Cây Kiếm Của Kẻ Cướp Biển

Cướp biển Tháp Đa Hải và Sơn Trì


trước sau

Vào sáng sớm, đường chân trời ở phía xa, một ánh sáng đỏ tím xuất hiện dần, xua tan làn sương khói mập mờ. Ánh sáng mặt trời giống như thép đun chảy, nó tỏa dần ra và dần phản chiếu lên toàn bộ bầu trời.

Một con tàu cướp khổng lồ đang trôi trên biển nên bị che khuất trong ánh sáng ban mai.

Những con sóng màu bạc đập vào mạn tàu, văng ra và trôi theo sau đuôi tàu. Như một vành đai nhấp nháy, dưới vỏ bọc sắt, có một làn sóng mang đầy ánh sáng.

Hạ Nặc dựa vào cabin, ngồi xuống trên boong tàu bằng đầu gối.

Cơn gió biển thổi qua, thỉnh thoảng có vài con sóng đập vào mạn tàu, văng lên cao tạt vào mặt cậu ta, mái tóc đen ướt sũng và đẫm nước, trượt dần xuống cổ. Tuy vậy, nhưng cậu ta vẫn ngồi im, cứ lặng lẽ nhìn vào màn sương xa xăm sắp biến mất.

Ở đó là hướng hòn đảo nhỏ mà cậu ta đã sống, và đang khuất xa dần.

Bịch bịch bịch

Không biết mất bao lâu, một bước chân xuất hiện phía sau lưng cậu ta, ngay lập tức, một dáng người cao lớn trong chiếc áo choàng trắng xuất hiện trên boong tàu và ngồi xuống bên cạnh Hạ Nặc.

Hạ Nặc không cần nhìn lên cũng biết đó là ai, vì ngay trước mắt cậu ta hiện ra một bộ râu quen thuộc. Cậu ta nhích mông sang phải một chút để nhường chỗ cho ông ta ngồi.

Đó là Triết Phổ, có một chút bối rối khi nhìn thấy cậu ta ngồi đây, nhưng ông ta lơ đi và ho nhẹ một cái, cười nói:

"Này cậu bé, hôm qua khi nói chuyện với ta, cháu đã có vẻ rất quyết tâm rời khỏi đó, nhưng sao giờ vẻ mặt cháu lại nuối tiếc khi rời khỏi đó chứ?"

"Cháu đã ở đó nhiều năm, bây giờ rời đi, lòng thực sự hơi buồn một chút."

Triết Phổ không phủ nhận, quay sang nhìn Hạ Nặc, cười nói:

"Ồ, thì ra là thế, cháu thực sự là một cậu bé hài hước đấy!"

Triết Phổ cười sảng khoái, ông ta định giơ tay ra xoa đầu cậu ta nhưng nhớ lại sự việc hôm qua, ông liền rút bàn tay của mình lại.

"Hôm qua ta cũng không ngờ bọn trẻ lại đánh chén nhanh như vậy. Sáng sớm nay đi gấp gáp như vậy, cháu không có thời gian nói lời tạm biệt với chúng, có sao không?"

"Những đứa trẻ đó... cháu không thân lắm, với cũng không có gì để nói."

Hạ Nặc gãi gãi đầu và hướng ánh mắt về phía đảo Anderk, giờ là trở thành một chấm đen nhỏ ở phía xa,mỉm cười nói: "Thực sự là như vậy, nếu nói lời tạm biệt, lại sợ chúng quá cảm động rồi lại khóc lóc, cháu rất sợ thấy cảnh đó."

"Vì vậy, hôm qua cháu đã viết một lá thư để lại nhà, đặc biệt là cho An Đức Sâm, bây giờ có lẽ chắc chúng đang đọc rồi. Cháu không viết gì quá sướt mướt, nhưng chắc chắn chúng cũng sẽ khóc thôi!"

Nói tới đây, Hạ Nặc dường như nhớ ra điều gì đó và thở dài. "Dù sao mấy tên nhóc này, cũng trộm của ta quá nhiều cá nướng..."

"Chúng đâu chỉ ăn cá nướng của cháu, còn cả tôm hùm nữa chứ?"

Nói tới đây, Triết Phổ nhìn Hạ Nặc rồi mỉm cười nói: "Nói thật này cậu bé, hôm qua tay nghề nấu ăn của cháu quả là không tầm thường, tuy rằng chưa bằng ta, nhưng nếu so sánh với một tên cướp biển, thì đầu bếp thực sự là tốt hơn."

"Giống như ông là đầu bếp của nhóm cướp biển này phải không?"

Hạ Nặc liếc nhìn Triết Phổ, nhếch mép, đột nhiên quay lại, mỉm cười nói.

