Editor: Waveliterature Vietnam
"Thuyền trưởng."
Đan Ni sợ rằng Hạ Nặc không chú ý, từ sau lưng thì thầm nhắc anh ta.
"A, ta đã thấy rồi."
Hạ Nặc khẽ gật đầu, sau đó sắc mặt lạnh xuống, rõ ràng, nhận thấy rằng hai người này và băng nhóm thợ săn cướp biển kia không phải là một phe, có ý định tránh rắc rối, muốn nhờ vào nhóm của anh ta mà trốn thoát.
Đối với loại người không biết sống chết này, Hạ Nặc đương nhiên sẽ không thương hại. Anh ta quay đầu lại ra hiệu. Cơ Đức biết anh ta muốn gì, đôi mắt ảm đạm rồi miệng chu lên, nhấn mũi chân một cái, bay vút qua, dễ dàng tóm lấy hai tên kia, mỗi bên một tay mang về.
Hai tên cướp biển cũng rất bất ngờ, không biết mình như thế nào lại bị bắt giữ, khi Hạ Nặc đang chuẩn bị kiểm tra gì đó, một giọng nói khiêu khích khinh thường đột nhiên kêu lên: "Ô, không nhìn ra các ngươi, rất hiểu chuyện a."
Mọi người đều cau mày và nhìn về phía sau.
Đám thợ săn kia liền xúm lại, cầm đầu là một thanh niên gầy guộc, anh ta không nhanh không chậm gõ thanh sắt trong tay, một bên liếc mắt nhìn Cơ Đức, nói: "Vị tiểu huynh đệ này, thân thủ thật tốt a. Có hứng thú cũng nhóm chúng ta phát triển một chút không? "
"Bệnh thần kinh, ai là huynh đệ của ngươi?"
Ngoài Hạ Nặc ra, Cơ Đức không khách khí với bất kỳ ai, anh ta trợn mắt, trực tiếp nói lại: "Nhóm khớp xương xã hội là gì, căn bản chưa nghe nói qua, là nhóm do côn đồ tạo nên sao?"
"Côn đồ ư?"
Có thể nói khả năng gây hận hận thù của Cơ Đức vẫn là MAX, lời nói vừa dứt, ánh mắt của tên thợ săn cướp biển đột nhiên thay đổi và đứng lên.
"Tiểu tử, ngươi không có mắt mũi ư, ngươi nghĩ ngươi có thể đùa giỡn với lão tử ta sao, thậm chí ngay cả nhóm Khớp Xương chúng ta cũng không biết, một tiểu tử ngu dốt a..."
Tên thanh niên cầm đầu lạnh lùng nhìn Cơ Đức, đột nhiên đột nhiên cất cao giọng điệu, phẫn nộ nói:! "Nghe kỹ lời ta nói, nhóm Xương Khớp xã hội đen chúng ta, đã từng là tổ chức săn cướp biển lớn nhất biển Đông Trung Quốc, săn bắt và tiêu diệt vô số tên cướp biển! "
Lời này vừa nói ra, những người trong nhóm cướp biển Tật Phong sắc mặt đều trở nên cổ quái, họ vô thức nhìn Hạ Nặc. Thấy thuyền trưởng của mình vẫn không có phản ứng gì, Đan Ni ngập ngừng một lát, cẩn thận xác nhận: "Thuyền trưởng, bọn họ nói là tới từ Biển Đông Trung Quốc."
"Ừ, ta có chút ấn tượng a."
Hạ Nặc khẽ vuốt cằm, là thợ săn hải tặc mạnh nhất ở Biển Hoa Đông, anh ta qua ba năm cũng biết được một số tổ chức. Nhóm Xương Khớp xã hội cũng đã nghe nói qua. Dường như đã được thành lập cách đây hai năm, nhưng vì sức mạnh quá yếu, ở Biển Hoa Đông không nhiều người săn hải tặc, ngược lại còn có nhiều người giả làm cướp biển, lừa dối để lãnh tiền thưởng.
Lúc đó Hạ Nặc cũng đã suy nghĩ, nếu đám cặn bã này đến nhà hàng Ba Lạp Đế, anh ta sẽ làm một trận rồi tống ra đường, để cho bọn họ biết không phải là thợ săn cướp biển cái gì cũng có thể làm, sau này cũng đã không thể làm như vậy, cũng không ngờ đám người này còn dám liên kết với Hoắc Phu Mạn, cứ như vậy đến trước mắt anh ta.
"Thì ra các ngươi cũng là một đám cướp biển, nhưng dù sao cũng chỉ là một đám người mới thôi..."
Sau đó, thanh niên kia kêu lên một tiếng, nhất thời có chút khó chịu, đôi mắt nhìn vào hai tên cướp biển, nhẹ nhàng: "Được rồi, hôm nay tâm tình ta tốt, nhanh chóng, giao hai tên đó cho chúng ta trước khi ta đổi ý, sau đó nhanh chóng cút đi! "
"Toàn lời vô ích."
