Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 37 : Mộ táng
"Lục Bích tự nhủ bản thân đã quen với việc nghe Thẩm Mỹ Nhân nói lời cợt nhả"
*******************************
Thẩm Thanh Thành rốt cuộc nhận ra có điểm không đúng, thế nào vẫn cứ luôn ừ với đúng thế, cậu ủy khuất mà nhìn nam nhân cao lớn đang đứng trước mặt mình, "Anh làm gì vậy?"
Diện mạo của cậu vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn Châu Á, lông mi vừa dài vừa cong, đặc biệt đôi mắt rất đẹp.
Mắt hai mí, phần đuôi mắt phượng cong lên như hiện ý cười, đặc biệt khi cười rộ lên phảng phất như có tinh quang rơi vào trong đó, không cười lại tựa đưa tình ẩn ý, sạch sẽ ngây ngô, mang đến cho người khác cảm giác bảy phần tà mị ba phần trong sáng.
Bề ngoài của Lục Bích cùng cậu không giống, hắn cao lớn tuấn mỹ, lông mày cao hiện lên vẻ nghiêm nghị, hốc mắt sâu, một bộ dáng vẻ anh tuấn thâm trầm. Vì vậy khi hắn đưa ánh mắt thâm trầm nhìn xuống cậu, liền mang đến cho đối phương cảm giác áp lực vô hình .
Ý cười trên khóe miệng vốn chưa tản đi giờ phút này lần nữa giương cao, ánh mắt Lục Bích dừng tại vị trí con người trước mặt, hầu kết chuyển động.
"Thẩm Mỹ Nhân." Lục Bích cất giọng nói như có như không.
Thẩm Thanh Thành chồm lên trước, đề cao âm thanh nghi hoặc nói, "Sao?"
Lúc này khoảng cách hai người ngày càng thu hẹp, Lục Bích lui về sau một bước. Hắn dời đi tầm mắt sang hướng khác, ngữ khí khôi phục bình thường, "Ngồi yên chưa."
Thẩm Thanh Thành cúi đầu xem kỹ bản thân, mông xác định ngồi ngay ngắn trên giường, hai chân rũ ở mép giường, không ngồi dưới đất, cũng không có làm dơ chăn.
Vì thế ngẩng đầu nói: "Tôi ngồi yên rồi!"
Tay phải Lục Bích nắm lấy vai Thẩm Thanh Thành chỉnh cậu ngồi ngay ngắn, lại cầm lấy chân cậu khoanh lại đặt trên giường, cầm tay cậu đặt lên hai đùi, lặp lại lần nữa, "Ngồi yên."
(Tư thế giống như ngồi thiền á =))))
Duy trì tư thế đặt tay ở đầu gối, dáng ngồi học sinh tiểu học Thẩm Thanh Thành: "...... Lục Bích, phẩm vị của anh thật là kỳ quái."
Lục Bích im lặng.
Tư thế ngôi của học sinh tiểu học thật sự không thoải mái, Thẩm Thanh Thành kiên trì không được một phút đồng hồ liền không kiên trì nổi nữa, từ bỏ ngay sau đó, cả người nằm sóng xoài trên giường.
"Chúng ta nên tiếp tục nói về NPC thứ tư, đừng nói sang chuyện khác," sau khi nói xong cậu chợt phát giác, không thấy Lục Bích kinh ngạc, cậu đảo mắt sắc bén mà nhìn hắn, "Anh đã sớm biết NPC thứ tư là một con thỏ?"
Lục Bích: "Đúng."
Thẩm Thanh Thành ngồi dậy, khôi phục tư thế ngồi ban đầu, "Từ khi nào?"
Lục Bích: "Thời điểm biết họ Đồ chỉ suy đoán, lúc phát hiện lông trắng xung quanh trong mấy cái lỗ nhỏ mới khẳng định."
"Thế mà tất cả anh đều không nói tôi biết!" Cậu cất giọng lên án.
Lục Bích: "Cậu thích tự mình suy nghĩ."
Thẩm Thanh Thành phủ nhận, "Không, tôi thích anh trực tiếp nói thẳng đáp án cho tôi.Nếu nó là điểm mấu chốt, anh nên nói cho tôi chứ!"
Nam nhân vẫn luôn đang thất thần nâng cao mày, "Ừ?"
Thẩm Thanh Thành cười rộ lên, ra vẻ thành thật nói: "Bởi vì những lời của người khác nói không thể tin a, lại còn dễ dàng hiểu lầm tôi, vậy nên lúc đó mới phải tự suy nghĩ."
Thẩm Thanh Thành rất vui, Lục Bích lại trước sau luôn trầm mặc, hắn nhấc rương hành lý đã được thu dọn, "Đi thôi."
Trên hành lang không có ai, không biết có phải do đã sớm thu thập tốt hành lý rồi hay không.