"Thật tốn lời vô ích, cậu bé, cha cháu dù là một thuyền trưởng giỏi nhưng luôn muốn học nấu ăn từ ta. Ngày trước, đi trên thuyền của ta, cơm là do tên khác làm, ăn cơm của hắn cũng gần như nôn khi ăn nhưng kiềm lại được, những ông bạn của ta khi đó cũng rất buồn cười."

Triết Phổ khịt khịt mũi, như chuẩn
bị nôn mửa, nhưng sau khi thấy nụ cười không vui lắm của Hạ Nặc, cậu ta đứng lên, đi qua mặt ông ta rồi quay đầu chậm chạp nhìn ra phía sau lưng ông.

Lúc này trên boong tàu, một ông chú đầu bếp mập mạp xuất hiện, ông ta mặc một bộ đồ trắng kẻ đen.

Là người đứng đầu nhóm cướp biển, đồng thời cũng là một người bạn cũ của Triết Phổ, người treo giải thưởng mười triệu, tên là Bối Lợi.

Lần vừa rồi, Triết Phổ được đưa đến đảo Anderk, nhưng vì một số thành viên trong nhóm phải về thăm gia đình nên con tàu không dừng hẳn ở thị trấn Cam cho đến sáng hôm nay, họ trở lại càng nghỉ ngơi và rời đảo.

Sau một thời gian ở chung, Hạ Nặc cũng đã hiểu chút ít về nhóm cướp biển này. So với những nhóm cướp biển bình thường, số lượng của nhóm cướp biển này cũng không quá lớn. Chỉ có khoảng một tá người trên một con tàu lớn như vậy, thành viên của nhóm không cũng rất tốt, chỉ do đến đường cùng, nên mới trở thành cướp biển.

Chú này có nhiều kỹ năng nấu ăn, có vẻ khá ấm áp và tốt bụng, khá mập mạp đáng yêu.

Nhưng bây giờ, khuôn mặt ông ta đang nhăn nhó rất xấu xí...

"Ha ha ha, Tháp Đa lão đệ, sao anh dậy sớm thế, nhưng hôm nay thời tiết thật đẹp, thích hợp để dậy sớm đấy chứ nhỉ?"

Nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của Tháp Đa, miệng Triết Phổ giật giật, vội vàng đứng dậy và mỉm cười, chào ông ta. Thấy không ổn lắm, ông ta lại đổi chủ đề.

Tuy nhiên, người chú mập mạp Tháp Đa không hề thay đổi, vẫn nhìn chằm chằm ông ta với vẻ mặt khó chịu.

"Khụ khụ, được thôi, có thể tôi đã nói gì làm cho cậu không hài lòng, nhưng chỉ là đùa giỡn với một đứa trẻ..."

Bị nhìn chằm chằm, khuôn mặt già nua của Triết Phổ liền xấu hổ, giải thích: "Thực ra mà nói, đồ ăn cậu làm rất ngon, nó chỉ tệ hơn so với đồ ăn của ta."

"Được rồi, Triết Phổ, đừng giải thích nữa, tôi đã nghe thấy hết rồi, ông là một người thích nói đùa đến vô liêm sỉ."

Tháp Đa nheo mắt nhìn Triết Phổ, quăng chiếc mũ đầu bếp xuống sàn tàu, sau đó, anh ta khịt khịt mũi rồi bước lên boong tàu và ngồi xuống.

Tiếp đó, anh ta chợt nhận ra có sự hiện diện của Hạ Nặc bên cạnh, đột nhiên nhớ ra điều gì đó nên nhìn Hạ Nặc với chút chờ đợi.

"Ông già Triết Phổ là một ông già vô liêm sỉ, này Hạ Nặc, ta vẫn tin cháu có lương tâm. Hãy nếm thử bữa sáng của ta làm, Ta đảm bảo nó sẽ rất ngon đấy!"

"Cái này..."

Nhìn lên khuôn mặt mập mạp của Tháp Đa, Hạ Nặc đột nhiên do dự, nhưng sau khi nhìn Triết Phổ, người đang rất hả hê, cậu ta liền cắn răng và quyết định thử xem sao.

"Vâng, cháu sẽ thử ạ."

"Ah, thật là một cậu bé ngoan. Với những người trên tàu này, ta luôn nấu ăn rất ngon đấy!"

Thấy Hạ Nặc đồng ý, Tháp Đa liền mỉm cười, nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, lại tỏ vẻ chán nản rồi nói:

"Được rồi, còn lão già lông mày vàng kia, thật là vô liêm sỉ, bây giờ vẫn còn đang ngủ nướng, sáng nay ta phải bắt hắn nếm bữa sáng của ta làm."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện