Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 17 : Tuyệt vọng
"Xác chết hôi thối"
************************
Mọi người che mũi nhìn xuống, người vừa bổ nhào ra nằm trên mặt đất, trên người khoác một chiếc áo choàng đen lớn, sau lưng cùng hai tai áo có vẽ hình Âm Dương bát quái.
Mọi người đều nhận ra người này, đây chính là đại sư ngày đó Lưu Vương Ngọc mời tới, chính là người trung niên đứng đầu.
Trong số đó phản ứng của Lưu Vương Ngọc là lớn nhất, ông ta nhớ rõ hôm đó đích thân đã tiễn đại sư cùng rời đi, nếu đại sự đã sớm chết, vậy người đi cùng ông ta là ai?
Ông ta nhớ lại việc đối phương dò hỏi về Phật Ngọc, nói là nếu nữ quỷ kia đã bị giải quyết rồi, bây giờ đeo Phật Ngọc cũng không cần thiết nữa, không bằng bán cho hắn ta với giá cao, hắn ta hay làm pháp sự sẽ cần dùng đến.
Lúc ấy ông ta đối với lời đại sư nói đã giải quyết Tề Mỹ chỉ tin một nửa, cho nên không đồng ý, nếu như lúc đó ông ta đồng ý, không có Phật Ngọc hộ thân nói không chừng ông ta không thể sống tới hiện tại.
Nghĩ đến đây Lưu Vương Ngọc liền sợ hãi không thôi, nhìn về phía người đã động tay Phật Ngọc của ông ta, thế nhưng bản thân hiện giờ lại không thể không dựa vào Thẩm Mỹ Nhân, ánh mắt vừa phẫn hận lại phức tạp.
Thẩm Thanh Thành nhướn mày: "Lưu phó ban đừng nhìn ta như vậy, ngươi lớn lên không đạt tiêu chuẩn gu thẩm mỹ của ta, ta sẽ không coi trọng ngươi đâu."
Lục Bích cùng những người chơi khác vốn đã quá quen với giọng điệu cợt nhã của Thẩm Mỹ Nhân, biểu hiện tất cả đều bình tĩnh.
Lục Bích đi lại đẩy mở cửa do lúc nãy Tiết Đồng vì sự việc phát sinh đã đóng lại, tay cầm phía sau cánh cửa dính đầy máu, lớp máu dưới cùng đã khô lại, nhưng cũng không ngăn được máu chảy từ nắm cửa rơi xuống sàn nhà, máu trên mặt đất tụ lại thành một bãi lớn, nếu không có ngạch cửa e rằng sớm đã tràn ra hành lang.
Vị trí vết máu tồn tại rất kỳ quái, trên tay cầm lại là nơi xuất hiện nhiều vết máu nhất? Mông Điền Hải chợt nhận ra gì đó, dùng chân đá người trên mặt đất lại gần mọi người.
Chu An An: "A!"
Chu An An theo bản năng nhắm mắt lại, giây tiếp theo lại cưỡng bách bản thân mở mắt ra xem xét.
Nam nhân kia đã chết vài ngày, thi thể ở trong thời tiết cực nóng đã xuất hiện dấu vết thối rữa, thi ban xanh tím che kín vùng da lộ ra bên ngoài của hắn ta, hai mắt bị móc, miệng mở to, bên trong huyết nhục mơ hồ.....
Sau khi quan sát cẩn thận Mông Điền Hải hướng Lục Bích gật đầu, "Hẳn là bị lực từ phía sau ấn đầu, mồm bị nhét vào tay nắm cửa, vì hít thở không thông mà chết."
Vì vậy có thể giải thích tại sao tay nắm cửa lại là chỗ nhiều máu nhất, vì sao thời điểm Tiết Đồng mở cửa có chút khó khăn, bởi vì khi chết miệng nam nhân liền đang ngậm chốt cửa, máu vẫn luôn chảy tí tách không ngừng.
Thẩm Thanh Thành: "Lưu phó ban, người này là ngươi mời đến, hiện tại hắn ta đã chết, ngươi định xử lý như thế nào?"
Tầm mắt Lưu Vương Ngọc tránh đi, không đi qua xem thi thể trên mặt đất, "Tìm một chỗ tùy tiện chôn là được rồi."
Thẩm Thanh Thành: "Không thông báo với đồ đệ hắn ta tới nhặt xác?"
Rồi biết giải thích như thế nào với đồ đệ hắn ta? Hình như đây mới thật sự là cách giải quyết đúng đắn, Lưu Vương Ngọc sau khi phản ứng lại liền lập tức ngậm miệng.
Thẩm Thanh Thành gật gật đầu, cười nói: "Có lẽ Tề Mỹ và Tề An Nhạc cũng được ngươi xử lý theo cách này đúng không? Thật ra ta vẫn luôn rất tò mò, Tề An Nhạc vốn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi không biết gì, vì lý do gì ngươi lại có thể giết luôn nó?"
