Sau khi Hứa Tri Vụ quay về phòng vẫn còn thút tha thút thít, Tiêu Vĩ có ý định lấy lòng bèn tiến lại nói: "Nếu Tùng Phong viện đã tranh giành ngựa nhỏ của cô nương, hay là cô nương trực tiếp tới Tùng Phong viện đòi lại, nô tỳ cho rằng bọn họ cũng không dám ngăn cản đâu!"
"Có thể sao?" Hứa Tri Vụ sụt sịt mũi: "Cha đã cho người khác rồi, ngựa nhỏ không còn là của A Vụ nữa."
"Mặc dù lão gia không có ra lệnh công tử trả lại nhưng công tử nếu như đã ra hiệu có lẽ cũng trả lại ngựa nhỏ cho cô nương. Mọi việc cũng có trước có sau, nếu cô nương đã mở lời trước rồi, chẳng có lý nào đưa ngựa nhỏ cho người khác cả, có phải thế không?" Tiêu Vĩ nhìn Hứa Tri Vụ vẫn đang lau nước mắt lại càng thêm dầu vào lửa: "Hôm nay nếu như cô nương nhượng bộ, sau này từng bước đều phải nhường, không biết bị Tùng Phong viện bọn họ bắt nạt tới mức nào, cô nương nghĩ mà xem, sau này bánh Ngọc Sương đều là của Tùng Phong viện, xiêm y đẹp đẽ cũng của Tùng Phong viện, lão gia và phu nhân cũng ở Tùng Phong viện......cho dù cô nương không để tâm nhưng nô tỳ vẫn đau lòng lắm."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tình cảnh mà Tiêu Vĩ miêu tả vô cùng u ám, Hứa Tri Vụ quả thật không dám suy nghĩ.
Đi! Chắc chắn phải đi!
Sắc trời bên ngoài dần tối, đã sắp tới giờ dùng bữa tối, Hứa Tri Vụ không quan tâm xách làn váy đi ra ngoài, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng, điệu bộ như muốn tính sổ với người khác.
Cuối cùng tới cửa thùy hoa của Tùng Phong Viện, nàng giống như không chắc chắn quay đầu hỏi Tiêu Vĩ: "Tiêu Vĩ, ngươi nhìn ta đủ hung dữ chưa?"
Vừa nói lời này thì khí thế đã không còn trọn vẹn nữa rồi.
Tiêu Vĩ đương nhiên muốn cổ vũ nàng: "Hung dữ! Nhưng mà nếu như cô nương hất cằm lên chút nữa, mắt trừng to một chút nữa thì càng tốt."
Hứa Tri Vụ bèn theo lời hất cằm rồi trừng to mắt: "Thế này sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ trách nàng quá đáng yêu xinh đẹp, cho dù cố gắng ra vẻ hung dữ cũng chỉ là một chú mèo con nhe nanh múa vuốt.
Tiêu Vĩ không biết nói gì, chỉ đành nói trái lương tâm: "....Được rồi, đủ hung dữ rồi, cô nương đi đi."
Thế là Hứa Tri Vụ giữ nguyên dáng vẻ ưỡn ngực ngẩng đầu này đi vào Tùng Phong viện, thậm chỉ không dám cúi đầu xuống một chút nào.
Trên đường đụng phải hạ nhân của Tùng Phong viện, Hứa Tri Vụ nhìn không chớp mắt đi qua, tới tận khi nhìn thấy Hứa Tư.
Hắn đang nói chuyện với một hạ nhân, nhìn thấy Hứa Tri Vụ đi tới thì ngừng nói chuyện, nghiêng người hướng mặt về phía nàng, chưa nói gì đã cười: "Sao A Vụ muội muội lại tới đây?"
Hứa Tri Vụ rất khí thế nói: "Ở đây là Hứa phủ, ta là nữ nhi
của Hứa gia, có chỗ nào mà ta không được tới?"
Vừa mở miệng, Hứa Tri Vụ đã thấy mình nói rất tốt, lời này của nàng là học từ đâu vậy nhỉ?
Mắt thấy Hứa Tư giống như sửng sốt, đáy lòng Hứa Tri Vụ đắc ý, nói càng hăng hái hơn: "Ngựa nhỏ mà cha tặng ngươi đâu? Dắt ra đây cho ta xem, đó vốn dĩ là của ta mà!"
Hứa Tư bèn nói bèn nói với Tùng Đào ở bên cạnh: "Đi dắt Tuyết Đỉnh tới đây."
Hứa Tri Vụ nghe xong thì chớp mắt: "Tuyết Đỉnh? Đây là tên của ngựa nhỏ sao?"
Hứa Tư gật đầu.
"Sao lại gọi là Tuyết Đỉnh? Ta đã nghĩ xong nó phải tên là Tiểu Bạch rồi! Tiểu Bạch không hay bằng Tuyết Đỉnh sao!"
Khi Hứa Tư biết lúc này cô gái nhỏ đang nổi giận đùng dùng bèn dịu dàng đáp lại: "Vậy theo lời A Vụ muội muội gọi là Tiểu Bạch đi."
Hứa Tri Vụ vốn tưởng rằng Hứa Tư sẽ tranh chấp với nàng cơ, đã bắt đầu nghĩ cãi nhau thế nào rồi, không ngờ Hứa Tư lại đồng ý nhanh chóng như thế, thái độ còn rất ôn hòa, nàng giống như không có chỗ sử dụng sức lực, nhìn Hứa Tư rất lâu, âm thanh cũng nhỏ bớt: "Vậy ngươi trả Tiểu Bạch cho ta."
