Editor: Waveliterature Vietnam
Ngoài ra, còn một thứ cũng rất nổi bật, đó là thanh kiếm đen cực kỳ nặng mà anh ta mang theo phía sau.Phong cách ăn mặc độc đáo này, mọi người trong nhóm cướp biển, đều có thể gần như nhận ra danh tính của bên kia.Đôi mắt đại bàng – Mễ Hoắc Khắc!Mọi người đều dừng bước, vẻ mặt dò xét đứng lên, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ ra, người vừa rồi còn đang thảo luận trên tàu, mà bây giờ, đã xuất hiện chưa đến mười mét trước mặt!Cùng lúc đó, Mễ Hoắc Khắc, người vừa bước ra khỏi quán bar, dường như cũng đã cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn mình. Đôi mắt anh ta quét qua và ngay lập tức nhìn vào khuôn mặt của Hạ Nặc."Ngươi là Tật Phong kiếm hào Hạ Nặc sao?"Ánh mắt lộ ra vài phần hứng thú, Mễ Hoắc Khắc trực tiếp sải bước đến, giọng anh ta thì thầm lặng lẽ: "Lần đầu gặp mặt, tại hạ là Kiều Lạp Khả Ngươi – Mễ Hoắc Khắc, không nghĩ tới là gặp ngươi ở đây."Ta cũng rất ngạc nhiên..." Hạ Nặc mỉm cười: "Ta vốn định đến đảo Ca Ra vào buổi chiều để tìm Mễ Hoắc Khắc đại nhân đáng kính đây.""Ồ?" Mễ Hoắc Khắc nghe thấy một chút vô tình nhìn Hạ Nặc "Ngươi biết chỗ ta ở sao?"Mặc dù Mễ Hoắc Khắc không cố tình che giấu bên ngoài, nhưng với hành động luôn luôn khiêm tốn của mình, trừ khi nghe qua một người khác, chứ người bình thường không thể biết gì về hòn đảo xa xôi đó."Đúng vậy."Hạ Nặc thẳng thắn gật đầu: "Ta có một vị đại nhân vài năm trước đã đặt chân lên đảo đó và thấy tòa lâu đài của đại nhân ở rất xa.""Hóa ra là vậy." Mễ Hoắc Khắc nhẹ nhõm, ngay lập tức nở một nụ cười: "Thật đáng tiếc, nếu các ngươi đến vào hôm qua, ngươi đã có thể tìm thấy ta trong lâu đài, sẽ có dịp thết đãi các ngươi một bữa tiệc lớn a.""Vậy bây giờ đại nhân ra biển sao..." Hạ Nặc vừa nói ra được nửa câu, đã bị Mễ Hoắc Khắc gật đầu cắt đứt: "Ta muốn đi tìm ngươi.""Hả?"Hạ Nặc thực sự choáng váng, anh ta chỉ vào chính mình, ngạc nhiên hỏi: "Ý đại nhân là... muốn tới tìm tôi luận bàn kiếm thuật sao?" "Chính xác."Mễ Hoắc Khắc khẽ gật đầu. Anh ta dường như thấy sự ngạc nhiên của Hạ Nặc, liền thì thầm: "Không có gì bất ngờ hết. Sự kiện mà ngươi vừa làm được rất chấn động, mà ta cũng đang lúc buồn chán, tìm ngươi làm một cuộc đối đầu giữa các kiếm sĩ cũng rất bình thường. "Có bình thường được không?Hạ Nặc cả người đều kinh ngạc. Đây có phải là kiếm sĩ lớn nhất thế giới luôn mang đến cho anh ta ấn tượng về sự lạnh lùng và cô đơn cao độ trong tác phẩm gốc của anh ta đã đọc không? Chưa kịp đi tìm đối phương, nhưng phía bên kia đã muốn chủ động tìm anh ta sao?"Không thể nào, trong thế giới này, kiếm sĩ chân chính thực sự quá ít."Mễ Hoắc Khắc nhìn vào những người đằng sau Hạ Nặc, mọi người đều nín thở vào lúc này, lắng nghe một cách cẩn thận. "Sở thích lớn nhất của ta là tìm ai đó để luận bàn, nhưng thật đáng tiếc là rất hiếm khi. Ngoài một số người bạn cũ, những kiếm sĩ thuần túy thực sự xứng đáng được ta coi trọng đã gần như biến mất trong những năm gần đây. "Hạ Nặc bây giờ đã hiểu được tình hình, hơi suy nghĩ và thấy cũng đúng. Danh khí của đôi mắt đại bàng, thật không thể muốn là tìm đến cửa gây chiến. Tuy nhiên, những người mới không biết trời cao đất dày này, một tia hứng thú cũng không được đôi mắt đại bàng này nhắc tới.Và những người đủ mạnh, nhưng thường không thể được gọi là kiếm sĩ thuần túy, nhưng vẫn dựa vào khả năng của trái cây ác quỷ là nguồn sức mạnh chính, chỉ cần xem xét yếu tố kiếm thuật, nhiều người trong số họ thậm chí là kiếm hào cũng không có.Nghĩ như vậy, sự cải thiện bản