Lưu Vương Ngọc trước sau trầm mặc, Thẩm Thanh Thành cũng mặc kệ ông ta, nói xong liền cùng mọi người vào nhà.
Nhà của Tề Mỹ bố cục đơn giản, chỉ có một phòng ngủ, một nhà bếp cùng một nhà vệ sinh, nếu cửa được mở rộng hết cỡ, có thể nhìn thấy toàn bộ ngôi nhà từ cửa.
Bọn họ trước đem bố cục nhà ở nhìn qua một lần, không tìm thấy thi thể thứ hai, điều này cho thấy chỉ có nam nhân trung niên chết vào ngày hôm đó.
Phòng khách treo rất nhiều ảnh chụp, đa số là hình Tề An Nhạc, từ lúc còn mặc tã đến lúc bi bô tập nói, tập tễnh học đi, bối cảnh ảnh chụp phần lớn là ở nhà trẻ, lúc thì ngồi trên cây nấm to, lúc thì cưỡi cầu bập bênh, đối mặt người chụp nở một nụ cười rực rỡ.
Qua đó nhìn ra được Tề An Nhạc vốn là một đứa trẻ hoạt bát lanh lợi, cũng rất yêu mẹ của mình, bất kỳ ảnh chụp nào Tề An Nhạc cũng gắt gao ôm chặt cổ Tề Mỹ, nở nụ cười thẹn thùng.
Lúc Tề An Nhạc ba bốn tuổi bắt đầu đi học mẫu giáo, những bức ảnh dần ít đi, đứa trẻ trên bức ảnh lúc này trở nên nhát gan rụt rè, luôn khẩn trương nhìn về phía máy ảnh, không bao giờ có thể thoải mái cười to nữa.
Bản thân Lưu Tử Mai cũng là một người mẹ vì vậy sâu sắc hiểu rõ cảm giác này, mặc kệ chuyện xưa là ai đúng ai sai, đứa trẻ luôn vô tội nhất, nó vẫn còn rất nhỏ.
Sau đó mọi người phân công nhau hành động, có người tìm phòng khách, người tìm ở phòng ngủ. Phòng ngủ vốn là nơi riêng tư, khả năng thu thập được manh mối nhiều nhất, ba người Thẩm Thanh Thành không tranh cùng người khác, chỉ ở phòng khách tìm kiếm.
Thẩm Thanh Thành đưa mắt nhìn xung quanh, nhà ở đã lâu không được quét dọn, nơi nơi đều bụi bặm, cậu muốn tìm chỗ ngồi xuống cũng không có, vì vậy cậu liền rút khối giấy lót chân bàn ra nghịch.
Trải nghiệm kỳ nghỉ phép lần này thật sự tồi tệ, cả ngày cậu đều phát ngốc ở nhà trẻ, đánh giá kém!
Khối giấy được gấp lại nhiều lần nên nó khá dày, cậu nhàm chán mà lật từng mặt ra, bất ngờ có mấy tấm ảnh rơi ra từ bên trong.
Thẩm Thanh Thành nhìn xuống, ba béc ảnh như có người sắp xếp mà rơi cạnh nhau, mỗi người trong ảnh trên mặt đều không cảm xúc, nhìn thẳng vào cậu dưới mọi góc độ.
Cậu khẽ giật mình, nhíu mày rồi nhìn lại, lần này là ảnh học nhóm , mỗi một người đều cười rất tươi.
Thủ thuật nhỏ này mà dám đối Tổ sư gia gia hù dọa?
"Lục Bích" Cậu hô to một tiếng, sau đó khom lưng nhặt đống ảnh chụp lên, chờ Lục Bích nghe tiếng ngoảnh lại, vừa lúc cậu nhặt lên ảnh chụp hướng hắn huơ huơ tay, "Tôi đã tìm được cha của đứa trẻ."
Lục Bích cùng Trần Cách cùng nhau đi tới, Lục Bích cầm lấy ảnh chụp.
Trên thực tế chỉ có một trong ba tấm ảnh là chụp Tề Mỹ cùng một người đàn ông xa lạ, hơn nữa người đàn ông này còn bị mực đen đồ lên khuôn mặt đến không còn nhìn rõ hình dáng.
Sỡ dĩ biết người này không phải hiệu phó, chủ nhiệm giáo dục, hay bảo an bởi vì người này thoạt nhìn dáng người được bảo dưỡng rất tốt, nhiều nhất cũng không tới 30 tuổi, những nam nhân lúc trước nhắc tới tựa hồ không giống.
Hai bức ảnh còn lại nhân vật chính là một đôi vợ chồng trung niên, mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt ngập tràn tang thương, vừa nhìn liền biết là xuất thân từ gia đình nghèo khổ. Trong đó người chồng tướng mạo so với Tề Mỹ có vài phần giống nhau, bước đầu suy đoán có lẽ là cha mẹ Tề Mỹ.
Lục Bích: "Tìm được