Hạ Nặc bị giọng nói này của tên kia làm cho cau mày, anh ta lạnh lùng nhìn vào đám thợ săn tiền thưởng, chưa thấy làm thế nào liền di chuyển, rút Đông gia hồ ra khỏi vỏ.
Xuy!
Trong con hẻm, ánh sáng lạnh chợt lóe lên, tên thanh niên kia hơi ngừng lại, biểu hiện ngạo mạn cũng đông cứng lại trên mặt, sau đó, tất cả các thợ săn tiền thưởng
trên người đều văng ra máu tươi, cứ như vậy "phù phù" một tiếng, tất cả ngã xuống mặt đất.
Thanh tĩnh.
Hạ Nặc sắc mặt bình tĩnh thu hồi kiếm lại, lúc này quay đầu lại, nhìn về phía hai tên cướp biển đang bị Cơ Đức bắt lại nói: "Các ngươi là cướp biển của nhóm cướp biển Thanh kiếm sắt sao?"
"Vâng... vâng, vâng, đại nhân."
Hai người xui xẻo kia vừa bị Hạ Nặc làm cho một trận hoảng sợ. Biết mình đã dây vào người không nên dây vào. Vội vàng gật đầu như con gà mổ thóc, một trong hai người thành thật khai báo, đồng thời cầu xin tha thứ.: "Chúng tôi đều là những thủy thủ nhóm cướp biển Thanh kiếm sắt, bởi vì trước đó bị Hoắc Phu Mạn đánh tan, lại bị đám người kia đuổi theo, liền phải chạy trốn sang bên này, vừa lúc đại nhân đến, thực sự không cố ý a... "
Nói đến đây, giọng nói của anh ta trở nên nhỏ hơn, dường như không chịu nổi ánh mắt nhìn của Hạ Nặc, lúng túng nuốt lời tiếp theo xuống, nhìn mọi người lấy lòng cười ngượng ngùng.
"Các ngươi chỉ có một ngàn người, bị bốn, năm nghìn bao vây, có thể kiên trì chống cự lâu như vậy cũng ngoài dự liệu của ta."
Hạ Nặc không bận tâm và dường như đang quan tâm đến điều gì đó, anh ta liếc nhìn sâu trong thị trấn, mơ hồ truyền đến tiếng hét càng ngày càng xa: "Thế nào, thuyền trưởng của các ngươi vẫn còn sống sao?"
"Vâng, đại nhân, ít nhất là cho đến khi chúng tôi tách ra khỏi nhóm, Bố La Đức đại nhân không bị gì, chỉ bị thương nhẹ." Tên cướp biển này không hiểu ý đồ của Hạ Nặc, hồn nhiên hồi đáp.
"Bố La Khắc sao? Là em trai của thuyền trưởng các ngươi, hắn cũng sẽ bảo vệ anh ta." Hạ Nặc dừng lại, nói: "Các ngươi có biết hay không, trước đây có một người xung đột với hắn ta, tên là... Ross, bây giờ bị nhốt ở đâu?"
"Ross sao?"
Hai tên cướp biển liền ngẩng người, sau khi liếc nhìn nhau, liền có linh cảm ngập ngừng nói: "Tôi hình như có chút ấn tượng, hình như bị ném vào ngục tối về phía bắc, nhưng hôm nay của trận chiến xảy r bất ngờ, tôi cũng không biết có bị chuyển đi hay không... "
Mọi người ánh mắt đều sáng ngời, Hạ Nặc cũng có một chút ngạc nhiên, vốn là anh ta chỉ định hỏi thử lòng, nhưng thực sự hai tên kia lại hồn nhiên nói ra.
"Đi, đưa chúng ta đến ngục tối đó." Hạ Nặc nói.
"Hả?"
Hai tên cướp biển đột nhiên nhìn chằm chằm, hai tên cướp biển quay đầu nhìn thị trấn chìm trong bóng đêm đầy khói thuốc súng, lo lắng lắp bắp nói: "Đại... đại nhân, ở trong đó có mấy ngàn người đang hỗn chiến, tôi đoán rằng thuyền trưởng của tôi cũng không trụ lâu hơn được, thật vất vả nhưng đại nhân có thể hay không..."
"Ít nói nhảm lại!"
Cơ Đức đạp mỗi tên cướp biển một cái, sau đó cúi đầu, hung tợn nói: "Thuyền trưởng của ta nói gì thì làm cái đó, đàng hoàng một chút, ngay lập tức đưa chúng ta đến đó!"
Dáng dấp hung dữ này làm bọn họ bối rối hồi lâu, nhìn ánh mắt sát nhân của Cơ Đức, vội vã gật đầu.
Điều này được tất cả các thành viên phi hành đoàn bên cạnh thích thú, Hạ Nặc cũng phải bật cười.
Tiểu tử này, vừa tướng mạo hung dữ, vừa bạo lực, như một nhân vật phản diện.