Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 15 : Quỷ dị
"Do nhân viên xem sự việc chưa xảy ra, nên tôi vẫn ăn ngon như bình thường."
**************
Lưu Vương Ngọc sờ cổ, Ngọc Phật vốn dĩ được mang trên cổ lúc này không có. Ông ta cả kinh, lập tức xoay người, ông ta khẩn trương nhìn chòng chọc vào đồ vật trong tay của Thẩm Mỹ Nhân.
Cơ bắp trên mặt Lưu Vương Ngọc run rẩy, sau khi cực kỳ khẩn trương mới phản ứng lại, "Như thế nào lại rớt được?" Nói xong liền đi nhanh về hướng Thẩm Mỹ Nhân, định duỗi tay lấy Phật Ngọc về.
Tay phải Thẩm Thanh Thành rụt lại, nhìn Bạch Ngọc trắng trong như nước, "Lưu phó ban Phật Ngọc này ông mua ở đâu vậy? Tôi thấy không tệ, cũng muốn mua một cái."
Lưu Vương Ngọc lại vươn tay ra xa, "Cái này tôi cũng không rõ lắm, là đồ vặt truyền lại của tổ tiên." Lần này tay Thẩm Thanh Thành không tránh nữa, Lưu Vương Ngọc thành cô g đem Phật Ngọc lấy về.
Ông ta lật qua lật lại kiểm tra một hồi, sau khi xác nhận nó không bị hư hại gì bèn lập tức đeo lên cổ, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, hướng Thẩm Thanh Thành cười nói: "Đa tạ Thẩm lão sư, đây là đồ vật trưởng bối truyền lại, đối với tôi rất quan trọng."
Thẩm Thanh Thành cười cười không nói gì, sau khi cáo biệt Lưu Vương Ngọc ba người về tới chung cư, ở trong hội trường thương lượng kế sách hành động tiếp theo.
Trần Cách: "Thẩm ca, Phật Ngọc kia như vậy là mất tác dụng rồi sao?" Cậu ta chỉ thấy Thẩm ca đè hai tay úp lại rồi nhấn nó thôi mà?
Thẩm Thanh Thành trả lời: "Chờ đến tối nhóc sẽ biết."
Không phải đêm nay thì chính là đêm mai, chờ Tề Mỹ phát hiện Phật Ngọc trên người Lưu Vương Ngọc mất đi hiệu lực khẳng định sẽ có hành động, bọn họ là muốn trước khi Lưu Vương Ngọc bị Tề Mỹ đùa chết đem tất cả sự tình hỏi rõ.
Ba người ngồi ở hội trường không bao lâu liền thấy Mông Điền Hải cùng Lưu Tử Mai từ trên lầu đi xuống, người cùng chơi chết đi đương nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho hai người, nhưng chỉ cần bọn họ còn muốn sống sót, muốn thành công thông quan trò chơi, thì sẽ không có khả năng luôn ở trạng thái tinh thần sa sút.
Hai người ngồi ở sô pha đối diện ba người, gật đầu chào hỏi, Mông Điền Hải hỏi có muốn hành động cùng nhau không, Thẩm Thanh Thành cười tủm tỉm mà cự tuyệt, cậu đói bụng, không cho ngựa ăn mà lại muốn nó chạy, không có khả năng.
Lục Bích: "Cần thì gọi tôi." Cái nhìn của hắn đối Mông Điền Hải không tồi, hành vi xử sự của đối phương đều cho hắn một loại cảm giác quen thuộc.
Mông Điền Hải cảm tạ Lục Bích sau đó mang theo Lưu Tử Mai rời đi, Lưu Tử Mai thoạt nhìn sợ hãi không có chủ kiến, nhưng khi gặp chuyện lại kiên cường ngoài ý muốn.
Lục Bích hồi phục tinh thần, Thẩm Thanh Thành vuốt vuốt cằm nghiêng đầu nhìn bộ dáng hắn, sớm đã có kinh nghiệm vì vậy Lục Bích lựa chọn vờ như không thấy.
Thẩm Thanh Thành: "Anh chưa bao giờ đối tôi nói cậu 'cần thì gọi tôi'."
Lục Bích: "........Cậu gọi đến còn chưa đủ sao."
"Hắc, anh nói cũng đúng," Thẩm Thanh Thành không những không xấu hổ mà còn tự hào về điều đó, "Cho nên nếu lúc tôi cần thì chỉ cần gọi là anh sẽ tới phải không?"
Thân thủ Lục Bích không tệ, ý thức cũng tốt, lại cùng nhau bồi dưỡng sự ăn ý nói không chừng về sau gặp được lệ quỷ gì gì đó đều không cần bản thân đích thân động thủ.
