Editor: Waveliterature Vietnam
Tuy nhiên, tất cả những điều này đã hoàn toàn ngược lại với khi ở khu vườn nhỏ.
Trong hai tháng ở khu vườn nhỏ, Hạ Nặc vẫn nghiêm ngặt hằng ngày đều tự luyện tập, nhưng Tiểu Lạc, như thường lệ, cả ngày chỉ ăn rồi ngủ, hoạt động mỗi ngày chỉ là, đói bụng thì đi kiếm chút cá, ăn no thì lại nằm phơi nắng.
Loại cuộc sống này như đi chơi nghỉ dưỡng, tự nhiên gây ra sự khó chịu cho bậc thầy kia.
Vì vậy... trong một buổi chiều đầy nắng, như thường lệ, Tiểu Lạc đang nằm trên tảng đá ngủ ngon, chẳng biết từ đâu một cước đá văng xuống dưới, chờ đến khi Tiểu Lạc vẻ mặt mơ màng ngẩng lên, liền thấy Hạ Nặc ngồi chồm hổm trước mặt mình và nhìn mình với một nụ cười.
Kì huấn luyện nghiêm ngặt bắt đầu, Tiểu Lạc liền phẫn nộ nhận ra, những ngày thảnh thơi ăn ngủ đã không còn, thay vào đó, là mỗi ngày dưới sự giám sát của Hạ Nặc, tiến hành huấn luyện khai phá khả năng trái cây ác quỷ.
Nếu chỉ là đào tạo thì không sao, đằng này cứ hai hoặc ba ngày, ông chủ sẽ mỉm cười rồi với tên "thử nghiệm chiến đấu" và bắt nó đi cùng chiến đấu.
Tiểu Lạc còn thê thảm đến mức nào, còn đâu là sự oai phong và duyên dáng của một con đại bàng, nếu không có dòng máu mạnh mẽ của Đức Mã Tây Á liệp ưng, có thể khiến vết thương nhanh chóng hồi phục, Tiểu Lạc phỏng chừng rằng chỉ có thể là con gà mái già trong suốt quãng đời còn lại.
Do đó, vì hạnh phúc tuổi già liền suy nghĩ, Tiểu Lạc sau hơn một tháng, mỗi ngày thức dậy sớm hơn so với gà trống, ngủ muộn hơn chó, không chỉ trong ngày thường không được nhìn thấy cá muối, độ chăm chỉ còn khiến Hạ Nặc phải ngạc nhiên.
Nỗ lực, thường thường sẽ luôn được báo đáp, cũng không biết có phải hay không tính ưu việt có tác dụng, Tiểu Lạc dần thể hiện tài năng học tập tuyệt vời, sức mạnh đang tăng vọt, ngay từ đầu, Tiểu Lạc không thể bay quá cao được nhưng đến lúc rời khỏi khu vườn nhỏ, nó đã có thể bay hàng chục vòng với Hạ Nặc.
Lúc này, sức mạnh của Tiểu Lạc gần như đã gây sốc cho mọi người, khiến những người khác ngoại trừ Đạt Tư trở nên nghi ngờ. Có thể nói đây là chuyện đáng kinh ngạc với những người trong nhóm cướp biển Tật Phong.
Sau một hồi lâu, cuộc truy đuổi trên đường phố cuối cùng cũng kết thúc.
Tiểu Lạc quay trở lại, tràn đầy cao ngạo hạ xuống trước mặt Hạ Nặc, dáng dấp như muốn khoe công lao, liền làm Hạ Nặc muốn một trận buồn cười, không nỡ đánh nó, liền sai Cơ Lạp lấy một lon thịt bò và ném cho nó như một phần thưởng.
É!
Tiểu Lạc nhất thời hưng phấn mà cười toe toét, sau khi rít lên một tiếng, liền lao vào ngực Hạ Nặc cọ cọ một hồi lâu, khiến cho Hạ Nặc một người đầy lông chim, anh ta giận nhưng không thể phát tiết, những người xung quanh không thể nhịn được cười.
Chiến trường lúc này đã được quét sạch, nhóm cướp biển Tật Phong, sau khi cướp bóc trên thi thể của kẻ thù làm chiến lợi phẩm, liền tụ hợp lại Al Mikania thống kê trong trận đấu này, toàn bộ hải tặc nhóm cướp biển Tật Phong thu hoạch được không dưới 60 triệu bối lợi, đây là một con số khá lớn.
