Tiếc rằng
Với âm thanh phát ra nhỏ của cánh cửa, ánh sáng xuyên qua cửa sổ nhỏ ở đỉnh tường phía trước, xua tan bóng tối của ô cửa và hiện lên những thứ trong phòng ăn.
Đối diện đó là một khung gỗ rộng rãi, đầy rau và dưa, bên cạnh là một vài cái giỏ, tất cả đều là cam tươi, ngoài ra còn có cả mười túi bột phồng lên, xếp chồng lên nhau dưới hai chân tường bên trái phải.
"Tất cả mọi thứ đều ăn được..."
Nước bọt chảy xuống từ khóe miệng, cái bụng trống rỗng, bắt đầu réo lên một lần nữa.
"Thật không thể nhìn được nữa!"
Cậu bé nghiến răng, đột nhiên nhìn lại, hành lang vẫn còn im lặng không tiếng động, ngay lập tức quyết định, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vọt tới ngay giá gỗ đựng đồ ăn!
Kiễng chân, giơ tay ra!
Cà chua, dưa chuột, cà rốt, táo...
Những loại trái cây và rau quả có thể ăn sống được đều được cậu ta ăn ngay, ngay cả khi chúng không được rửa sạch, đưa chúng vào miệng và ăn và nhai ngon lành.
Nước cà chua chảy qua kẽ miệng, chảy xuống ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng.
Tuy nhiên, cậu ta không quan tâm đến, vẫn vội vàng ăn đồ ăn vào bụng, trong khi ăn uống điên cuồng, lâu lâu lại chép miệng một cách khó hiểu, dường như để cảm nhận vị ngon của trái cây và rau củ.
Cuối cùng, cho đến khi lớp trái cây và rau quả trên cùng hết sạch, cậu ta mới dừng lại.
"Quả nhiên là khi đói bụng, ăn gì cũng đều ngon"
Cậu ta vỗ nhẹ vào cái bụng đang phồng lên, ợ một cái, khuôn mặt hiện lên một nụ cười hài lòng.
"Cần phải đi ngay thôi, nếu bị dì Ly Tạp phát hiện ra thì thật là kinh khủng."
Qua kẽ hở khép hờ của cánh cửa, quan sát kĩ hành lang không có ai, cậu ta mới mở cửa, chuẩn bị rón rén bước ra.
Cạch!
Ngay lúc đó, đầy những tiếng động vang lên, bước chân của cậu bé bất động đứng tại chỗ,
Áp lực mỗi lúc một tăng, âm thanh đó rất to, to đến mức đứng ở bên kia phía hành lang vẫn có thể nghe thấy được.
Với một tiếng động lớn như vậy, cậu bé sợ rằng mọi người ở tầng dưới nhà bếp có thể nghe rõ...
"Cái gì thế nhỉ?"
Khuôn mặt cậu bé bỗng trở nên tái nhợt, và cậu ta nhìn xuống bụng của mình. Cái dạ dày đáng ghét này, "Nó lại kêu nữa rồi..."
"Có chuyện gì vậy?"
Trong không gian im lặng, một giọng nói lạ phát ra, và rồi có tiếng huýt sáo, và rồi cậu ta thấy giữa đống bột mì được xếp ở góc một cái đầu nhô lên.
Mái tóc đen tuyền và khuôn mặt đẹp trai, đó là một cậu bé 12 tuổi đang nhìn cậu ta với ánh mắt khó hiểu.
"Ngươi...ngươi..."
Nhìn thấy Hạ Nặc ngay lúc này, cậu bé cứng đờ, chết lặng một hồi lâu, khuôn mặt tỏ vẻ kinh ngạc, thốt lên:
"Hạ Nặc, sao ngươi lại ở đây?"
"Tại sao ta lại không thể ở đây?"
Hạ Nặc có chút miễn cưỡng.
Kể từ khi cậu ta rời khỏi boong tàu và trở về phòng vào buổi sáng, cậu ta ngủ đến tối và bỏ lỡ bữa trưa. Sau đó, cậu ta chạy vào phòng ăn để tìm đồ ăn. Không ngờ cậu bé này đang ở đây ăn vụng.
Cậu bé trước mặt, mái tóc vàng mềm mại, mắt trái bị che bởi tóc mái, chỉ có mắt phải và lông mày hơi cong trên đó, nhưng nét mặt của cậu ta khá thanh tú,trông quá kỳ lạ..
"Nó chỉ mới chín tuổi, thật là phiền phức..."
Nhìn vào cậu bé đang sợ hãi kia, không nhận được câu trả lời thuyết phục, Hạ Nặc bĩu môi, lóe lên một ý tưởng kỳ quặc.
