Nhưng phản ứng của Phó Chiêu Hoa nhanh hơn Mục Từ Túc rất nhiều, giống như không cảm nhận được cơn đau trên người mình, cậu mượn lực đỡ của Mục Từ Túc để gượng đứng dậy và kéo anh chạy ra ngoài. Nhưng chạy chưa được hai bước thì lại loạng choạng.
"Em đừng cử động!" Mục Từ Túc vội vàng giữ chặt người.
Sắc mặt của Phó Chiêu Hoa trắng bệch không chút máu, cậu thở hổn hển vài hơi rồi mới nói với Mục Từ Túc "Anh, đi với em, có người... Muốn hại anh."
Dĩ nhiên là Mục Từ Túc biết ý của cậu.
Hồi nãy ở trong quán cơm nhỏ, Mục Từ Túc đã có linh cảm không lành, hơn nữa mới nãy lại bất ngờ xảy ra nguy hiểm, tất nhiên là anh biết mình đã đụng phải chuyện gì.
Nghề luật sư không phải là không có nguy hiểm. Vùng vẫy giữa ranh giới trắng đen, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể mất mạng như chơi.
Mục Từ Túc cúi đầu im lặng nhìn Phó Chiêu Hoa đứng loạng choạng không vững, anh đỡ cậu đi theo hướng mà cậu chỉ, cách đó không xa chỗ khúc quẹo có đậu một chiếc ô tô màu đen quen thuộc.
Chính là chiếc xe mà Phó Chiêu Hoa đã ngồi sau lần gặp mặt lần đầu ở Quảng Châu.
Nhìn khoảng cách này thì có vẻ như Phó Chiêu Hoa chỉ vừa mới tới đây, chẳng qua là không thể lái xe vào nên cậu mới một mình chạy vào tìm anh.
Mục Từ Túc không chần chừ, lập tức đỡ Phó Chiêu Hoa lên xe rồi cũng ngồi vào theo.
Sau khi cửa xe đóng lại liền nhanh chóng rời khỏi khu phố cũ. Cơ thể Phó Chiêu Hoa vốn gồng cứng vì sợ hãi cuối cùng cũng thả lỏng sau khi rời khỏi nơi đó.
Giống như là thở phào nhẹ nhõm, cậu mềm nhũn dựa người vào Mục Từ Túc, làm bộ đáng thương kêu với Mục Từ Túc một tiếng "Đau."
Mục Từ Túc không biết phải nói gì, Phó Chiêu Hoa khẽ nâng tay giật giật ống tay áo của Mục Từ Túc.
"Phó Chiêu Hoa! Em dứt khoát..." Mục Từ Túc rất muốn nói em dứt khoát lấy mạng anh luôn đi. Nhưng lời vừa nói ra một nửa, anh nhìn thấy ánh mắt cố chấp của cậu thì không đành lòng nói hết ra.
Cuối cùng chỉ có thể vươn tay ôm cậu vào lòng "Cố chịu một chút, anh đưa em đi bệnh viện."
Nói là vậy nhưng đúng thật là vết thương trên người Phó Chiêu Hoa không nhẹ. Khi xe đến trước bệnh viện, bên trong toàn là mùi máu tươi nồng nặc.
Mục Từ Túc xuống xe trước, muốn đỡ Phó Chiêu Hoa nhưng tay lại không có sức.
"Anh đừng lo, em không sao đâu." Phó Chiêu Hoa nhìn vẻ mặt lo lắng của anh thì vội vàng an ủi.
Mục Từ Túc giống như không nghe thấy cậu nói, anh thở ra một hơi rồi trực tiếp cõng người lên, sau đó chạy nhanh vào bệnh viện.
Đoạn đường này không xa cũng không gần.
Vì bị quần áo che khuất nên Mục Từ Túc không biết vết thương trên người Phó Chiêu Hoa nằm ở đâu, chỉ có thể hỏi cậu "Vết thương của em ở đâu? Nếu đau thì nói cho anh biết."
Phó Chiêu Hoa vội vàng lắc đầu "Không nặng lắm, anh bình tĩnh lại đi."
Nhưng Mục Từ Túc thật sự rối loạn, khi đến phòng cấp cứu, chỉ có Phó Chiêu Hoa bình tĩnh trả lời câu hỏi của bác sĩ.
