Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 25 : Ám chỉ
"Tôi không có khẩu vị"
***********************
Người chơi xôn xao một chút nhưng rất nhanh liền an tĩnh lại, còn được, cũng chỉ là vũ hội mặt nạ mà thôi, chỉ có những người chơi kinh nghiệm lâu năm mới chú ý tới biểu tình bất an nhỏ nhoi trên mặt nữ nhân mà thôi.
Nhóm người hầu vẫn im lặng lui xuống như khi họ xuất hiện.
Nữ nhân trên cầu thang hình như là mất đi một chút hứng thú với bọn họ, nói: "Nên làm gì tự nhiên sẽ có người tới nói cho các ngươi biết, ở noi này lòng hiếu kỳ quá sâu cũng không phải là chuyện tốt gì, nếu xảy ra chuyện đừng trách ta trước không nhắc nhở."
Nói xong liền lả lướt làn váy mà biến mất ở cửa cầu thang.
Đám người chơi hai mắt nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía hai người dẫn đầu Hà Vị cùng Cao Thư Lâm, có người hỏi: "Kế tiếp nên làm gì bây giờ?"
Ngoài trừ đang giữ một cái mặt nạ không biết có tác dụng gì trong tay ra hiện tại họ không biết được manh mối nào khác, hiện tại ngay cả vấn đề phòng ở cũng chưa được giải quyết, chẳng lẽ là muốn bọn họ tự động kiếm phòng sao?
Nữ nhân kia bộ dáng trông không dễ nói chuyện, ai biết bọn họ tự ý chủ trương hành động có bị cô ta làm gì hay không.
Hà Vị đang muốn lên tiếng trấn an, đám người hầu vừa biến mất lúc này lại bưng lên khăn trải bàn, bộ đồ ăn, những cái mâm đựng đầy thức ăn đang nối đuôi nhau từ sảnh bên cạnh đi ra, rất nhanh đã bày ra bữa tối giữa đại sảnh cho 15 người chơi dùng.
Bữa tối rất phong phú, bít tết phô mai đậm đà, hương vị thơm lừng của từng món ăn xông vào mũi người chơi, vốn chưa ăn qua cơm chiều người chơi lúc này phát hiện bản thân bị mùi hương hấp dẫn, khiến họ càng đói bụng.
"Sau bữa tối sẽ an bài phòng ở cho mọi người." Một bé gái đi ra sau đám người hầu.
Bé gái này đại khái chỉ khoảng sáu bảy tuổi, mặc một chiếc váy tinh xảo so với váy dài của đám người hầu, trên đầu trang trí lông chim ngũ sắc.
Giọng nói của bé gái cũng giống nữ nhân kia đều vô cùng bén nhọn, bé gái nghiêng đầu dùng ánh mắt xanh sẫm đánh giá diện mạo từng người chơi, giống như đang xem vật hiếm lạ gì đó, sau khi xem xong quay đầu lại vẫy tay.
"Đại Hùng Đại Hùng, mau ra đây mau ra đây."
Theo sau giọng bé gái vang lên, một người cao lớn như một con gấu to tay cầm hai cái vỉ nướng đi tới đại sảnh.
Hắn ta cao gần hai mét, khuôn mặt bị râu quai nón che khuất hơn phân nửa, một con heo sữa nướng đang được hắn ta cầm trong tay như một món đồ chơi.
Hắn ta đem vỉ nướng đặt giữa bàn, giọng khàn khàn nói: "Ăn xong."
Thẩm Thanh Thành nhỏ giọng nói cùng Lục Bích, "Hóa ra không phải tất cả người trong lâu đài cổ này đều có giọng nói giống nhau a."
Hai người hòa lẫn vào đám người chơi khác, lúc này Thẩm Thanh Thành mới nghiêm túc nhìn chăm chú vào bữa tối được đặt trên bàn, sau đó cau mày.
Bé gái phía sau nhảy quanh chiếc bàn dài và hát trong khi nhảy:
"Giá thịt heo đã tăng gần đây, giá đã tăng ~ Mọi người cần ăn hết thịt, ăn hết~ Chỉ ăn hết mới có sức lực, sức lực ~ Cần có sức lực để nuôi heo, heo~ "
Lục Bích thấy tay cầm nĩa của cậu bất động, "Sao thế?"
Thức ăn trước mặt mỗi người chơi đều giống nhau, một phần bít tết, một bát súp rau, một miếng phô mai, ở giữa là con heo nướng màu nâu vàng.
