Cậy Huynh Mà Sủng

Chương 8


trước sau


Hứa Tri Vụ vội vàng che lại bức tranh của mình: "Ngươi coi như chưa thấy gì đi!"
 
Hứa Tư nhếch khoé miệng, nhàn nhạt nói: "Xem ra A Vụ còn dư thừa sức lực lắm, nên học thêm vài chữ nữa."
 
"Hả?" Hứa Tri Vụ than thở: "Không cần đâu, ngươi tha cho ta đi!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hứa Tư mất bình tĩnh rồi, tuy không thể hiện ra mặt nhưng lại giật lấy bút của Hứa Tri Vụ, viết xuống một câu thơ dài mười bốn chữ, sau đó nói với Hứa Tri Vụ: "A Vụ vẽ đẹp vậy, chi bằng vẽ mấy chữ này xuống dưới bức tranh, sẽ giúp học chữ nhanh hơn."
 
Hứa Tri Vụ ngơ ngác nhìn mấy con chữ, nàng không nhận ra bất kỳ một chữ nào cả.
 
Nàng không biết nghĩa, bút thuận cũng không nhớ, thật sự chỉ có thể vẽ thôi!
 
Hứa Tri Vụ ngồi nửa ngày bắt chước vẽ theo mấy con chữ một cách xiêu xiêu vẹo vẹo, đôi mắt tròn xoe liếc xéo Hứa Tư, nghiến răng đè giọng nói: "Đáng ghét."
 
Hứa Tư lườm nàng, Hứa Tri Vụ liền le lưỡi, quay đầu liều mạng cùng với những chữ còn lại.
 
Nàng nghĩ trong bụng, Hứa Tư này thật là không biết nghe lời, còn lâu mới bì kịp Lâm Công tử. Xem ra có thời gian nàng phải cùng A Nhàn thảo luận đối sách.
 
Ý nghĩ này vừa xẹt qua, Hứa Tri Vụ bỗng giật mình, Hứa Tư không nghe lời đã đành, cớ gì nàng phải nghe lời hắn chứ?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Tri Vụ liền thay đổi thái độ, giống như tìm ra chân lý, buông bút xuống, chống vào giường xoay người đối mặt với Hứa Tư, hai chân xếp bằng, trừng đôi mắt nhìn chằm chằm Hứa Tư.
 
Mà lúc này Hứa Tư cũng quay đầu nhìn qua, thấy dáng vẻ này của nàng rất buồn cười, vẫy vẫy tay nói với nàng: "A Vụ lại đây, không học những chữ đó nữa, qua học cách viết chữ phụ thân mẫu thân, học xong thì cho A Vụ đi chơi."
 
Hứa Tri Vụ nhìn hắn bằng ánh mắt lên án: "Lại bắt ta học tới bốn chữ lận?"
 
Hứa Tư đính chính: "Là ba chữ Phụ, mẫu, thân."
 
"Ta, không, viết!"

 
"Vậy nếu mẫu thân hỏi tới, ta đành phải nói A Vụ thật ngốc nghếch."
 
Hứa Tri Vụ: "...."
 
A Vụ phát hiện thêm, Hứa Tư không giống như mẫu thân, nàng nói không biết cũng không mắng hay đánh nàng nhưng sẽ nghĩ ra cách bắt nàng viết, dường như viết hoài cũng chẳng xong.
 
Có điều nàng thật sự rất muốn được đi chơi…..Đâu có lý do gì mà nàng phải cam tâm ở lại đây học chữ với hắn chứ!
 
Cuối cùng Hứa Tri Vụ nắm chặt bút viết trong nước mắt, bả vai rung lên từng đợt, vừa viết vừa mắng: "Đáng ghét, ngươi thật sự vô cùng đáng ghét…."
 
Một chữ còn chưa viết xong mà nàng đã ba lần chùi nước mắt.
 