Mục Từ Túc giúp bác sĩ cắt ống quần và ống tay áo của Phó Chiêu Hoa, khi cắt mất lớp quần thì thấy trên đùi Phó Chiêu Hoa bị tróc một mảng da lớn, vì thế mới chảy nhiều máu như vậy, còn về phần cánh tay thì bị rạch một vết sâu hoắm khoảng mười cm.
"Anh ra ngoài chờ em đi, khâu vài mũi là ổn thôi." Phó Chiêu Hoa thật sự không mấy quan tâm vết thương trên người mình.
Nhưng Mục Từ Túc lại lắc đầu, anh nhìn Phó Chiêu Hoa như đang đăm chiêu điều gì đó.
Đến khi Phó Chiêu Hoa nằm trên giường bệnh truyền nước biển và y tá bác sĩ đều đã ra ngoài hết, Mục Từ Túc mới đi tới ngồi bên cạnh giường bệnh.
"Anh..." Phó Chiêu Hoa dè dặt.
Cậu có chút sợ hãi, lúc trước cậu và Mục Từ Túc tan rã trong không vui, sau đó Mục Từ Túc liên tục ra ngoài điều tra vụ án suốt mấy ngày, trong thời gian này cậu không gặp anh, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Khi Phó Chiêu Hoa mới đi theo Mục Từ Túc, quan hệ giữa hai người cũng không mặn không nhạt như vậy. Nhưng lúc đó Mục Từ Túc chưa thân với cậu, tất nhiên anh sẽ không chủ động liên lạc, còn bây giờ thì lại khác.
Phó Chiêu Hoa đã quen mỗi ngày ở bên cạnh Mục Từ Túc, chỉ cần rời xa anh một giây thôi là cậu đã cảm thấy chịu không nổi, huống chi là liên tục mấy ngày.
Mặc dù vậy cậu cũng không dám yêu cầu điều gì. Cậu sợ mình sẽ đẩy Mục Từ Túc xa lại càng xa.
Con người thường có xu hướng như vậy, càng cẩn thận càng dè dặt thì càng có ngăn cách.
Không được đáp lại, Phó Chiêu Hoa dần dần an tĩnh. Mục Từ Túc vốn rối rắm nãy giờ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, có thể bình tĩnh đối mặt với Phó Chiêu Hoa.
Mấy ngày không gặp, bé con đã gầy hơn lúc trước. Sắc mặt cũng không tốt, nào còn dáng vẻ hăng hái xinh đẹp như lần đầu gặp gỡ? Thậm chí còn có chút luộm thuộm.
Dù sao cũng đã từng đặt trong lòng mà cưng chiều, Mục Từ Túc vẫn là không nỡ, anh im lặng một lúc rồi nói với cậu "Không được có lần sau."
Cả đời này của Mục Từ Túc sợ nhất là hai chuyện, một là không giữ được sơ tâm, hai là không bảo vệ được người bên cạnh mình. Nhưng cố ý Phó Chiêu Hoa lại đạp trúng ranh giới cuối cùng của anh một lần lại một lần.
"Anh ơi, em không sao đâu." Phó Chiêu Hoa vừa mở miệng liền nức nở, giọng nói lạnh lùng của Mục Từ Túc làm cậu sợ hãi, cậu vô thức túm lấy cổ tay anh, giống như lo lắng một giây sau anh sẽ đứng dậy rời đi.
Mục Từ Túc biết suy nghĩ cậu, không khỏi thở dài.
"Đừng nói, nghỉ ngơi cho khỏe đi." Anh xoa đầu Phó Chiêu Hoa, rõ ràng người bị thương là Phó Chiêu Hoa nhưng trông Mục Từ Túc còn mệt mỏi hơn cả cậu.
Mắt của Phó Chiêu Hoa đột nhiên đỏ hoe.
"Đừng như vậy." Mục Từ Túc vươn tay che mắt cậu lại, nhưng giọng điệu lại bối rối hiếm thấy.
Phó Chiêu Hoa mở to mắt nhìn, lông mi dài gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh.
Trái tim của Mục Từ Túc bị cậu làm cho rung động, mãi đến lúc lâu sau anh mới nhỏ giọng dịu dàng an ủi cậu "Anh biết trong lòng em nghĩ gì, đừng vội, cứ chờ đã."
Rốt cuộc Mục Từ Túc vẫn là lùi lại một bước.
Trước khi gặp