thân gần đây, dường như đã làm đại thúc đang nhàm chán này hứng thú, bèn tìm đối tượng để luận bàn...Nghĩ đến đây, Hạ Nặc không thể không lắc đầu, nhưng cũng có một số kỳ vọng. Dù sao, ban đầu, anh ta cũng có ý định muốn học hỏi. Bây giờ, bên kia đã chủ động tìm đến cửa, vậy thì cũng tiết kiệm bao nhiêu thứ."Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu, chỗ này có phù hợp không?" Hạ Nặc chủ động chuyển chủ đề, trong khi nhìn xung quanh và thăm dò."Tất nhiên là không phù hợp." Mẽ Hoắc Khắc trả lời rất nhanh chóng: "Ta không thích bị quá nhiều người nhìn thấy. Ngươi có thể đi cùng ta đến trang viên của ta.""Trang viên?" Hạ Nặc đầu tiên nghĩ đến một tòa lâu đài ảm đạm: "Vậy phải đến đảo Ca Ra sao?""Không, nó ở ngay trên hòn đảo này." Mễ Hoắc Khắc nói ngay, anh ta quay lại và đi về phía đường phố: "Đó là một món quà nhỏ được một người bạn tặng từ lâu, mặc dù rất ít khi ở đó, nhưng nơi này rất lớn, rất phù hợp để luận bàn với ngươi, dẫn theo cả người của ngươi theo.""Được rồi."Khi Hạ Nặc gật đầu và ra hiệu cho mọi người đằng sau anh ta, anh ta dẫn đầu đi theo Mễ Hoắc Khắc, phi hành đoàn phía sau anh ta đột nhiên bừng tỉnh và vội vã đuổi theo.Nói về điều này, hầu hết trong số họ bây giờ vẫn có một số cảm giác không thể tin được. Đây có phải là kiếm sĩ lớn nhất thế giới? Thật ra rất tốt, cứ như vậy trò chuyện vui vẻ trên đường phố với thuyền trưởng của họ?Tất nhiên, trong lòng họ cũng biết rằng điều này chủ yếu là do thuyền trưởng của họ giờ đã khác về địa vị. Nếu thay vào đó là một kẻ vô danh tiểu tốt, phỏng chừng đôi mắt đại bàng không ôn hòa mời mọc như vậy, phỏng chừng ngay cả liếc mắt cũng không có.Thuyền trưởng... đang ngày càng mạnh hơn.Sau khoảng hai mươi đến ba mươi phút, qua thị trấn nhỏ này, mọi người cuối cùng cũng đi theo đôi mắt đại bàng và đến một trang viên cực kỳ rộng rãi và sang trọng."Đây là món quà nhỏ đại nhân vừa nói sao?"Nhìn lên trang viên tuyệt vời trước mắt, mọi người không thể không kinh ngạc, ngay cả Hạ Nặc cũng có một số nghi ngờ, đặc biệt là tại sao họ Mã, bất động sản nhiều đến nỗi chỉ cần lắp ráp là xong sao?Trước trang viên này, so với trang viên này, sợ rằng còn lớn hơn tòa trang viên của Minh Ca ở đảo Nữ hoàng mùa xuân gấp nhiều lần. Giá trị ước tính cũng ít nhất là vài trăm triệu bối lợi, bao nhiêu người cả đời cũng chưa từng thấy ngôi nhà lớn như vậy. Không ngờ đối với bọn họ, chỉ như một món quà nhỏ thôi sao?Một số người không nói nên lời, Hạ Nặc cũng nhìn Mễ Hoắc Khắc suy nghĩ và nhận ra điều gì đó trong lòng anh ta.Kiếm sĩ lớn nhất thế giới, mặc dù anh ta luôn ở một mình, nhưng về mặt cơ bản, sợ rằng không cô đơn như nhiều người nghĩ, nhưng có khả năng giống như Tóc đỏ, có một danh tính đáng kinh ngạc mà người ngoài khó biết.Tất nhiên, đây chỉ là một phán đoán theo trực giác. Đối với điều này, Hạ Nặc cũng không có hứng thú sâu sắc với cuộc điều tra. Ngay sau khi những suy nghĩ này lóe lên trong đầu, anh ta chuyển sự chú ý sang cuộc đối đầu sắp tới.Đây là vấn đề chính ngày hôm nay, liệu anh ta có thể thực hiện được ước mơ của mình trong tương lai hay không - một bước quan trọng trong hạ gục kiếm sĩ mạnh nhất thế giới!