Hứa Tri Vụ thút tha thút thít nói: "Hay, hay là, ngươi cứ nói A Vụ ngốc nghếch đi, ta thật sự không ngờ chữ mẫu khó viết như vậy….."
 
Hứa Tư nhớ nhớ lại, ngày hắn mới học viết chữ hình như đâu có khổ sở như vậy nhỉ?
 
Nhưng bây giờ thấy nàng khóc nấc, giống như vô cùng tủi thân, Hứa Tư thở dài một hơi, nắm vững bàn tay đang viết của Hứa Tri Vụ, giúp nàng viết từng nét bút.
 
Quá trình này thật là thần kỳ, tay Hứa Tri Vụ bỗng dưng được chống đỡ, nhẹ nhàng viết ra một chữ thật đẹp đẽ.
 
Hứa Tri Vụ kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, mê muội nhìn chữ vừa xuất hiện dưới ngòi bút của nàng.
 
"Nàng ngẩng đầu nhìn Hứa Tư, thiếu chút đụng trúng cằm hắn: "Ngươi giúp ta viết à."
 
"A Vụ hãy nhìn kỹ một chút." Hứa Tư nói, nắm lấy tay Hứa Tri Vụ, viết một lần hoàn chỉnh "Mẫu thân".
 
Hứa Tri Vụ vừa kinh ngạc vừa cảm thán nhìn chữ vừa viết xong, lại nhìn Hứa Tư, hắn còn chưa buông tay, có thể cảm nhận hắn đứng rất gần nàng, hơi thở của hắn nhè nhẹ phả ra, Hứa Tri Vụ đột nhiên mất tập trung, nàng nói: "Ta muốn đi ăn dưa hấu."
 
Sắc trời dần tối, tiễn Hứa Tri Vụ đi rồi, Hứa Tư thở dài nhẹ nhõm day day trán.
 
Hắn có chút bực bội, Hứa Tri Vụ có viết được chữ hay không có liên quan gì đến hắn đâu, chẳng lẽ bản thân hắn lại có tật xấu là thích dạy dỗ người ta?
 
Mà Hứa Tri Vụ bên này vừa vặn đụng phải Thiện cô, Thiện cô hỏi nàng: "Buổi chiều A Vụ đến chỗ công tử à?"
 
"Đúng vậy, con và hắn học viết chữ."
 
Thiện cô lộ ra ý cười, gật đầu nói: "Tốt lắm, cô nương nên theo công tử học tập nhiều."
 
Hứa Tri Vụ nghiêng đầu, không khỏi nghi hoặc. Thiện cô nghiêm khắc như vậy, sao nghe cách bà nói giống như rất vừa ý với Hứa Tư vậy?
 
Hôm sau, Hứa Tri Vụ không có đến Ngụy phủ.
 
Bởi vì Hứa gia có khách tới, đó là biểu dì và biểu tỷ của nàng. Thường ngày cũng thường qua lại với Hứa gia.
 
Biểu tỷ Dung Linh đã tròn tuổi cài trâm, lớn hơn Hứa Tri Vụ vài tuổi nhưng đối xử với Hứa Tri Vụ rất tốt, mỗi lần đến đều tặng nàng một ít đồ.
 
Cho nên Hứa Tri Vụ rất thích nàng.
 
Lần này nàng ấy mang đến một con chuồn chuồn trúc, hai tỷ muội một lớn một nhỏ chơi vô cùng vui vẻ, Hứa Tri Vụ vô tình té ngã cũng không hề khóc, vỗ vỗ đầu gối đứng lên chơi tiếp.
 
"A Vụ, ca ca kia của muội trông như thế nào? Có tuấn tú không?" Dung Linh bỗng dưng hỏi.
 
Hứa Tri Vụ chà xát lên chú chuồn chuồn, mắt dõi theo nó bay lên, thuận miệng đáp: "Tuấn tú lắm, thì sao?"
 