Hứa Tư thầm than, lúc mở miệng vẫn ôn hòa lễ độ: "Tiểu Bạch quá to với A Vụ, phụ thân đưa Tiểu Bạch cho ta không phải thiên vị ta hơn mà là lo lắng A Vụ bị thương."
Lời vừa dứt, Tùng Đào dắt một con ngựa nhỡ tới, con ngựa này rất thanh tú, to bằng nửa con ngựa trưởng thành, ánh mắt ướt át, hàng mi rất dài, nhìn cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng Hứa Tri Vụ lại bị dọa sợ lùi ra sau một bước, nàng, nàng không ngờ ngựa nhỏ cao hơn cả nàng như thế!
Nàng tưởng rằng ngựa nhỏ là thấp bé nho nhỏ, to bằng ngựa gỗ cơ.
"A Vụ muội muội sợ rồi sao?"
Hứa Tri Vụ sao có thể bị người ta nói như thế, lập tức vươn cổ mạnh miệng: "Không có sợ đâu!"
"Nếu A Vụ muội muội đã không sợ hay là ngồi trên lưng ngựa thử một chút?"
Nghe vậy, Hứa Tri Vụ cố lấy dũng khí ngẩng mắt nhìn Tiểu Bạch, lưng của nó cao hơn cả mình càn đừng nói đầu của nó.
Nhìn xuống chút nữa, cổ của con ngựa này động tới động lui giống như sắp đá người tới nơi.
Còn ánh mắt Hứa Tư vẫn trên người nàng, nhìn thì ôn hòa nhưng lại chứa một sự thúc giục nào đó.
Hứa Tri Vụ bất chấp tiến gần một bước, tim đập bình bịch, nàng vừa sợ bị ngựa đáp, vừa sợ người khác cười nhạo nhát gan.
Đợi lúc tới gần hai bước, nước mắt Hứa Tri Vụ sắp lăn xuống rồi.
Nhưng đúng lúc này lại nghe thấy một tiếng cười nhè nhẹ còn chưa nhận ra là ai cười thì Hứa Tri Vụ đã thấy cơ thể nhẹ bẫng.
Nàng bị bế lên rồi.
Sau đó, nàng được đặt nhẹ lên lưng ngựa.
Tiếp đó một người dán vào sau người, người đó cầm lấy dây cương, chỉ kéo nhẹ một cái, ngựa đã giương vó bắt đầu chạy chậm.
Tốc độ chạy cũng không tính là nhanh, ít nhất thì không bằng xe ngựa, nhưng ngựa giương vó chạy từng bước khiến Hứa Tri Vụ cảm thấy được thú vui khác hẳn ngồi xe ngựa.
Chập tối nay vốn oi bức nhưng trên lưng ngựa lại như đón lấy từng làn gió nhè nhẹ giải bớt cái nóng.
Hứa Tri Vụ quay đầu nhìn, người ngồi sau nàng chính là Hứa Tư, từ góc độ này có thể nhìn thấy đường cong cằm tinh tế cùng với đôi môi đẹp đẽ của hắn, một sợi tóc mai của hắn phe phẩy trên mặt nàng, mềm mại, ngưa ngứa.
Có lẽ hắn vừa tắm xong, trên người còn có mùi hương bồ kết rất rõ ràng, hai tay nắm dây cương vững vàng, ôm vững nàng trong khuỷu tay.
Hắn không bị phân tâm, ánh mắt vẫn nhìn thẳng, Hứa Tri Vụ bèn quay đầu về, nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt bị ngựa chạy kéo thành dáng vẻ khác lạ.
Mắt nàng càng ngày càng mở to.
Mới lạ, vui vẻ.
Rất muốn hát.
Đây là lần đầu tiên có người dẫn nàng đi cưỡi ngựa.
Ngựa dần chậm lại, nguyện vọng của Hứa Tri Vụ hãy còn chưa hết túm lấy cánh tay của Hứa Tư: "Chạy tiếp đi, tiếp tục đi."
"A Vụ muội muội thích không?"
Hứa Tri Vụ vội vàng gật đầu: "Thích lắm, tiếp đi."
"Được, vậy chạy thêm vòng nữa." Thế là lại đưa Hứa Tri Vụ chạy vòng quanh chỗ đất trống của Tùng Phong viện một lần nữa.
Trong lúc vô tình, sự tức giận tủi thân trong lòng của Hứa Tri Vụ đã tan theo gió, nàng đã quên tới Tùng Phòng viện làm gì rồi, thậm chí còn quay đầu lại ngọt ngào nói với Hứa Tư: "Cưỡi ngựa vui quá đi, lần tới ngươi lại đưa ta cưỡi ngựa được không?"
Ánh mắt của Hứa Tư dịch xuống, rơi xuống khuôn mặt mềm mại của Hứa Tri Vụ, cô gái nhỏ này khóc cười đúng là chuyện chỉ trong nháy mắt, giống như mưa gió vạn biến vậy.
Có lẽ vẫn tính là dễ dỗ.
"Sắc trời không còn sớm nữa, A Vụ trở về đi."
Nhưng Hứa Tri Vụ lại ôm cánh tay hắn không buông: "Ngươi đồng ý