Hứa Tri Vụ vội vàng che lại bức tranh của mình: "Ngươi coi như chưa thấy gì đi!"
Hứa Tư nhếch khoé miệng, nhàn nhạt nói: "Xem ra A Vụ còn dư thừa sức lực lắm, nên học thêm vài chữ nữa."
"Hả?" Hứa Tri Vụ than thở: "Không cần đâu, ngươi tha cho ta đi!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Tư mất bình tĩnh rồi, tuy không thể hiện ra mặt nhưng lại giật lấy bút của Hứa Tri Vụ, viết xuống một câu thơ dài mười bốn chữ, sau đó nói với Hứa Tri Vụ: "A Vụ vẽ đẹp vậy, chi bằng vẽ mấy chữ này xuống dưới bức tranh, sẽ giúp học chữ nhanh hơn."
Hứa Tri Vụ ngơ ngác nhìn mấy con chữ, nàng không nhận ra bất kỳ một chữ nào cả.
Nàng không biết nghĩa, bút thuận cũng không nhớ, thật sự chỉ có thể vẽ thôi!
Hứa Tri Vụ ngồi nửa ngày bắt chước vẽ theo mấy con chữ một cách xiêu xiêu vẹo vẹo, đôi mắt tròn xoe liếc xéo Hứa Tư, nghiến răng đè giọng nói: "Đáng ghét."
Hứa Tư lườm nàng, Hứa Tri Vụ liền le lưỡi, quay đầu liều mạng cùng với những chữ còn lại.
Nàng nghĩ trong bụng, Hứa Tư này thật là không biết nghe lời, còn lâu mới bì kịp Lâm Công tử. Xem ra có thời gian nàng phải cùng A Nhàn thảo luận đối sách.
Ý nghĩ này vừa xẹt qua, Hứa Tri Vụ bỗng giật mình, Hứa Tư không nghe lời đã đành, cớ gì nàng phải nghe lời hắn chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Tri Vụ liền thay đổi thái độ, giống như tìm ra chân lý, buông bút xuống, chống vào giường xoay người đối mặt với Hứa Tư, hai chân xếp bằng, trừng đôi mắt nhìn chằm chằm Hứa Tư.
Mà lúc này Hứa Tư cũng quay đầu nhìn qua, thấy dáng vẻ này của nàng rất buồn cười, vẫy vẫy tay nói với nàng: "A Vụ lại đây, không học những chữ đó nữa, qua học cách viết chữ phụ thân mẫu thân, học xong thì cho A Vụ đi chơi."
Hứa Tri Vụ nhìn hắn bằng ánh mắt lên án: "Lại bắt ta học tới bốn chữ lận?"
Hứa Tư đính chính: "Là ba chữ Phụ, mẫu, thân."
"Ta, không, viết!"
"Vậy nếu mẫu thân hỏi tới, ta đành phải nói A Vụ thật ngốc nghếch."
Hứa Tri Vụ: "...."
A Vụ phát hiện thêm, Hứa Tư không giống như mẫu thân, nàng nói không biết cũng không mắng hay đánh nàng nhưng sẽ nghĩ ra cách bắt nàng viết, dường như viết hoài cũng chẳng xong.
Có điều nàng thật sự rất muốn được đi chơi…..Đâu có lý do gì mà nàng phải cam tâm ở lại đây học chữ với hắn chứ!
Cuối cùng Hứa Tri Vụ nắm chặt bút viết trong nước mắt, bả vai rung lên từng đợt, vừa viết vừa mắng: "Đáng ghét, ngươi thật sự vô cùng đáng ghét…."
Một chữ còn chưa viết xong mà nàng đã ba lần chùi nước mắt.
Hứa Tri Vụ thút tha thút thít nói: "Hay, hay là, ngươi cứ nói A Vụ ngốc nghếch đi, ta thật sự không ngờ chữ mẫu khó viết như vậy….."
Hứa Tư nhớ nhớ lại, ngày hắn mới học viết chữ hình như đâu có khổ sở như vậy nhỉ?
Nhưng bây giờ thấy nàng khóc nấc, giống như vô cùng tủi thân, Hứa Tư thở dài một hơi, nắm vững bàn tay đang viết của Hứa Tri Vụ, giúp nàng viết từng nét bút.
Quá trình này thật là thần kỳ, tay Hứa Tri Vụ bỗng dưng được chống đỡ, nhẹ nhàng viết ra một chữ thật đẹp đẽ.
Hứa Tri Vụ kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, mê muội nhìn chữ vừa xuất hiện dưới ngòi bút của nàng.
"Nàng ngẩng đầu nhìn Hứa Tư, thiếu chút đụng trúng cằm hắn: "Ngươi giúp ta viết à."
"A Vụ hãy nhìn kỹ một chút." Hứa Tư nói, nắm lấy tay Hứa Tri Vụ, viết một lần hoàn chỉnh "Mẫu thân".
Hứa Tri Vụ vừa kinh ngạc vừa cảm thán nhìn chữ vừa viết xong, lại nhìn Hứa Tư, hắn còn chưa buông tay, có thể cảm nhận hắn đứng rất gần nàng, hơi thở của hắn nhè nhẹ phả ra, Hứa Tri Vụ đột nhiên mất tập trung, nàng nói: "Ta muốn đi ăn dưa hấu."