"Chúng ta đi nhìn hắn thử đi, được không? Bây giờ có lẽ hắn đang ở nhà chính, nương của ta nhất định đòi gặp hắn, còn chuẩn bị quà gặp mặt cho hắn nữa." Dung Linh lôi kéo Hứa Tri Vụ rời đi.
 
"Ể?" Hứa Tri Vụ bị kéo đi: "Không chơi chuồn chuồn tre nữa sao?"
 
Dung Linh cong môi cười ngọt ngào, chuồn chuồn tre làm sao tốt bằng thiếu niên anh tuấn chứ?
 

Hai người lén lút núp ở sau bình phong trong nhà chính, chỉ nghe Hứa mẫu nói: "Muội tới là được rồi, còn mang quà cáp làm gì. Thôi, tiểu Tư nhận đi rồi nói cảm ơn với dì."
 
Hứa Tri Vụ buồn chán đứng đó, mà Dung Linh thì nép sau bình phong lén nhìn Hứa Tư.
 
Nàng ấy nhìn thấy dáng người thiếu niên đứng trong nhà chính, cao gần bằng người lớn, mặc một bộ y phục trắng viền đen, thắt lưng màu tối tôn lên vòng eo thon, cả người mảnh khảnh, dáng vẻ ưu nhã.
 
Nhưng gương mặt kia mang một vẻ đẹp rất khác lạ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vị lứa tuổi thiếu niên, làm người ta một thoáng ngẩn ngơ. Cớ sao ở Biền Châu lại có một thiếu niên anh tuấn đến vậy, không phải trong tranh, càng không phải xa đến nỗi khó chạm tới. Hắn ở ngay trước mắt, thậm chí ở trong cùng một gian phòng với nàng.
 
Dung Linh quên cả thở rồi.
 
Lúc này Hứa Tư phát hiện ra gì đó bèn nhìn qua—
 
Dung Linh vội vàng rụt đầu lại, tim đập thình thịch.
 
Lúc này biểu dì đang nói chuyện với Hứa mẫu: "Tỷ đừng khen Linh nhi quá, muội mới phải chúc mừng tỷ đó. Ban đầu tỷ cùng tỷ phu chỉ có mỗi A Vụ, giờ đã có Tiểu Tư, đây mới đúng là người kế nghiệp! Huống hồ Tiểu Tư giỏi như vậy, tư chất xuất chúng, cách nói năng càng không tầm thường—
 
Lời nói còn chưa dứt, Hứa Tri Vụ sau bình phong chui ra, tò mò nhìn biểu dì: "Dì ơi, đoạn phía trước con nghe hiểu nhưng câu nối nghiệp rốt cuộc là vùng nào? Chỗ đó có người à?"
 
Tiểu cô nương non nớt hỏi xong, chính đường liền trở nên yên tĩnh. Đặc biệt là biểu dì, nụ cười của bà cứng đờ, có vẻ đang xấu hổ.
 
Mà Hứa Tri Vụ chớp chớp mắt, nhạy bén nhận ra được, có lẽ lời của biểu dì không thích hợp

để nàng nghe thấy.
 
Rất nhanh biểu dì đã cười che đi sự xấu hổ: "A Vụ chơi thế nào mà trên xiêm y đều dính bùn đất vậy? Linh nhi, mau đưa A Vụ đi thay y phục đi."
 
Dung Linh vội vàng kéo Hứa Tri Vụ chạy đi, chạy đến chỗ hoa viên, Dung Linh thở hồng hộc nhìn Hứa Tri Vụ, đỏ mặt nói: "Sao muội lại chui ra vậy, đã nói là chỉ nhìn lén thôi mà."
 
Hứa Tri Vụ cúi đầu đứng một chỗ, bỗng nhiên trở nên không vui.
 
"Tỷ dẫn muội đi về phòng thay y phục nhé."
 
Dung Linh dắt tay Hứa Tri Vụ nhưng nàng lắc đầu, không muốn thay.
 
"Vậy muội còn muốn chơi chuồn chuồn tre không?"
 
"Chơi đi…." Rõ ràng không còn hào hứng như trước nữa.
 