Nhưng số tiền này cũng là do bọn cướp biển kia làm việc bất chính mới có được, Hạ Nặc chỉ giữ lại khoảng 10 triệu bối lợi, xem xét tống tiền mà Bố La Đức bị thua lỗ, đối với phần còn lại, sau đó sai Đạt Tư mang đến cho những người dân ở hầm rượu, để họ thu dọn hậu quả sau trận chiến này, còn lại phân phát hết cho những người dân bị thiệt hại nghiêm trọng hơn.
Mặc dù trong lòng có điểm mấu chốt, nhưng Hạ Nặc vẫn là một tên cướp biển, đối với việc tàn phá ở núi whisky, anh ta cũng chỉ có thể làm như vậy, còn lại những công việc như
động viên và an ủi người dân, đó là việc của Hải quân và chính phủ nên làm.
Nếu bọn họ có thể làm điều đó.
Có chút đùa cợt nhìn lên cơ quan nơi quảng trường trung tâm, ở đó biểu ngữ của chính phủ đã đổ nát, Hạ Nặc thu hồi Động gia hồ, quay lại và vẫy tay, hạ lệnh cho mọi người sẵn sàng lên thuyền, nhóm cướp biển Tật Phong nhanh chóng xếp thành nhiều hàng thẳng, diễu hành về phía nam của thị trấn.
Một đường đi rất thuận lợi, đi tới hầm rượu Đạt Tư cũng nhập vào đoàn, bọn họ vượt qua đám xác chết rải rác trên sân quảng trường, đến ngọn núi phía nam của núi whisky.
Cảng đã mơ hồ có thể nhìn thấy được.
Tuy nhiên, lúc nào tình huống bất ngờ cũng thường xảy ra vào phút cuối, Hạ Nặc và đám người chỉ còn cách vài con hẻm, một trận pháo đạn nổ ầm ĩ cách đó không xa vang lên.
Ngay lập tức, một nhóm trông như là hải tặc, tất cả đều có rách rưới, chấn thương nặng từ đầu phố đi ra, nhìn Hạ Nặc bên này chạy tới với vẻ mặt tuyệt vọng, trong khi một số người chạy đến bên cạnh đầy tiếng la hét kinh hoàng.
"Hải quân! Hải quân của Sư đoàn G-10 đang ở đây!"
"Nhanh thông báo cho thuyền trưởng, nhanh lên và rút lui!"
"Nếu không chạy sẽ không kịp, mọi người sẽ chết ở đây!"
Những người này rõ ràng là công sự của Hoắc Phu Mạn, ngay khi xuất hiện, đã thu hút sự chú ý của nhóm cướp biển Tật Phong, gần như ngay lập tức, tất cả mọi người đều chuẩn bị tư thế để chiến đấu, nhưng khi nghe đám người này hét lên như vậy, mọi người dừng bước lại với sự lo lắng, đều quay mặt lại nhìn Hạ Nặc.
"Hải quân sao?" Cơ Đức ở bên cạnh không thể không ngạc nhiên xác thực: "Làm sao có thể, chúng ta đã đến đây vài tiếng đồng hồ, đâu thấy Hải quân xuất hiện chứ?"
"Không nhất thiết phải đến cùng lúc với chúng ta, bình tĩnh đi Cơ Đức." Cơ Lạp bình tĩnh nói: "Đừng quên, ngoài tên Bỉ Ngươi kia, còn có những tên cướp biển không gây chiến với chúng ta trên đảo, mà có thể là không thiếu những kẻ có phần thưởng hơn 100 triệu. "
"Chết tiệt!" Cơ Đức nguyền rủa. "Không ngờ là do đám người này dẫn tới, muốn hại chúng ta sao chứ?"
"Thuyền trưởng, chúng ta phải làm gì bây giờ?" Đức Lãng Phổ bước tới và thì thầm bên tai Hạ Nặc.
"Bắt lại một tên nào đó hỏi một chút."
Hạ Nặc nhẹ cau mày, chính xác là như Cơ Đức nói, nhóm hải quân này có chút kỳ lạ, bọn họ phải chuẩn bị rất tốt rồi mới đến chiến đấu, dù sao đầu tiên cũng nên biết bên kia là ai.
Anh ta vừa nói xong, Cơ Đức ngay lập tức đi ra ngoài, ngay lập tức bắt một tên cướp biển yếu ớt, loại nhiệm vụ này rất được hắn ưa thích, bây giờ có thể nói đã khá thành thạo.
Tên cướp biển không may mắn đó là Đỗ Lạp, một đội trưởng của nhóm cướp biển Da Tư được treo thưởng trị giá hơn hai triệu đồng. Dưới anh mắt áp lực của Hạ Nặc, anh ta sợ hãi run rẩy, Đức Lãng Phổ chỉ mới hỏi một câu, hắn ta liền đem thông tin về bản thân và cả những chuyện khác khai ra không sót cái gì.