Sắc trời dần tối, tiễn Hứa Tri Vụ đi rồi, Hứa Tư thở dài nhẹ nhõm day day trán.
Hắn có chút bực bội, Hứa Tri Vụ có viết được chữ hay không có liên quan gì đến hắn đâu, chẳng lẽ bản thân hắn lại có tật xấu là thích dạy dỗ người ta?
Mà Hứa Tri Vụ bên này vừa vặn đụng phải Thiện cô, Thiện cô hỏi nàng: "Buổi chiều A Vụ đến chỗ công tử à?"
"Đúng vậy, con và hắn học viết chữ."
Thiện cô lộ ra ý cười, gật đầu nói: "Tốt lắm, cô nương nên theo công tử học tập nhiều."
Hứa Tri Vụ nghiêng đầu, không khỏi nghi hoặc. Thiện cô nghiêm khắc như vậy, sao nghe cách bà nói giống như rất vừa ý với Hứa Tư vậy?
Hôm sau, Hứa Tri Vụ không có đến Ngụy phủ.
Bởi vì Hứa gia có khách tới, đó là biểu dì và biểu tỷ của nàng. Thường ngày cũng thường qua lại với Hứa gia.
Biểu tỷ Dung Linh đã tròn tuổi cài trâm, lớn hơn Hứa Tri Vụ vài tuổi nhưng đối xử với Hứa Tri Vụ rất tốt, mỗi lần đến đều tặng nàng một ít đồ.
Cho nên Hứa Tri Vụ rất thích nàng.
Lần này nàng ấy mang đến một con chuồn chuồn trúc, hai tỷ muội một lớn một nhỏ chơi vô cùng vui vẻ, Hứa Tri Vụ vô tình té ngã cũng không hề khóc, vỗ vỗ đầu gối đứng lên chơi tiếp.
"A Vụ, ca ca kia của muội trông như thế nào? Có tuấn tú không?" Dung Linh bỗng dưng hỏi.
Hứa Tri Vụ chà xát lên chú chuồn chuồn, mắt dõi theo nó bay lên, thuận miệng đáp: "Tuấn tú lắm, thì sao?"
"Chúng ta đi nhìn hắn thử đi, được không? Bây giờ có lẽ hắn đang ở nhà chính, nương của ta nhất định đòi gặp hắn, còn chuẩn bị quà gặp mặt cho hắn nữa." Dung Linh lôi kéo Hứa Tri Vụ rời đi.
"Ể?" Hứa Tri Vụ bị kéo đi: "Không chơi chuồn chuồn tre nữa sao?"
Dung Linh cong môi cười ngọt ngào, chuồn chuồn tre làm sao tốt bằng thiếu niên anh tuấn chứ?
Hai người lén lút núp ở sau bình phong trong nhà chính, chỉ nghe Hứa mẫu nói: "Muội tới là được rồi, còn mang quà cáp làm gì. Thôi, tiểu Tư nhận đi rồi nói cảm ơn với dì."
Hứa Tri Vụ buồn chán đứng đó, mà Dung Linh thì nép sau bình phong lén nhìn Hứa Tư.
Nàng ấy nhìn thấy dáng người thiếu niên đứng trong nhà chính, cao gần bằng người lớn, mặc một bộ y phục trắng viền đen, thắt lưng màu tối tôn lên vòng eo thon, cả người mảnh khảnh, dáng vẻ ưu nhã.
Nhưng gương mặt kia mang một vẻ đẹp rất khác lạ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vị lứa tuổi thiếu niên, làm người ta một thoáng ngẩn ngơ. Cớ sao ở Biền Châu lại có một thiếu niên anh tuấn đến vậy, không phải trong tranh, càng không phải xa đến nỗi khó chạm tới. Hắn ở ngay trước mắt, thậm chí ở trong cùng một gian phòng với nàng.
Dung Linh quên cả thở rồi.
Lúc này Hứa Tư phát hiện ra gì đó bèn nhìn qua—
Dung Linh vội vàng rụt đầu lại, tim đập thình thịch.
Lúc này biểu dì đang nói chuyện với Hứa mẫu: "Tỷ đừng khen Linh nhi quá, muội mới phải chúc mừng tỷ đó. Ban đầu tỷ cùng tỷ phu chỉ có mỗi A Vụ, giờ đã có Tiểu Tư, đây mới đúng là người kế nghiệp! Huống hồ Tiểu Tư giỏi như vậy, tư chất xuất chúng, cách nói năng càng không tầm thường—
Lời nói còn chưa dứt, Hứa Tri Vụ sau bình phong chui ra, tò mò nhìn biểu dì: "Dì ơi, đoạn phía trước con nghe hiểu nhưng câu nối nghiệp rốt cuộc là vùng nào? Chỗ đó có người à?"
Tiểu cô nương non nớt hỏi xong, chính đường liền trở nên yên tĩnh. Đặc biệt là biểu dì, nụ cười của bà cứng đờ, có vẻ đang xấu hổ.
Mà Hứa Tri Vụ chớp chớp mắt, nhạy bén nhận ra được, có lẽ lời của biểu dì không thích hợp