Dung Linh chơi cùng tiểu cô nương trong chốc lát mà thấy nàng cũng chẳng tha thiết gì đến trò chơi, suy nghĩ sớm đã bay xa, nàng nhịn không được hỏi: "A Vụ, muội và ca ca có hoà thuận với nhau không? Tuổi ta và hắn không cách nhau bao nhiêu, hắn có chịu chơi với ta không?"
 
Hứa Tri Vụ dừng tay lại, nghi hoặc nhìn Dung Linh: "Dung tỷ tỷ, tại sao tỷ lại muốn chơi cùng hắn chứ?"
 
Mặt Dung Linh đỏ lên: "À thì, bởi vì bây giờ hắn là người của Hứa gia, đương nhiên cũng là biểu ca của ta, ta phải qua lại với hắn một chút chứ."
 
"Dung tỷ tỷ không thích chơi với A Vụ à?" Hứa Tri Vụ nắm chặt bàn tay, vì muốn độc chiếm tỷ tỷ nên không ngại nói xấu Hứa Tư: "Hơn nữa hắn rất đáng sợ, ngày hôm qua bắt muội viết chữ cả buổi trưa, hắn…..lúc hắn tức giận còn phun nước, phun ra rất nhiều cá tôm nữa."
 
Dung Linh nghe xong sắc mặt kỳ lạ, nhìn Hứa Tri Vụ bằng ánh mắt trách cứ: "Hắn là ca ca của muội, sao A Vụ lại nói hắn như vậy? Hứa ca ca mới đến, đúng là chưa quen với hoàn cảnh, nếu A Vụ không thích hắn thì cũng đừng nói xấu hắn chứ."
 
Lồng ngực nhỏ của Hứa Tri Vụ phập phồng vài cái, quật cường nhìn Dung Linh: "Các người đều muốn A Vụ đối tốt với hắn, A Vụ càng không làm."
 
Dung Linh ngạc nhiên: "A Vụ, muội—"
 
Hốc mắt Hứa Tri Vụ đỏ lên, muốn khóc mà cố kìm nén: "Các người đều thích hắn, dì thích hắn, Dung tỷ tỷ thích hắn, Thiện cô cô thích hắn, cha nương cũng thích hắn…..Còn A Vụ, ai cũng không thích A Vụ….."
 
Nàng càng nói càng tủi thân, chán nản ngồi xổm xuống, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, nước mắt từng giọt rơi xuống mặt cỏ, biến vào lòng đất.
 
"A Vụ sao tự nhiên lại khóc…" Dung Linh khẩn trương dỗ nàng nhưng Hứa Tri Vụ hoàn toàn nghe không vào.
 
Trong đầu nàng tràn đầy những hình ảnh lung tung, lúc thì Dung Linh quát nàng nói bậy, lúc thì Tùng Đào nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ thị, lại còn có lời nói yêu thích của Thiện cô, mẫu thân đút hắn ăn mứt hoa quả, phụ thân nhường ngựa cho hắn,.....
 
Một cảnh lại một cảnh, một chuyện lại một chuyện.
 
Hắn mới vào Hứa phủ có mấy ngày ngắn ngủi thôi mà đã khiến mọi người đều yêu thích.

 
Ngay cả bản thân Hứa Tri Vụ cũng vì hắn đưa nàng đi cưỡi ngựa, nắm tay dạy nàng viết chữ, dịu dàng sờ đầu nàng mà không thể không chế sinh ra yêu thích hắn. Vừa mới vô cùng chán ghét hắn, vừa chớp mắt đã cảm thấy hắn rất tốt.
 
Nàng không rõ đây là cảm xúc gì, chỉ thấy chua xót, khủng hoảng, mà tất cả thay đổi này đều là do Hứa Tư gây ra.
 
Hứa Tri Vụ không cãi với Dung Linh nữa, nâng cánh tay lau nước mắt rồi chạy đi.
 