Thẩm Thanh Thành đem nĩa đặt lên bàn, bộ dáng suy yếu mà dựa vào vai Lục Bích bên cạnh, suy yếu nói: "Lục đại ca, tôi thật khó chịu."
Lục Bích: "......" Hắn thở dài trong lòng, lại bắt đầu rồi.
Thẩm Thanh Thành nháo ra động tĩnh không nhỏ, người chơi sôi nổi hướng mắt nhìn bọn họ, ngay cả bé gái cũng tạm dừng hát bài ca tẩy não ma thuật mà nhìn qua bọn họ.
Lục Bích trong lòng biết Thẩm Mỹ Nhân chưa chơi đủ sẽ không dừng lại, đành phải phối hợp mà nói, "Khó chịu ở đâu."
Thẩm Thanh Thành: "Nơi nào cũng khó chịu, ăn không nổi."
Lục Bích nghĩ nghĩ, "Uy cậu?"
Thẩm Thanh Thành: "???" Sao lại thế này, hôm nay Lục đại ca lại thuần thục phối hợp như vậy!
"Không, ăn không vô," cậu đem đầu đặt trên vai Lục Bích, bàn tay để dưới bàn hung hăng nhéo đùi hắn một cái, "Muốn nghỉ ngơi."
Lục Bích nhận được ám hiệu thập phần rõ ràng như vậy, ngược lại không cảm thấy đau mà giương mắt nhìn về phía bé gái.
Bé gái đang nhìn bọn họ biểu tình lập tức thay đổi, nó vòng đến trước mặt hai người, tròng mắt xanh sẫm chằm chằm nhìn kỹ Thẩm Thanh Thành một hồi lâu.
Mắt Thẩm Thanh Thành khép hờ bộ dáng suy yếu, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, "Có thể do buổi chiều lạc đường quá lâu trong rừng rậm nên bị cảm."
Bé gái lúc này mới vẫy tay gọi một người hầu đi tới dẫn bọn họ lên phòng trước.
Hai người đi rồi, có người chơi do dự mà yên lặng giảm bớt phân lượng thức ăn, có người chơi lại chỉ xem việc này là chuyện nhỏ, nên vốn ăn như thế nào liền vẫn ăn như thế đấy.
Con heo sữa nướng thơm nức không biết vì sao không có người động vào, vì vậy vẫn còn thừa lại cả con.
Bé gái đối với việc này vô cùng tức giận, dùng giọng nói bén nhọn mà hét: "Lãng phí thật đáng xấu hổ! Lãng phí thật đáng xấu hổ!" Sau đó luôn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn đám người chơi cho đến khi bọn họ lên lầu.
Phòng ở của người chơi đều được an bài ở lầu hai trong lâu đài cổ, thông với dãy hành lang nhìn như không có điểm dừng.
Trong phòng, Lục Bích đóng cửa đem người hầu nhốt ngoài cửa, buông tay vốn đang ôm lấy Thẩm Thanh Thành, "Đồ ăn có vấn đề?"
Thẩm Thanh Thành lắc đầu, "Không rõ lắm, cảm giác không phải thức ăn cho người dùng."
Lục Bích im lặng.
Thẩm Thanh Thành hiếu kỳ nói: "Anh thế mà liền tin tôi ngay? Mặc dù đây chỉ là cảm giác của tôi mà thôi, anh không đói bụng sao?"
Lục Bích biểu tình nhàn nhạt, vẫn không trả lời vấn đề này, nói: "Nếu không tìm thấy đồ ăn khác trong lâu đài cổ, việc này sẽ phiền." Thời tiết càng ngày càng lạnh, một trận tuyết lớn e rằng có thể phong tỏa dãy núi Đại Hùng này, mà có thể rời khỏi được lâu đài cổ hay không vẫn chưa biết được."
"Là vô cùng phiền, anh có nghe thấy bài hát mà bé gái đó hát không, câu cuối giống như là muốn nuôi chúng ta thành heo," cậu vuốt cằm, "Cho nên chuyện xưa của phó bản này là câu chuyện tình yêu ở trại chăn nuôi sao......"
Cậu càng nói càng đi xa vấn đề, Lục Bích không để ý đến cậu nữa, duỗi tay lấy mặt nạ của Thẩm Mỹ Nhân cầm lên xem xét.
Mặt nạ màu đỏ trong suốt mỹ lệ, vị trí khóe mắt có hình ấn ký dấu chân mèo, không giống như được in lên, mà trông giống như