Thẩm Thanh Thành hiện tại đang ở cùng phó bản với Lục Bích, muốn bản thân có kỳ nghỉ phép nhàn nhã, để trao đổi cậu sẽ đem điểm sinh tồn chuyền cho đối phương, cái này gọi là có qua có lại.
Lục Bích quay đầu bình tĩnh nhìn cậu: "Không được." Dứt lời liền đứng dậy rời đi.
Thẩm Thanh Thành đuổi theo sau hắn, "Aizz nha, đừng cự tuyệt nhanh như vậy chứ, tôi dùng rất tốt đó......" Khẳng định là Lục Bích vẫn còn chưa ý thức được giá trị của cậu!
Ngoài miệng nói không được, Thẩm ca lúc gọi không phải chạy trốn so với ai đều nhanh hơn hay sao, rớt lại cuối cùng Trần Cách trong lòng nghĩ thầm.
Không có nhiều nơi trong nhà trẻ để bọn họ điều tra thu thập, ba người đứng cạnh sân thể dục, không biết nên đến văn phòng giáo viên hay nhà ăn trước.
Kế hoạch ban đầu của bọn họ vốn dĩ là đi văn phòng giáo viên, thế nhưng đi được nửa đường Thẩm Thanh Thành đưa ra ý kiến muốn đi nhà ăn, lý do là muốn tìm người dọn vệ sinh hỏi chút chuyện.
Lục Bích: "Được." Hắn đối với việc này không có ý kiến, đi trước đi sau đều là đi, không có gì khác nhau.
Người vốn không có tiếng nói Trần Cách đang nghĩ Thẩm ca là được Lục ca chống lưng, thấy ý định muốn tránh xa hiện trường giết người thảm khốc của cậu ta đã tan thành mây khói.
Sau khi đến nhà ăn, Thẩm Thanh Thành đi thẳng về phía nhà bếp, Trần Cách nhìn bóng lưng chạy đi của cậu, rồi lại nhìn người dọn vệ sinh đang lau cái bàn bên phải, hả.
Không phải nói muốn đi tìm người dọn vệ sinh hỏi chút chuyện sao?
Trần Cách: "Lục ca?" Cậu ta quay đầu dò hỏi.
Lục Bích hiển nhiên cũng thấy người dọn vệ sinh đang ở bên phải quét tước, nói: "Đi theo cậu ta."
Trần Cách: "Thế anh đi đâu?"
Lục Bích: "Tôi đi hỏi một chút chuyện."
Trần Cách do dự nói: "Lục ca, chúng ta có thể thay đổi vị trí không?" Vốn đã không ăn sáng, cậu ta thật sự không muốn lại nôn tiếp.......Em đây hiện tại không còn gì trong bụng nữa!
Sau nhà bếp, căn phòng đầy máu không thấy đâu, thi thể vị người chơi kia cũng không còn, chỉ có một số nguyên liệu thực phẩm được chất đống ở nhiều góc khác nhau,, điều nay trông giống như nhà bếp có chút lộn xộn, là một chuyện bình thường.
Đã hiểu biết về cơ chế tử vong của người chơi, Thẩm Thanh Thành liền biết đây là phòng bếp đã được đổi mới, thông thường việc này sẽ xảy ra sau nửa giờ khi người chơi cuối cùng thấy được thi thể của người chơi vừa chết.
Cậu đánh giá hoàn cảnh bên trong của phòng bếp, trên mặt đất thật sạch sẽ, cậu bước trên sàn nhà sạch sẽ đi đến bên cửa sổ phía trong nhìn ra ngoài xem xét.
Bên ngoài là một ngõ hẻm không quá rộng, đại khái một chiếc ô tô có thể đi vào, một vài thùng nhựa màu xanh chất đống bên trong con hẻm, một mùi hôi thối nồng nặc từ đó bốc ra.
Lục Bích đi đến phía sau cậu, nói: "Phát hiện cái gì?"
Thẩm Thanh Thành nhăn mũi: "Quá hôi."
Lục Bích theo tầm mắt cậu đưa mắt nhìn: "Rác thừa của nhà bếp."
Nhíu mày nhìn theo hướng đó, Thẩm Thanh Thành không muốn tiếp tục đề tài này, cậu xoay người, không thấy Trần Cách, "Trần Cách đâu?"
Lục Bích hạ mắt nhìn cậu: "Đi tìm người dọn vệ sinh hỏi chút chuyện."
Bị người đối diện chọc thủng cái cớ tìm người dọn vệ sinh Thẩm Thanh Thành một chút xấu hổ cũng không có, cùng Lục Bích đi ra ngoài nhà bếp, nói: "Chúng ta chạy nhanh đi hỏi sự việc một chút."
Khi hai người ra đến bên ngoài người dọn vệ sinh đã đi rồi, chỉ thấy Trần Cách chán ngắt đang ngồi tựa cằm vào