ một người nhìn không chút sát thương nào mà sau khi lên tòa lại biến thành mũi dao sắc bén chém chết đối thủ không còn đường cãi lại.
“Đã làm phiền anh chiếu cố em trai tôi.”Anh hai Phó Chiêu Hoa nhanh chóng hoàn hồn chào hỏi với Mục Từ Túc.
“Không sao.” Mục Từ Túc lắc đầu “Chiêu Hoa rất giỏi.”
“…” Anh hai Phó Chiêu Hoa im lặng vài giây, đột nhiên cảm thấy không biết tiếp lời như thế nào.
“Sao vậy?” Mục Từ Túc khó hiểu.
“Không có gì, chúc luật sư Mục năm mới vui vẻ, có thời gian hãy đến nhà chúng tôi chơi? Ông cụ nhà chúng tôi nghe nói về anh đã lâu, cụ rất muốn gặp anh một lần.” Anh hai Phó Chiêu Hoa lại lần nữa nhanh chóng hoàn hồn nhớ ra mục đích đến đây của mình, lập tức nói với Mục Từ Túc.
Mục Từ Túc cũng không có ý từ chối “Tôi cũng rất kính nể ông cụ, các vị cứ thoải mái sắp xếp, trong thời gian này tôi rảnh.”
“Được, vậy tôi sẽ kêu Chiêu Hoa nói thời gian cụ thể với anh.” Sau đó mọi người tán gẫu thêm vài câu, Phó Chiêu Hoa cũng tranh thủ dặn dò mấy chuyện vụn vặt với Mục Từ Túc rồi theo anh hai mình rời đi.
“Anh ơi, sau tết gặp lại!” Phó Chiêu Hoa vẫy tay với Mục Từ Túc, cái túi trên lưng Phó Chiêu Hoa giống cái bánh chưng nhìn vô cùng đáng yêu.
Mục Từ Túc thấy thế thì mỉm cười, Phó Chiêu Hoa nhìn ngây dại, trực tiếp đụng vào lưng anh mình.
Đứa nhỏ này… Mục Từ Túc không khỏi bật cười thành tiếng. Mãi đến một lúc lâu sau người đã đi khuất thì anh mới không nhìn theo nữa, nhất thời cảm thấy phòng làm việc có chút vắng vẻ.
Người ta nếu đã quen đông đúc náo nhiệt thì khi yên tĩnh sẽ cảm thấy không quen. Dạo này cuộc sống của anh quá nhộn nhịp.
Mục Từ Túc vừa nghĩ ngợi vừa thong thả dọn đồ trong tay. Đứa nhỏ đã đi rồi, anh cũng nên trở về nhà. Không hiểu sao Mục Từ Túc lại cảm thấy mình giống như là giáo viên mầm non tan làm sau khi nhà trẻ đóng cửa.
Nhưng sau khi về đến nhà, nỗi lo lắng quan trọng khác lập tức hất bay những suy nghĩ vu vơ của anh.
Không có cơm ăn!
Vì sắp tới tết nguyên đán, Mục Từ Túc đã cho mẹ Kinh Mặc nghỉ ngơi trước hai ngày. Lúc trước đều là Phó Chiêu Hoa đi theo anh về nhà nấu cơm, bây giờ cậu ấy đã về nhà ăn tết, Mục Từ Túc mới nhớ ra nhà mình không có cơm.
Mục Từ Túc mở tủ lạnh ra, bên trong còn vài nguyên liệu nấu ăn mà Phó Chiêu Hoa đã mua. Đứng giữa hai lựa chọn nổ phòng bếp và