Đối với điểm này Thẩm Thanh Thành không hiểu, thời điểm trở lại phòng mình liền mở miệng, "Sao lại bắt tất cả người chơi phải lưu lại phòng của bạn nhảy sở hữu mặt nạ nền đỏ, mục đích là gì?"
Lục Bích đóng kỹ cửa, lấy quần áo trong rương để vào tủ đồ bên cạnh quần áo Thẩm Thanh Thành, xoay người hỏi: "Phòng của người sở hữu mặt nạ nền đỏ và nền trắng khác nhau chỗ nào?"
Thẩm Thanh Thành: "Một phòng có lỗ, một phòng không lỗ. Bọn chúng muốn lợi dụng mấy cái lỗ này để làm gì nhỉ?"
"Đúng," Lục Bích gật đầu, lấy mặt nạ nền trắng của mình đặt ở tủ đầu giường, "Mặt nạ cậu đâu?"
Thẩm Thanh Thành khom lưng lấy từ ngăn kéo phía dưới tủ một cái mặt nạ màu đỏ.
Hai cái mặt nạ được đặt cạnh nhau, một cái nền đỏ ấn trắng, một cái nền trắng ấn đỏ.
Thẩm Thanh Thành: "Thoạt nhìn trông rất xứng đôi."
Lục Bích tự nhủ bản thân đã quen với việc nghe Thẩm Mỹ Nhân nói lời cợt nhả nên lúc này lơ đi, hắn nhìn hai cái mặt nạ, như đang suy tư gì đó.
Mặt nạ màu đỏ, mặt nạ màu trắng.
Phòng có lỗ, phòng không có lỗ.
Phương thức tử vong của Ngụy Thiêm cùng Tiểu Liễu bất đồng.
Trong phòng có hai tranh vẽ.
Những sự việc bất đồng này có hai hướng suy nghĩ. .
Tỷ như, tại sao những động vật này lại muốn nhằm vào nhân loại?
Thẩm Thanh Thành ở trong phòng đợi đến vô cùng nhàm chán, nếu là dưới chân núi cậu còn hảo hảo chơi trò chơi, trong núi không lên mạng được, cậu mở ra di động định xem video lại không thấy thú vị vì thế bèn đóng lại di động.
Cửa sổ trong phòng là loại cửa sổ nhỏ, xây trên cao, Lục Bích nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, những đám mây xám xịt đang tụ lại một chỗ, trời không gió không tuyết, không tính quá lạnh, "Muốn ra ngoài chút không?"
Nghe vậy Thẩm Thanh Thành liền sờ bụng, hiện tại cậu cũng không quá đói, bất quá ở trong phòng thật nhàm chán, còn không bằng ra ngoài đi dạo.
Đám người chơi ôm đoàn canh giữ trong phòng, hoặc thấp thỏm hoặc sợ hãi mà cảnh giác "Sự tình không tốt" có thể xuất hiện trong miệng bé gái Ứng Anh, còn Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích lúc này lại thay quần áo mang giày rời khỏi lâu đài cổ.
Trên đường đi Thẩm Thanh Thành cảm thấy không quen, không muốn duy trì bầu không khí yên tĩnh nên cất lời: "Lục Bích, chúng ta nói chuyện phiếm đi ~"
Lục Bích khẳng định cũng thật nhàm chán!
Vốn đang tự hỏi vì sao đám động vật lại kỳ thị nhân loại, Lục Bích sau nghe xong lời cậu ghé mắt hỏi, "Cậu muốn nói cái gì."
Ánh mắt Thẩm Thanh Thành sáng lên, Lục đại ca thật là quá hiểu cậu, "Tâm sự về thế giới hiện thực đi, anh tiến vào trò chơi này bao lâu rồi ?"
Lục Bích hồi tưởng: "Đại khái 3 năm."
3 năm! Cư nhiên lại dựa trên số năm mà tính!
Thẩm Thanh Thành kinh ngạc không thôi, "Tôi nghe Trần Cách nói trò chơi sẽ rơi xuống phiếu hiện thế, có thể đưa người chơi trở lại thế giới hiện thực, ba năm qua anh đã trở về thế giới hiện thực chưa?"
Lục Bích: "Không nhớ rõ."
Thẩm Thanh Thành: "Sao?"
Lục Bích đưa mắt nhìn người bên cạnh, giải thích: "Trò chơi thật sự sẽ rơi xuống phiếu hiện thế, nhưng trong không gian của tôi không có."
Thẩm Thanh Thành suy xét ý tứ câu nói của đối phương.
Không có phiếu hiện thế thì cứ nói thẳng không có nên chưa trở về hiện thực được, vì sao lại tốn công trả lời rằng không nhớ rõ?
Ý của Lục Bích chính là trong 3 năm liên tục thông quan phó bản hắn không thể nào không rớt xuống phiếu hiện thế, nhưng hắn không có ký ức về nó.
Thật vậy, trong ba năm thế mà lại không rớt nổi một