Mặc dù đêm qua cậu ta có đi tìm Triết Phổ, cậu ta cũng đã nhìn thấy Sơn Trì nhiều lần, đã chào nhau vài lần, nhưng lần nào cậu bé đó cũng toát lên vẻ dịu dàng và ưu tú như vậy, cậu bé có khuôn mặt hơi mập mạp. Nhìn cậu bé đó không thể nào có ý nghĩ đen tối được.
Nhưng
với tính cách có vẻ quật cường, nó khác với Sơn Trì trưởng thành và điềm tĩnh.
Vì vậy, nên
Bản thân cậu ta... Cậu ta không nhịn được muốn vươn tay ra và véo vào khuôn mặt nhỏ bé mập mạp này...
"Ho khan một cái."
Vứt bỏ một vài suy nghĩ về người đồng tính ra khỏi tâm trí, Hạ Nặc có vẻ tích cực và cởi mở hơn.
Kéo túi bột bị kẹt ở một bên ra khỏi gốc tường, và khi anh ta mở ra, cảnh đằng sau đống túi bột dần lộ ra, và đó là một thùng giấy rách, nằm ở bên trong, trên đó đặt một ít bánh mì nướng và thịt băm, và một ít món tráng miệng, rõ ràng là cả một hộp thức ăn đã được ăn gần hết.
"Thật ra mà nói, nơi này có nhiều thức ăn, nhưng trái cây không hợp với ta, đành phải ở đây rất lâu, mới có thể tìm được chút đồ ăn đã nấu sẵn này."
Thỏa mãn ợ một cái, Hạ Nặc ngáp rồi làu bàu gì đó. Nhìn lại thấy Sơn Trì đang bị sốc, nhìn chằm chằm vào bụng mình, với đôi mắt đầy sự u ám.
Ngay lập tức, ánh mắt giận dữ phẫn nộ hiện lên trong mắt cậu ta, Sơn Trì giơ tay lên và chỉ tay vào bụng Hạ Nặc,nói: "Có phải âm thanh làm ta sợ hãi là từ bụng ngươi truyển tới?"
"Hả?"
Hạ Nặc ngẩn người, sau đó lập tức gật đầu,nói: "Ta chỉ là ợ hơi một cái, thế thì sao, có vấn đề gì không?"
"Ngươi..."
Dưới ánh sáng mờ mờ, thấy khuôn mặt Sơn Trì đỏ ửng, thậm chí lông mày cũng nhướn lên. Dường như chỉ muốn tiến đến và đấm một cái vào mặt Hạ Nặc, nhưng cuối cùng cậu ta chỉ liếc một cái rồi quay đi, vươn đầu nhìn ra cửa.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Hạ Nặc vừa thức dậy và ăn một chút, đầu óc cậu ta vẫn còn chút bối rối. Nhìn thấy động thái này của Sơn Trì, cậu ta tỏ ra một khuôn mặt khó hiểu.
"Ngươi thật ngu xuẩn!"
Sơn Trì đột nhiên quay đầu lại, hạ giọng xuống và khịt mũi, nói: "Ăn vụng còn chưa nói, sao ngươi lại gây ra tiếng động lớn như vậy, muốn đánh thức mọi người dậy hay sao?"
"Hơn nữa, ngươi còn tìm ra được nhiều món ngon, cớ sao không gọi ta tới ăn cùng chứ?"
Nói đến đây, Sơn Trì tức giận bất bình thở hắt ra một cái.
Tuy nhiên, sau khi phàn nàn, đôi mắt nhỏ của cậu ta quay lại, dường như nghĩ về điều gì đó, và hả hê: "Tuy nhiên, tôi chỉ ăn một số trái cây và rau quả, ngươi thì ăn hết đồ ăn của thuyền trưởng, nếu chúng ta bị bắt, tội của ngươi sẽ nặng hơn không đúng sao?"
"Ách..."
Hạ Nặc nheo mắt nhìn vào các hộp trống rỗng với một lương tâm tội lỗi, phải nói rằng đồ ăn của Tháp Đa nấu vào buổi sáng rất ngon. Vào buổi chiều, cậu ta chạy đến và ăn rất nhiều. Nếu cậu ta bị chú Tháp Đa bắt được ở cửa, cậu ta sẽ rất xấu hổ...
Tên tiểu tử thối này không lẽ lại ác độc như thế sao?
Hừm, nhưng nó vẫn còn quá nhỏ, cần phải xóa bỏ...
Nhìn vẻ ngoài của Sơn Trì đáng ghét, Hạ Nặc đặc biệt suy nghĩ một lúc, lặng lẽ đưa tay ra sau thắt lưng, và lợi dụng lúc đôi mắt của Sơn Trì đang bối rối, cậu ta lấy nó ra. Một ống tròn màu vàng nhạt.
"Trước khi xảy ra... Sơn Trì"