Hạ nhân dọc trên đường nhìn thấy nàng đều kinh ngạc, lại không có ai dám đến gần ngăn cản hay trấn an nàng. Hứa Tri Vụ không để ý tới, tiếp tục chạy về phía trước.
 
Nàng chạy thật nhanh, làn váy giống như cánh bướm tung ra phía sau.
 
Hai mắt đẫm lệ mông lung, Hứa Tri Vụ thấy bóng dáng mảnh khảnh phía trước, thấy nàng chạy tới hắn cũng không tránh né. Nàng thấy bóng người này, tủi thân càng thêm cuồn cuộn nhấn chìm nàng.
 
Nàng mang theo ý định trả thù muốn đụng thật mạnh vào hắn, đâm thẳng vào lồng ngực hắn.
 
Hứa Tư chụp được nàng, phải lùi về phía sau vào bước rồi mới đứng vững.
 
Còn chưa mở miệng nói lời nào, Hứa Tri Vụ đã kép lấy cổ tay áo hắn, kéo hắn vào căn phòng bên cạnh. Đây là gian phòng nghỉ để trống, bên trong bố trí giường bàn, tổng thể có phần trống trải.
 
Cửa gỗ khắc hoa lạch cạch khép lại, Hứa Tri Vụ đứng trong cửa, ngoài phòng vốn dĩ ánh mặt trời chói mắt nhưng khi xuyên thấu qua lớp giấy dán trên cửa sổ vào trong liền trở nên dịu hơn rất nhiều.
 
Ánh nắng tươi đẹp ánh lên khuôn mặt trắng trẻo của Hứa Tri Vụ, đôi làn mi rất dài in bóng xuống dưới mắt, nước mắt nàng như loé lên ánh sáng.
 
Hứa Tri Vụ không kịp đợi thảo luận chiêu thứ hai cùng Ngụy Vân Nhàn, gấp gáp thị uy trước mặt Hứa Tư. Nàng bá đạo đứng dạng chân, hai tay chống hông, hai má phồng lên, hung dữ trừng mắt với Hứa Tư: "Ngươi nghe đây, ta không cho phép ngươi cướp đi mẫu thân và phụ thân ta, còn có những người khác nữa, một người cũng không cho cướp, có nghe thấy chưa!"
 
Hứa Tư ngạc nhiên, hắn không ngờ Hứa Tri Vụ khóc là vì hắn, vì sợ hắn chia bớt yêu thương thuộc về nàng.
 
Nhìn dáng vẻ Hứa Tri Vụ khiến người ta nhớ đến bốn chữ: Phô trương thanh thế.
 
Hứa Tư đâu thèm để ý mấy cái như sủng ái, hắn vốn dĩ đâu thuộc về nơi này. Muốn hắn đáp ứng yêu cầu này quả thật chẳng có gì khó.
 
Hắn dịu dàng cười, thấy tiểu cô nương để ý như vậy, nhịn không được nói điều kiện với nàng: "Được thôi, làm một vụ trao đổi, A Vụ muội muội hãy gọi ta là ca ca."
 
Lúc nói chuyện còn duỗi tay xoa đầu Hứa Tri Vụ.
 
Mà Hứa Tri Vụ ngơ ngẩn, cũng quên để ý chuyện lúc thị uy thì có nên cho hắn sờ đầu không.
 
Tại sao đồng ý một cách dễ dàng như vậy chứ?
 
"Thật ư? Chỉ cần gọi ngươi là ca ca thì ngươi không cướp của A Vu?"
 
Hứa Tư cười khiến đuôi mắt hơi cong: "Ừ."
 
Cái này làm cho Hứa Tri Vụ lại lần nữa có cảm giác đang đấm vào gối bông, nàng nhìn gương mặt tươi cười dịu dàng của Hứa Tư, hít sâu một hơi, khó khăn mở miệng: "Ca, ca."
 
Một tiếng gọi, mũi liền chua xót.
 
Nàng thật sự quá thiệt thòi mà.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện